Phấn Đấu Để Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Phấn Đấu Để Yêu Em mang tới thông điệp Cùng em ăn cơm, cùng em ngủ, cùng em cười, cùng em dạo phố. Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của anh. Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn. Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ Hơn nữa một chút manh mối khiến hắn cảm giác được thật sự cô càng lúc càng hấp dẫn hắn.Nhưng cô quá thông minh, tùy thời ngăn ngừa hắn vạch trần diện mạo thực sự của cô. Mặc dù cùng cô đấu trí rất thú vị,Nhưng cứ tiếp như thế này, khi nào hắn mới có thể được hưởng quyền lợi ngọt ngào của trượng phu a?
Chương 31 : Áo ngủ
– Mẫn Kinh nãi nãi, dì tìm cháu có việc gì?
- Giờ cháu ở đâu?
- Cháu vừa ra khỏi phòng làm việc của ông xã, giờ chuẩn bị đi xe về nhà.
- Cháu lập tức tới quán bar của khách sạn Diêm Lệ Viên.
- Thật xin lỗi, nếu không tìm được lí do cho thuyết phục thì sợ rằng cháu sẽ không thể quay xe lại.
Cô cảm thấy phiền toái, giờ cũng không có tâm tư uống rượu với bà dì này uống rượu giải sầu. Tửu lượng dì không tốt mà cứ thích uống, lần nào cũng say ngất ngưởng khiến cô mệt muốn chết.
- Người đàn ông mạnh mẽ của dì đã xuất hiện, cháu mau tới giúp đi.
- Người đàn ông mạnh mẽ xuất hiện có liên quan gì tới cháu?
Cô nghe xong liền khẽ than thở.
Dì vẫn luôn chỉ biết dựa dẫm vào người khác phối hợp cùng… Được rồi, ai bảo cô nhờ vả người ta mấy năm nay, giờ đành phải báo ân thôi.
Đón taxi tới Diêm Lệ Viên, Khương Minh Hi bước vào quán bar liền thấy Trương Mẫn Kinh đang ở trong góc khuất đang ra sức vẫy tay với mình. Cười hớn hở mà sao lại ở góc vắng vẻ như thế? Vì phối hợp với nữ vương nên cô đành cúi đầu ngồi xuống.
- Sao cháu lại mang bộ mặt như tình nhân u sầu thế?
Trương Mẫn Kinh hung hăng liếc cô.
- Dì ngồi ở đây, chẳng phải là không muốn người khác chú ý sao?
- Đúng thế, có thể là do cháu có tâm phá hoại nên ánh mắt mọi người đều hướng về phía này rồi.
- Có sao?
Mị nhãn liếc sang, quả nhiên thu hút không ít mục tiêu, nhưng cũng chỉ là bề ngoài khiến người ta thèm muốn, là quyền lợi vốn có của mỹ nữ, mặc dù có chút kích thích. Nhưng cô không phải người vui vẻ khi người khác chú ý, đương nhiên cái này là do hoàn cảnh, nhân vật tiêu điểm rất khó quan sát người khác, mà cô lại thích nhất là làm người theo dõi.
- Được rồi, dì không tính toán với cháu nữa, cháu nhìn quầy bar phía trước, người ngồi ở trong cùng.
Trương Mẫn Kinh hưng phấn nói, tựa như thấy thần tượng vậy.
Đảo qua mục tiêu một lượt, nhìn chăm chú, Khương Minh Hi hít thở thật sâu. Đây là một người khỏe đẹp, cân đối, cơ bắp hoàn mỹ như điêu khắc…Cuối cùng cô đã hiểu vì sao dì cô lại ngứa mắt với thư sinh mặt trắng như ông xã cô. Lục Hạo Doãn mà đứng bên cạnh người này nhất định sẽ bị coi là cọng bún.
- Thế nào? Siêu hấp dẫn đúng không?
Trương Mẫn Kinh thèm đến nhỏ nước miếng ra.
Cô phải hưởng ứng ra sao? Nửa ngày sau, cô thốt lên một câu:
– Tiêu chuẩn của dì cũng quá mạnh mẽ đi.
- Đương nhiên rồi, dì là Trương Mẫn Kinh cơ mà, xem cháu kìa, chả có con mắt thẩm mỹ gì cả.
- Dạ, dạ, là ánh mắt dì độc nhất vô nhị, cháu chịu thua. Nhưng mà ở đâu mà dì vớ được người này?
- Năm ngoái dì đi xem triển lãm, không cẩn thận nên hai người va chạm, cháu biết cảm giác lần đầu khi thấy hắn là gì không? Bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống, từ đó dì đã thích hắn, nghe ngóng thân phận hắn từ nhân viên phòng tranh mới biết hắn là họa sĩ mới nổi, vẫn còn độc thân.
Nghĩ lại việc này, tình cảm chôn dấu của Trương Mẫn Kinh đã bộc phát.
Thấy tình trạng này, cô vui vẻ vỗ vai dì mình:
– Đã vậy thì đến với hắn, dì phải biết ra đòn, phải là người nhanh chân nhất nếu không nước miếng không có dịp sử dụng. (^^)
- Dì biết, vậy nên mới cần cháu giúp.
- Cháu đi bên cạnh dì, lỡ hắn thích cháu thì làm sao?
Cái này là kinh nghiệm đã có, mỗi lần gặp đàn ông thì 90% đối tượng đều nhìn cô. Chị họ không xinh đẹp à? Cũng không phải, cô thuộc loại mỹ nữ khỏe khoắn rạng rỡ như ánh ban mai, nhưng hiện nay yêu thích sự tinh khiết, mỹ nữ nõn nà như cô lại tương đối được hoan nghênh.
- Cháu không cần phải qua, dì cần mượn tên cháu là đủ.
Bà dì hơi rụt rè một chút, nhất thời nhìn bộ dạng cô cháu gái, trước hết sẽ dùng tiểu Hi cùng hắn dây dưa nghệ thuật, bất luận thế nào, hôm nay cô nhất định tóm được nam nhân hào hoa kia!
Ngừng lại một chút, Minh Hi cảm thấy có gì đó không hay:
- Đây là có ý gì?
- Dì đến ném đá dò đường, cháu cứ ngồi đây mỉm cười là được.
Cô không phải hoa sĩ, vì cái gì mà phải ngồi đây cười như kẻ ngốc chứ? Cuối cùng cô đã hiểu, khó trách tại sao dì lại tìm cô đến góp vui, nói đúng ra là lợi dụng, cô đâu có ngốc?
– Cháu biết, dì hãy cố gắng lên!
Gật đầu, Trương Mẫn Kinh hít thở thật sâu, đứng dậy tiến về phía con mồi nhưng chưa kịp tới gần thì Khương Minh Hi đã lặng lẽ chạy trốn.
Cầm lấy túi xách, Khương Minh Hi cười khanh khách chạy về phía cầu thang, đại sảnh Diêm Lệ Viên thiết kế tựa như một bông cỏ may mắn, ở lầu ba cũng có thể quan sát được đại sảnh, những chùm đèn trong suốt sáng rực càng làm nó trở nên lộng lẫy như một tòa vũ đài.
Lúc cô đang men theo từng bậc thang đi xuống thì lại thấy Lục Hạo Doãn đáng ra lúc này đang ngồi họp bước vào quán.
Tại sao hắn ở đây?
Cô vội vã đuổi theo nhưng hắn đã vào thang máy đi lên lầu, cô chỉ biết đứng nhìn số tầng mà không biết làm gì, tự đáy lòng truyền tới cảm giác bất an.
Không ổn, hắn có gì đó giấu cô!
Cô có nên đuổi theo không? Nhưng cô lại không biết hắn đi đâu, dù đuổi tới cũng không theo được, mà đuổi theo hỏi cho rõ ràng chẳng phải là cô không tin tưởng hắn sao? Cái này không ổn.
Tỉnh táo, ngẫm lại thì hắn rất tốt với cô, nếu hắn giấu chuyện gì đó cũng là bất đắc dĩ, chờ hắn về nhà cô sẽ hỏi cho ra nhẽ, nhất thiết không được đâm đầu vào chỗ khó!
Đúng vậy, suy nghĩ một hồi cô liền về nhà chờ hắn, mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cô vẫn lựa chọn tin hắn, nói không chừng hắn dời địa điểm ra bên ngoài cũng nên.
Trong lúc thất thần bước đi cô va phải một cô gái đang đi.
- Xin lỗi!
Cô vội vàng đứng thẳng dậy, việc va chạm cũng không thường xảy ra.
- Không sao cả.
Đối phương thản nhiên đáp, cô đeo một chiếc kính đen, kính hơi chếch xuống nên cô vội vàng dùng tay đẩy lên trên.