Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.

Chương 3: Tráo Người Xem Mắt

dạng tươi cười, thân thiện với mọi người nhưng thật ra là sắc sảo khó lường. Nhìn vào cũng không đoán được bên trong anh đang nghĩ gì. Hiển nhiên anh giữ chức vụ phó Tổng giảm đốc.

Một thời gian sau, khi AHS đi vào ổn định, chẳng biết Trần Kha Nghị nổi điên cái gì, muốn "xa rời nhân thế" ra nước ngoài tu nghiệp, trở thành giáo sư nay giảng dạy ở trường đại học A. Bỏ lại mình Phạm Tích Nhân lãnh đạo công ty. Phàm là những việc quan trọng Trần Kha Nghị mới ra tay, còn lại vẫn là Phạm Tích Nhân toàn quyền quyết định.

Trần Kha Nghị cũng suy nghĩ hay lắm! Biết công ty điện tử đa phần chỉ toàn là nam, chạy đi làm giáo sư thì hay rồi, được rất nhiều sinh viên nữ thầm thương trộm nhớ, một rừng hoa thơm cỏ lạ, cơ hội lấy vợ nắm chắc trong tay. Nghe nói hồi mới về trường đại học A đã làm điên đảo không ít nữ sinh, còn có nguyên đội Fangirl theo đuổi, còn anh thì sao? Công việc ôm không hết, môi trường không thuận lợi, tất nhiên tới giờ vẫn độc thân. Lại bị mẹ thúc giục đến điên cả đầu.

Thật muốn nghỉ việc chạy theo Trần Kha Nghị mà! Nhìn đống việc chất cao như núi, Phạm Tích Nhân bực tức vò đầu. Trong lòng mắng Trần Kha Nghị độc ác. Sau đó lại lóe lên suy nghĩ có nên nói cậu ấy giới thiệu cho anh một cô sinh viên không?

Nói đi phải nói lại. Công ty AHS tuy chuyên về điện tử nhưng cũng đâu phải chỉ có một bộ phận. Còn có phòng Marketing, bán hàng, truyền thông không phải nữ vẫn chiếm số đông sao? Thực ra đây chỉ là lý do Phạm Tích Nhân thoái thác trách nhiệm với mẹ mà thôi. Anh vẫn luôn tin tưởng sẽ có một ngày anh gặp được định mệnh chân chính của mình.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến mẹ anh lại gọi điện thoại đến rồi đây.

"Mẫu thân đại nhân không cần nói con cũng biết mẹ muốn nhắc đến chuyện gì rồi!" Trăm lần gọi chỉ có một câu chuyện kể đi kể lại làm anh sắp thuộc lòng luôn rồi.

Bà Phạm mất hứng, vẻ mặt trầm xuống nghiêm túc nói: "Đã như vậy con có biện pháp đối phó với người mẹ chưa?"

Phạm Tích Nhân há hốc miệng nửa ngày khó khăn đáp đúng một từ: "Chưa!" Thật thảm hại. Trên thương trường dù đối phương có dồn anh vào thế bí anh vẫn có biện pháp đáp trả. Nhưng đối với mẹ chỉ một câu nói đã khiến anh trở tay không kịp.

Bà Phạm nhận được đáp án ưng ý, hài lòng nói tiếp: "Bởi vậy mẹ vẫn phải nói tiếp thôi. Nhìn xem Tư Nghiệp em trai con đã có bạn gái rồi, nó mới 24 tuổi đã nghĩ đến chuyện xin phép mẹ cho kết hôn, còn con thì sao già hơn nó tận 4 tuổi, vẫn không có mảnh tình nào ra hồn, hỏi xem ta có lo không?" Lại tiếp tục là bài diễn văn. Khoan đã, Phạm Tư Nghiệp lại đòi kết hôn. Yêu đương là chuyện của hai người, còn đem khoe khoang, bây giờ còn đòi kết hôn. Lần trước đã cảnh cáo có chuyện gì phải báo anh trước ít nhất anh còn có thời gian đối phó mẹ, xem ra cảnh cáo vẫn còn nhẹ.

Tóc trên đầu bị Phạm Tích Nhân sắp vò thành tổ quạ luôn rồi: "Đã nói xong, con đi họp đây." Anh nhanh chóng cúp máy trước khi mẹ anh tiếp tục cằn nhằn.

Tư Nghiệp được lắm! Bữa nào anh nhất định phải giáo huấn nó một trận vì tội không xem anh ra gì, dám vượt mặt anh trai có người yêu trước, còn nữa mới tí tuổi đầu mà đòi kết hôn cái gì. Anh sờ khuôn mặt mình, có già đâu chứ, tuổi này mới đúng là thời kì phong độ nhất của đàn ông. Thu hút chết người. Hơn nữa anh vừa có tiền, vừa có sự nghiệp lại có sắc mấy cô gái xếp hàng theo không kịp, chỉ là chưa có thời gian tạm thời không suy nghĩ đến. Nào như mẹ anh nói!

"Hừ!" Anh đẹp trai hơn Tư Nghiệp nhiều.

Phạm Tích Nhân sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, lấy một vài tập tài liệu cần thiết đi đến phòng họp. Anh ngồi xuống ghế ra hiệu bắt đầu cuộc họp.

Trưởng phòng kinh doanh bước lên thuyết trình. Ông tatừ chí nhánh mới được điều về công ty mẹ không lâu. Nhìn thấy Phạm Tích Nhân bộ dạng không được ổn, toát ra một tầng hoả khí nhìn chằm chằm vào màn hình, liền trở nên luống cuốn, ăn nói cũng lắp bắp: "Kế... kế hoạch tháng sau tung ra phần mềm diệt virút mới, đánh vào thị... thị trường các doanh nghiệp bất động sản..." Ông ta khó khăn mới trình bày xong một phần.

"Phương án cụ thể như thế nào?"

Trưởng phòng lau mồ hôi, phần này sẽ do phó phòng trình bày, nhưng đến giờ cậu ta vẫn chưa có mặt, nói là kẹt xe, đang tìm cách đến. Mà ông ta không am hiểu việc giải thích cặn kẽ nội dung chi tiết phần triển khai, đừng nói đến trình bày lưu loát cho phó tổng hiểu.

Đang trong lúc gấp rút không biết làm thế nào, điện thoại Phạm Tích Nhân reo liên tục. Anh đã cố tình để im lặng, nhưng màn hình cứ nhấp nháy đến khó chịu. Anh lại không dám tắt nguồn, sợ đối tác gọi đến bất ngờ. Phạm Tích Nhân giơ tay lên, tạm dừng cuộc họp bước ra ngoài. Trưởng phòng kinh doanh thở một hơi thật mạnh. Không khí quá bức người. Trong lòng cầu nguyện phó phòng nhanh đến cứu nguy.

"Xin hỏi là ai vậy?" Là một dãy số lạ.

"Mẹ đây!" Biết con trai thấy số bà nhất định sẽ không nghe nên cố tình lấy số lạ gọi liên tục.

Phạm Tích Nhân vỗ trán, mẹ anh còn bám dai hơn mấy cô gái trẻ theo đuổi tình yêu. Anh thoả hiệp: "Chuyện gì con cũng đồng ý, được chưa! Bây giờ con phải vào họp."

"Này, tối nay nhớ về nhà." May mắn lần này có kinh nghiệm vẫn kịp nói ra câu cuối cùng trước khi con trai cúp máy.

Khi Phạm Tích Nhân quay lại phòng họp, phó phòng kinh doanh kịp lúc có mặt, đang chuẩn bị thuyết trình. Cậu ta còn trẻ, lại am hiểu chuyên môn sâu sắc, trình bày cũng tốt hơn rất nhiều so với trưởng phòng kia. Tâm trạng Phạm Tích Nhân cũng nhờ vậy dịu lại không ít. Mọi người căng thẳng theo dõi nét mặt của Phạm Tích Nhân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhất định phải mời phó phòng kinh doanh ăn một bữa thịnh soạn.

...

Buổi tối dù muốn dù không Phạm Tích Nhân vẫn lái xe về nhà. Cũng đã lâu rồi anh không về.

"Con trai, ăn tối chưa?" Thấy Phạm Tích Nhân vào nhà, bà Phạm lên tiếng hỏi.

Phạm Tích Nhân cởi áo khoác treo lên giá, rót một cốc nước uống cạn: "Vẫn chưa." Bận tối mắt tối mũi làm gì có thời gian.

"Ba đâu rồi,còn Tư Nghiệp nữa."

"Đều ra ngoài cả rồi" Nói cái gì mà đi rèn luyện sức khoẻ, để bà ở nhà một mình. Bà Phạm dọn mấy món ăn lên bàn: "Còn nóng cả, mau ăn đi."

Phạm Tích Nhân đang đói bụng cũng không hỏi thêm gì mà tập trung ăn hết mấy món trên bàn. Định về sẵn tiện giáo huấn Tư Nghiệp nhưng lại không có nhà. Lần này xem như nó may mắn.

"Có thực mới vực được đạo" đợi con trai ăn xong. bà mới bắt đầu vào chủ đề: "Con ăn no chưa?" Nụ cười của bà Phạm chứa đầy sự nguy hiểm.

Phạm Tích Nhân thoả mãn gật đầu, ăn no tinh thần cũng phấn chấn hẵn lên. Anh cùng mẹ ra phòng khách uống trà.

"Con không quên chuyện đã hứa chứ?"

Phạm Tích Nhân bộ dạng ngơ ngác, khó hiểu hỏi: "Con có hứa chuyện gì sao, à!"

Anh giả vờ sực tỉnh nhớ ra điều gì: "Mẹ nói con về nhà không phải con đã vâng lời tranh thủ thời gian bây giờ đang ngồi trước mặt mẹ sao? Ăn no rồi cũng nên về thôi." Anh đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa. Xem ra không thể tiếp tục nữa, thế nào mẹ cũng nói đến đề tài cũ rích đó.

"Đứng lại." Bà sẽ để cho Phạm Tích Nhân đi dễ dàng vậy sao? Còn lâu!

Bà Phạm nhếch môi, con trai giả vờ mất trí đây mà. Bà bà còn không hiểu tính tình nó sao? Đáng tiếc "gừng càng già càng cay", đối với những loại người này phải có đề phòng. Bà cười tươi mở điện thoại lên, bật loa ngoài, chỉ thấy giọng nói của Phạm Tích Nhân từ từ phát ra: "Chuyện gì con cũng đồng ý, được chưa. bây giờ con phải vào họp..."

"Mẹ...!" Chiêu này cũng quá thâm độc đi. Một lần sơ hở liền mắc bẫy.

"Thế nào, không phục?" Bà Phạm nhướng mày, vẻ mặt đắc thắng nhìn con trai.

Chứng cớ rành rành như vậy anh còn đường nào để chối. Đành giơ tay đầu hàng: "Được rồi là chuyện gì mẹ nói đi." Mẹ anh cũng bỏ không ít công sức vào kế hoạch này.

"Thứ bảy tuần này, đến "Thiên đường xem mắt", đối tượng mẹ chọn cho con sẽ khiến con hoàn toàn bất ngờ."

Vậy sao, anh không tin! Ngoài việc mẹ chơi xỏ anh còn có ai có khả năng làm anh bất ngờ.

Bà Phạm đưa cho Phạm Tích Nhân mảnh giấy ghi đầy đủ thông tin, bà bổ sung thêm: "Còn nữa, nếu lần này thất bại, con phải đi thêm một lần nữa." Bà biết hai lần đã là giới hạn đối với con trai, chỉ vì lần này, bắt được thóp nên mới mạnh dạng ép được Phạm Tích Nhân.

"Chỉ hai lần, sau đó không được nhắc đến chuyện này nữa."

"Đồng ý!"

Chỉ là hai lần, cô gái chân yếu tay mềm, anh thừa sức đối phó. Nhất định sẽ làm cho người ta khóc sướt mướt chạy về. Bởi anh không thích mấy kiểu hẹn hò thông qua giới thiệu này.

 

Mà sự thật chứng minh. Đời không như là mơ! Mọi dự tính cả Phạm Tích Nhân hoàn toàn lệch hướng. Đúng như mẹ anh nói: "Sẽ khiến anh bất ngờ." Không những cô gái kia không khóc lóc đau lòng chạy về mà còn vui vẻ tạm biệt anh, chỉ có anh ôm một trận tức giận trong người không có chỗ phát tiết.

Sau khi ra khỏi "Thiên đường xem mắt" Phạm Tích Nhân lái xe chạy như bay, đến nơi anh dừng xe thắng gấp phát ra tiếng "két!" cả người theo quáng tính nhào về phía trước rồi. Anh đập mạnh vào vô lăng, nghiến răng "Tư Ly" tôi sẽ nhớ thật kỹ tên cô. Nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại.

Quản lý phòng Gym từ xa thấy chiếc xe đậu đằng trước, nhìn biển số xe liền đoán ra được là Phạm Tích Nhân đến, hớn hở chạy lại, cung kính mở cửa xe: "Phó tổng Phạm lâu lắm mới thấy anh đại giá quan lâm đến đây!" nhìn anh ta vui vẻ đến mức chỉ còn thiếu cái đuôi vẫy vẫy đằng sau để biểu lộ cả xúc của mình lúc này. Phải nói Phạm Tích Nhân là khách hàng cực Vip ở đây, mỗi lần đến sẽ thuê một gian phòng để tập riêng, còn thuê luôn một huấn luyện viên chuyên nghiệp của bọn họ hướng dẫn. Cứ mỗi lần như vậy tiền vào tay sẽ không ít đâu nha.

"Chuẩn bị cho tôi một bộ đồ." Phạm Tích Nhân bước xuống xe, tháo kính râm nói. Anh đến rất tùy hứng, không quen lúc nào cũng đem đồ thể thao bên người. Mà phòng Gym này làm việc khá chuyên nghiệp, chỉ cần nói sẽ lập tức chuẩn bị. Anh cũng không cần phiền phức đích thân đi mua.

Nhìn tên quản lý này tuy cả người toàn cơ bắp nhưng lời nói kèm cử chỉ lại còn cái vẫy tay kia nhìn kiểu nào cũng thấy "không được thẳng" cho lắm. Nhìn anh ta như muốn nhào về phía anh vậy. Phạm Tích Nhân chán ghét nhíu mày, cách xa ra ba bước.

"Lập tức chuẩn bị!" Giọng nói ngọt như mía lùi. Quản lý nhanh chóng gọi một cú điện thoại, chỉ vài phút sau, một người đàn ông tay xách túi đồ đi nhanh về phía bọn họ đưa cho quản lý.

Phạm Tích Nhân nhận lấy túi đồ "Phòng như cũ, chuẩn bị đi."

Quản lý bắt đầu bối rối, ánh mắt nhìn Phạm Tích Nhân cũng không còn tự nhiên nữa, khó xử nói: "Chuyện này, do Phó tổng đến gấp không thông báo trước, nên tạm thời hết phòng trống, anh đợi một lát tôi đi sắp xếp được không ạ?"

Phạm Tích Nhân mà tức giận bỏ đi coi như hôm nay họ mất một mối hời rồi. Không được phật lòng nhân vật lớn, dù có đuổi mấy người đang tập trên kia đi cũng nhất định giữ chân Phạm Tích Nhân ở lại. Lợi nhuận mà Phạm Tích Nhân đem lại gấp nhiều lần so với mấy người kia. Tất nhiên anh ta phải chọn hướng có lợi cho mình rồi.

Trái với suy nghĩ của quản lý, Phạm Tích Nhân phất tay: "Không cần, tập chung cũng được nhưng không được gần tôi quá!" Anh nhấn mạnh. Chịu tập chung cũng có ý đồ của riêng mình, chứ anh không dễ dàng thoả hiệp như vậy.

Để xem sức hút của mình trong mắt mấy cô gái như thế nào? Anh tự tin 100% vào bản thân mình, chỉ là nhân tiện có cơ hội kiểm chứng một chút.

Quản lý mừng rỡ ra mặt, dễ dàng hơn dự tính rất nhiều. Anh ta còn đang suy nghĩ nên thuyết phục như thế nào để Phạm Tích Nhân thông cảm ở lại chờ đợi. Sau đó phân phó cho nhân viên dọn dẹp một phòng tập riêng.

"Nhất định ạ, phó tổng thay đồ xong lập tức có chỗ tập cho anh."