Phấn Đấu Để Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Phấn Đấu Để Yêu Em mang tới thông điệp Cùng em ăn cơm, cùng em ngủ, cùng em cười, cùng em dạo phố. Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của anh. Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn. Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ Hơn nữa một chút manh mối khiến hắn cảm giác được thật sự cô càng lúc càng hấp dẫn hắn.Nhưng cô quá thông minh, tùy thời ngăn ngừa hắn vạch trần diện mạo thực sự của cô. Mặc dù cùng cô đấu trí rất thú vị,Nhưng cứ tiếp như thế này, khi nào hắn mới có thể được hưởng quyền lợi ngọt ngào của trượng phu a?
Chương 20 : Em muốn anh yêu em
- Có chuyện gì mà anh cười?
Cô thật sự không hiểu được bộ dạng hoan hỉ lúc này của hắn, giống như bắt được đồ gì quý giá
- Em ghen.
Hắn khẳng định.
- Gì…Ghen? Vì cái gì mà em phải ghen chứ.
Cô cười ngây ngô, dù sao cũng đã lật bài, đương nhiên chẳng cần quan tâm tới hình tượng nữa.
- Mấy lời nhảm nhí trên báo lá cải.
Cuối cùng hắn đã nhắc tới, cũng không hề mong chờ cô giải thích.
Giải thích? Buồn cười, hắn vuốt ve cô nói tên một người con gái khác, vậy mà cô còn vọng tưởng là hắn không có quan hệ đặc biệt gì với người kia!
Bỏ đi, ai bảo cô để ý người này. Dù hắn đã lừa dối cô nhưng cô vẫn cười ngọt ngào, bởi cô là phụ nữ, ở phương diện nào đó rất yêu thích lời nói dối của đàn ông, nhưng cô cũng không muốn cho hắn biết mình quan tâm tới hắn nhiều như vậy.
- Em chẳng thèm quan tâm mấy tin đồn nhảm nhí ấy, việc duy nhất làm em đau đầu là ai thấy em cũng hỏi “cuộc hôn nhân của cô có vấn đề phải không?”. Nếu là anh, anh có cảm thấy phiền không?
- Anh rất cao hứng vì em quan tâm tới những tin đồn về anh như vậy.
Người này cũng thật buồn cười, cô đã nói là không thèm để ý…thế mà hắn lại bảo rất cao hứng, có ý gì đây? Cô không có cơ hội nói rõ ràng bởi mẹ cô đã gọi hai người xuống ăn cơm, cuộc nói chuyện đành tạm hoãn lại.
Lúc hai người ngồi ăn cơm thì Khương mẫu đã mặc áo chuẩn bị ra ngoài.
– Tiểu Hi, ăn xong cứ để chén bát đó, mẹ về dọn dẹp cho, giờ mẹ qua nhà bác cả của con, cha con cũng đang ở đó đánh cờ, ông ấy còn tưởng hai đứa về Đài Bắc rồi cơ đấy.
- Mẹ, thật xin lỗi, có lẽ con còn phải ở đây làm phiền thêm một thời gian.
Vẻ mặt Lục Hạo Doãn hiện rõ sự xấu hổ nhưng lại không nhận ra quyết định của mình mang đến bao nhiêu rung động.
Khương mẫu hiểu mình nên nói gì:
– Con thích ở bao lâu cũng được.
Nhưng nghĩ kĩ một chút bà lại kinh ngạc hỏi:
– Con muốn ở lại đây bao lâu?
- Con biết ở đây sẽ làm gây phiền toái cho mọi người, nhưng do mấy tin đồn kia nên Minh Hi đang giận con, tuy tin tức trên những tờ báo đó nói không phải sự thực nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu về Đài Bắc nên con đành ở lại đây cùng cô.
Khương mẫu hung hăng trừng mắt thăm dò con gái. Trước đó đột nhiên cô chạy về, còn khẳng định những tin tức trên báo không phải sự thực, chồng cô tuyệt đối không lăng nhăng bên ngoài, cô gái kia chỉ là bạn của hắn, sao bây giờ lại thành ngược lại? Cô đang làm gì đây?
Khương Minh Hi trợn tròn mắt. Tại sao hắn có thể nói trắng ra trước mặt mẹ cô chú…Thôi vậy, cô cũng làm theo. Không phải không có tư cách chỉ trích hắn mà là hắn quá xấu xa! Việc giữa hai người tại sao hắn lại lôi cả mẹ cô vào cơ chứ?
- Mẹ à, mẹ đi sang chỗ ba đi, tối về chúng ta từ từ nói chuyện này.
Ánh mắt mẹ cô thật kinh khủng, chẳng biết cô có thấy nổi ánh mặt trời ngày mai không đây?
- Cô đi theo tôi một chút.
Khương mẫu không dễ dàng bỏ qua, tốt nhất cô nên giải thích rõ sự việc ra.
Khương Minh Hi cũng không ngốc, ra ngoài cùng mẹ chẳng phải là tìm đường chết sao? Khẽ lắc đầu, cô liều mạng vơ bát đũa nhưng cuối cùng vẫn chẳng phải địch thủ, ánh mắt bà xám xịt:
– Nếu cô không muốn chết quá khó coi thì đừng tiếp tục ngồi đó giãy giụa dù nhất thời trốn đi nhưng tôi vẫn sẽ túm được cô.
Cô muốn khóc òa lên! Buông bát đũa xuống, Khương Minh Hi liếc hắn một cái, đợi chút nữa cô sẽ tính sổ với hắn đàng hoàng!
Khương mẫu cùng con gái đi vào nhà bếp, 30 giây sau Lục Hạo Doãn không nín được nhưng không dám cười thành tiếng vì sợ kinh động tới hai người. Thì ra “chuyết kinh” lại sợ nhất là mẹ vợ.(Chuyết kinh: người vợ vụng về)
Một lúc sau, Khương Minh Hi bước ra với bộ mặt thê thảm, thi thoảng còn chà xát cánh tay.
Mẹ thật ác quá, da thịt con gái mềm như lụa thế này mà cũng chẳng tha, bà không biết da con gái bảo bối của bà rất dễ bị tụ máu sao.
Chưa từng thấy mẹ như vậy, hỏi là được rồi, tại sao còn ra tay chứ? Nói không ngoa, mẹ cô đúng là lòng dạ hẹp hòi, đây rõ là tranh thủ phát tiết lửa giận, nhưng mẹ cô cũng nghĩ gì cả, cô làm vậy cũng là không muốn cha mẹ lo lắng thôi.
- Em sao rồi?
Hành động của cô khiến hắn lo lắng.
Mặc dù cô rất muốn khiến hắn áy náy đến chết nhưng cũng không thể để mẹ tiếp tục mang ác danh “phần tử bạo lực” nữa.
- Không sao, nhờ hồng phúc của anh nên bị mắng, giờ tai vẫn còn ù ù đây này. Tại sao anh lại như thế chứ? Còn nói dối là sao? Anh muốn ở lại đây nhưng vì cái gì mà đầy trách nhiệm cho em?
- Anh nói dối sao? Không phải vì mấy tin đồn kia mà em hờn dỗi không trở về cùng anh à?
Gì? Cô cứng họng không nói được gì, đúng, tình huống lúc này của cô có liên quan tới tin đồn kia…Cũng không hẳn, sao cô lại quên việc quan trọng như vậy đây?
- Anh cũng chưa bao giờ giải thích với em, tin đồn kia rốt cục là thực hư ra sao. Còn nữa, theo em biết anh với vị tiểu thư kia tình mặn ý nồng, uống say còn không ngừng mê sảng gọi tên người ta.
Hắn lại nở nụ cười khiến người ta sởn gai ốc. Cảm giác bủn rủn khó chịu lan khắp thân thể cô:
– Anh còn cười cái gì?
- Anh vui vì em như vậy.
Tức giận thực giống đóa hoa hồng diễm lệ đang hé nở. Với hắn, đây mới thực sự là cô, sự rung động khiến hắn không thể rời mắt đi. Quá đẹp! Quá mỹ lệ!
Thân thể cứng đờ ra, mặc dù cô quyết định lật bài vào lúc này, cô đã chuẩn bị tốt để đón nhận sự thực nhưng hắn lại nói vậy khiến cô không có chút kinh ngạc nào, có ý gì? Khó nói….
- Em sớm nên làm cô bé ngoan ngoãn của anh có được không?
- Vợ tôi đúng là một người phụ nữ thiên biến, lúc ôn nhu, lúc gợi cảm, lúc lại như trẻ con… Đôi khi, nhiệt tình không bị cản trở.
Nhiệt tình không bị gò bó? Tựa như sét đánh ngang tai, cô đã hiểu, thì ra lúc cô chạy trối chết ở hành lang hắn đã gặp cô! Bao thời gian như vậy mà không có biểu hiện gì, người này rõ ràng là đùa giỡn cô!
- Anh thật quá đáng, làm trò trêu đùa em thích lắm sao?
Nói cho đúng thì hắn cũng không sai, cô chẳng thề phàn nàn gì. Nhưng rốt cục vẫn cảm thấy khó chịu, nếu sớm biết như vậy cô còn vất vả diễn làm gì chứ!
- Chúng ta về lại Đài Bắc, khởi đầu một lần nữa.
- Em muốn ở lại đây, anh về trước đi.