Phấn Đấu Để Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Phấn Đấu Để Yêu Em mang tới thông điệp Cùng em ăn cơm, cùng em ngủ, cùng em cười, cùng em dạo phố. Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của anh. Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn. Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ Hơn nữa một chút manh mối khiến hắn cảm giác được thật sự cô càng lúc càng hấp dẫn hắn.Nhưng cô quá thông minh, tùy thời ngăn ngừa hắn vạch trần diện mạo thực sự của cô. Mặc dù cùng cô đấu trí rất thú vị,Nhưng cứ tiếp như thế này, khi nào hắn mới có thể được hưởng quyền lợi ngọt ngào của trượng phu a?
Chương 34 : The End anh có trả lời thật không
- Em không ngủ được. Anh sao lại ra đây?
Cô xoay người vuốt ve eo hắn, má hồng quyến luyến áp vào trước ngực hắn.
- Không thấy vợ yêu của anh, anh làm sao mà ngủ được.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô, cô thật là thơm, không chỉ nước hoa, ngay cả mùi dầu gội cũng thật dễ chịu.
– Vì sao không ngủ được?
- Không có gì, chỉ là không ngủ được.
- Vài ngày nay em đều không ngủ ngon giấc, có phải em có tâm sự không?
Trong tâm thoáng cảm giác ấm áp, cô còn cho rằng hắn không quan tâm đến sự thay đổi tâm tình của cô.
Áp lực trong lòng đã buông lỏng, cuối cùng không kìm nén được cảm xúc, cô xúc động nói:
– Hạo, nếu có một ngày anh dành tình yêu cho người con gái khác, anh nhất định phải nói cho em biết, em không muốn là người biết muộn nhất, cũng không muốn được nghe từ người khác rằng anh không quan tâm tới em nữa rồi. được không?
Cầm chặt bờ vai cô, hắn khẽ kéo dài cự ly giữa hai người, để mình có thể cẩn thận dò xét cô.
– Ngốc của anh, có phải em lại suy nghĩ lung tung gì phải không?
Hắn phát hiện cô có một đầu óc rất phức tạp, một có thể suy diễn ra bốn năm, ở một góc nhìn khác thì có thế xem là thông minh, nhưng ở mặt khác mà nói, cô so với người khác hay lo nghĩ.
- Em…… Em có nghĩ lung tung gì đâu.
- Có phải em còn lo lắng chuyện mà tạp chí Bát quái viết?
---------------------
Việc này hắn không có giải thích, bởi vì thật sự rất khó nói, thực ra những gì bái quái tạp chí đề cập cũng là do hắn sắp xếp, Nhan Linh chẳng qua đóng kịch cùng hắn.
Nhưng rất không may, vài ngày nay tin tức về Nhan Linh đều ngập tràn trên báo, toàn bộ đều là vấn đề tình cảm.
Đoán xem tình nhân bí mật của Nhan Linh là ai, những người từng cùng cô tiếp xúc qua đều được nhắc tới, mà hắn đương nhiên là một trong số đó, tin rằng chuyện này sẽ khiến cô âu lo.
- Em…không có, em đã sớm quên tạp chí đó viết gì rồi.
- Không phải anh đã nói Nhan Linh là sư muội ở đại học sao? Anh cùng với cô ấy không có quan hệ nam nữ, trước đến nay đều không có, anh đảm bảo anh tuyệt đối không phải là tình nhân bí mật kia!
Cúi đầu xuống, trán hai người chạm nhau.
– Em phải biết là trái tim anh rất nhỏ bé a, đã bị em chiếm mất rồi, làm sao có thế chứa đựng được người con gái khác?
Ngừng một lúc, cô không thể làm như không quan tâm tới Nhan Linh.
– Anh không thấy cô rất đẹp sao?
- Vợ yêu không bao giờ soi gương sao?
Cười cười, hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt cô, trong mắt chan chứa tình cảm.
– Trong mắt anh vợ anh là mỹ nữ độc nhất vô nhị.
- Nói dối! Lần đầu tiên gặp em, anh cảm thấy em là mỹ nữ sao?
- Mỗi nam nhân gặp em lần đầu tiên, tuyệt đối sẽ không gán cho em cái danh mỹ nữ, anh đương nhiên cũng vậy. Nhưng anh nói thật, đối với anh, dung mạo không quá quan trọng, anh muốn cưới vợ, không phải là tuyển một tiểu thư xinh đẹp. Nhưng mà anh thật sự không nghĩ tới, vợ yêu càng ngày càng xinh đẹp, khiến anh thần hồn điên đảo. Sau bữa tiệc đó lại yêu em tới mất hồn, khiến cho mọi người trộm cười.
Khóe môi không nhịn được khẽ mỉm cười, nhưng cô cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
– Em có thể còn lâu mới làm được vợ hiền, anh cũng muốn sao?
Giọng điệu than thở, hắn làm như đau lòng nhưng lại không còn sự lựa chọn khác.
– Em đã lấy mất trái tim anh rồi, anh biết làm sao bây giờ?
- Em đâu có lấy mất trái tim anh.
Cô trừng mắt nhìn hắn.
- Không có tên trộm ngu ngốc nào lại thừa nhận tội lỗi của mình.
Hắn nhéo nhéo cái mũi của cô.
Cô tinh nghịch há miệng cắn ngón tay hắn, hắn ra vẻ như bị đau kêu oai oái, cô vui vẻ cười khanh khách, việc này vốn đè nặng trong lòng giờ đã không còn nữa.
Ánh mắt mê man đi, dục vọng thân thể bên trong hắn đã trỗi dậy, bởi vì mấy ngày cấm dục do thân thể của vợ yêu không khỏe, vài ngày này đi ngủ đều là “quần áo nguyên vẹn”. Lúc hắn đi ngủ, cô đã sớm say giấc nồng, cũng không thể hảo hảo mà hưởng thụ thân thể ôn nhu của cô, thật là đau lòng!
Giơ tay đè cô xuống giường, để cho cô cảm giác được khát vọng trong hắn, hắn cúi đầu ghé xuống tai cô thủ thỉ.
– Vợ của anh, mấy ngày nay anh rất cô đơn lạnh lẽo, tối nay có thể đền bù cho anh không?
- Sắp sáng rồi, hôm nay còn phải đi làm.
Nhưng mà, bàn tay nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc của cô lại vòng qua đầu hắn.
- Thỉnh thoảng em tới trễ một lần cũng có sao đâu
Hắn dụ dỗ, hai chân cô xiết chặt lấy eo hắn, hai người dùng môi trêu trọc đối phương.
Hắn quay trở lại trong phòng, khi cả hai ngã xuống giường, quần áo ngủ trên người sớm đã cởi ra ném đầy đất.
- Em thỉnh thoảng đến trễ cũng không sao, nhưng anh thì sao? Không sợ mất hình tượng sao?
- Trong mắt anh chỉ có vợ. Những chuyện khác đều không quan trọng.
Cười ngọt ngào, nhưng miệng cô lại cố ý mỉa mai hắn.
– Anh ngày càng ăn nói ngon ngọt nha.
- Vợ à, cái này để sau hãy nói, chúng ta trước hết giải quyết nhu cầu tâm lý và cơ thể.
Hắn cầm lấy tay cô, để cô trực tiếp cảm thục dục vọng không thể chờ đợi của hắn, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đột nhiên, cô nổi hứng chơi đùa, xoay người lên trên. Nắm được quyền chủ động, động tác khiêu khích, làm cho hắn khẽ rên rĩ không ngừng.
- Vợ à…….ah……nếu như em không hành động nhanh lên một chút, anh sẽ nổi điên……..ah….
Hắn đã không đợi nổi! Hắn nhấc cô lên, hướng chính xác mục tiêu, âm dương kết hợp, hai người cùng phát ra tiếng rên nhẹ.
“Hạo.” Cô khẽ rên rỉ, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn lại, nụ hoa dưới sự vuốt ve cuồng nhiệt của hắn càng thêm rộng mở.
Hắn thúc giục, cô liền bắt đầu nhấp nhô, nhẹ nhàng rồi càng lúc càng nhanh, cảm xúc dâng tràn..
Tâm tình vui sướng, lúc này Khương Minh Hi mới nghĩ tới một chuyện rất quan trọng – sinh nhật của cô sắp tới rồi, cô sinh ra vào mùa hè chói chang, mẹ cô nói đây là nguyên nhân tính cô không chịu an phận. Thật sự là thiếu công bằng a, ngay tính cách cũng thể nói là do mùa, nhưng mà đối với mẹ mà nói, điều này so với thừa nhận nữ nhi như cô là được rồi.
Cũng bởi vì tâm trạng vui vẻ, dì tìm cô dạo phố, cô không do dự lập tức đồng ý, tận dụng thời gian nghỉ trưa, hai người đến công ty bách hóa.
- Cháu muốn quà sinh nhật gì?
Trương Mẫn Kinh là người thực dụng, ngay cả quà sinh nhật cũng muốn nói rõ, nếu như là sinh nhật của cô, nhận được món quà không thích, còn phải giả vờ như rất là vui mừng, đó là một chuyện rất khó chịu, có câu cái gì mình không muốn, đừng đem vứt bỏ cho người.
- Áo ngủ, cháu rất muốn một cái thật khêu gợi.
Tâm lý cô tối qua đã thông suốt, món quà dì tặng hồi đám cưới, áo ngủ mỏng dính như ẩn như hiện đến cả cô xem cũng thấy kích thích, làm sao chồng cô không biến thành sói đói chứ?
Một buổi tối “chinh chiến” hai hiệp. Từ trên giường đến phòng tắm, buổi sáng đứng dậy, toàn thân cô còn đau nhức đứng cũng không vững.
- Sao cháu lại chọn món quà kích thích người ta như vậy?
Trương Mẫn Kinh không nhịn được nghiến răng, mặc dù cô đã bắt đầu gọi điện cho zai của cô rồi, nhưng mà tiến triển tới cái giai đoạn kia thì còn một quãng rất xa nữa.
- Kích thích dì, dì sẽ càng cố gắng.
- Thật không?
Cô cảm thấy ý tứ khiêu khích rất rõ ràng.
- Dì không phải thường nói, có thể thua bất kỳ kẻ nào, nhưng không thể thua cháu sao?
Mặc dù hai người là dì cháu, tuy nhiên trong nhà, con gái bà dì này sớm đã lấy chồng, chỉ còn lại cô và bà dì có con nhưng vẫn đơn thân này. Quả thật thân là dì không thể thua kém cháu.
- Đúng rồi, dì tuyệt đối không thể thua cháu!
Quả nhiên Trương Mẫn Kinh lại nổi hùng tâm tráng chí rồi.
- Cháu sẽ vì dì hướng lên trời cao cầu nguyện, cầu cho dì sớm tìm được lang quân như ý. Đi thôi, lại lãng phí thời gian, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.
- Dì đã nói với sếp rồi, vào làm muộn một tiếng cũng không sao. Cháu trước hết đi cùng dì xem cái vòng cổ, hôm trước tỷ nhìn thấy ở trung tâm mua sắm , thật là xinh đẹp.
Trương Mẫn Kinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.
– Đúng rồi……chồng cháu định mua quà sinh nhật gì cho cháu?
- Sinh nhật còn chưa tới, cháu làm sao biết được?
Cô phỏng đoán, chỉ sợ Lục Hạo Doãn còn chẳng biết cô sinh vào mùa nào, đừng nói đến ngày sinh nhật.
- Cháu có thể đòi, hắn có tiền, cháu có thể tận dụng dịp này đòi một món quà thật đắt.
- Không muốn, nếu như không phải món quà xuất phát từ lòng trên thành, cháu cũng chẳng cần!
Nếu là quà, đương nhiên là phải chân thành. Dù cho không đáng giá, chỉ cần hắn thực lòng, như vậy cũng đủ rồi.
Lắc đầu, Trương Mẫn Kinh thật sự không cách nào hiểu được cô.
– Cháu thật ngốc.
- Đại trí giả ngu, cháu đương nhiên là người phụ nữ thông minh.
Trương Mẫn Kinh bĩu môi, thì ra kẻ ngốc đều là tự an ủi mình như vậy, thảo nào vĩnh viễn không thể tiến bộ.
Khương Minh Hi nhìn thấy vẻ mặt của cô, đã biết rõ cô suy nghĩ cái gì, không sao cả, thông minh hay ngu dốt không quan trọng, quan trọng nhất là bản thân thấy thoải mái, nếu như không thấy thoải mái, cho dù trong mắt người khác là người thông minh, cũng không có được sự vui vẻ chân chính.
- Ồ!
Trương Mẫn Kinh đột nhiên tóm lấy Khương Minh Hi, chỉ vào người trong tiệm bán đồ trang sức phía trước, mặc dù nhìn nghiêng, nhưng cũng không khó nhận ra đối phương.
– Đây không phải là chồng cháu sao?
Đúng là Lục Hạo Doãn, hắn sao lại tới đây?
Bên cạnh hắn không có người khác, cô không khỏi thở phào, đàn ông xuất hiện tại nơi này bình thường đều là đi cùng phụ nữ.
- Chồng cháu có phải là muốn mua quà sinh nhật cho cháu?
Trương Mẫn Kinh hỏi đầy mong chờ, giống như người sắp nhận đá quý là cô, không có phụ nữ không thích đá quý.
- Ông xã cháu không biết sinh nhật của cháu sắp tới.
Bởi vì chuyện này, cô còn bực bội không thôi. Nếu như chủ động nhắc chồng chuyện sinh nhật mình, cô cảm thấy giống như là mình đòi quà hắn, thế nhưng mà nếu như hắn quên ngày sinh nhật cô, cô nhất định sẽ buồn chết mất, đúng là khó xử!
- Cái gì? Ngay cả sinh nhật cháu hắn cũng không biết?
- Cháu không giống dì, tất cả người quen đều phải nhớ tới sinh nhật của dì.
- Sinh nhật chính là thời điểm quan trọng để nhận quà, đương nhiên là phải báo cho hết thảy mọi người. Còn nữa, hắn là chồng cháu, thế nào lại không biết ngày quan trọng như vậy? Nếu như hắn không biết, sao hắn lại đi mua đá quý?
- Cháu đoán đại khái là sinh nhật me chồng.
Lần trước Lục Hạo Doãn có nhắc tới sinh nhật mẹ chồng, bởi vì ngày đó hắn muốn cùng với bố mẹ chồng ăn cơm chung, thế nhưng đó là chuyện của tháng sau.
- Khi về cháu thử hỏi dò xem.
Trương Mẫn Kinh thật sự rất giống con mụ nhiều chuyện.
Khương Minh Hi không có trả lời. Cô thật sự không thích làm một mụ vợ hay ghen, nếu như bởi vì chứng kiến hoặc nghe thấy cái gì cô liền cảm thấy như thiên hạ đại loạn thì quả thật cô không sống tới nổi 30 tuổi mất.
Đương nhiên, ai cũng có lòng tò mò, cô sao lại có thể không tò mò mục đích mua trang sức của Lục Hạo Doãn chứ? Thế nhưng nói thật, cô rất sợ phải nghe đáp án, bởi vì mặc kệ hắn mua cho ai, nếu như không phải cô, cô đều sẽ cảm thấy rất buồn bực, cho nên, thà rằng cái gì cũng không biết còn hơn.
Đúng vậy, cô quyết định quên đi chuyện này.
Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Trương Mẫn Kinh kêu ầm ĩ đem tờ báo vứt ở trên bàn làm việc của cô.
- Cháu xem ngay đi!
Cô kích động chỉ trang viết về Nhan Linh.
- Có chuyện gì?
Đối với Khương Minh Hi mà nói, hai chữ Nhan Linh chính là vô cũng mẫn cảm, cô vừa liếc liền có cảm giác muốn chạy trốn, đối với tin tức về nhân vật này cô không có hứng thú đọc.
- Cháu nhìn vòng tay của cô ta đi!
Giật thót mình, cô không tự chủ liếc nhìn tờ báo, trên tay Nhan Linh đang đeo một cái vòng tay rất bắt mắt, chuyện này vốn không có gì, nhưng nó lại xuất hiện vào thời điểm quá nhạy cảm, bởi vì Lục Hạo Doãn hôm qua mới đi mua trang sức.
- Mặc dù dì không muốn nói lung tung, thế nhưng cái vòng tay này, người tặng có phải chăng là Lục Hạo Doãn?
Trương Mẫn Kinh cẩn thận nhìn Khương Minh Hi.
- Không phải!
Cô lớn tiếng khẳng định.
- Đúng vậy, dì cũng nghĩ thế, Lục Hạo Doãn đã kết hôn, nếu muốn tặng cô ta lễ vật, cũng sẽ không chọn vòng tay…….không phải, ý của dì là vòng tay là cả đời chấp nhận, không ai sẽ tặng vòng tay.
Trời ạ! Trương Mẫn Kinh muốn bịt miệng mình, vốn là muốn phụ họa, thế nhưng lại đổ thểm dầu vào lửa rồi.
- Chồng cháu tuyệt đối sẽ không tặng người khác vòng tay!
Như dì nói, vòng tay là cả đời chấp thuận, Lục Hạo Doãn là người coi trọng lễ nghi, hắn sẽ không làm loạn.
Trương Mẫn Kinh gật đầu phụ họa, thế nhưng lại không nhịn được hỏi:
– Chồng cháu ngày hôm qua đến mua trang sức tặng ai?
- Cháu không có hỏi hắn.
- Cháu sao lại không hỏi hắn?
Trương Mẫn Kinh dậm chân. Đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại vội chết!
- Cháu không có dịp để hỏi, chuyện này cũng phải lựa lúc a.
Xòe tay, Trương Mẫn Kinh quyết định bỏ cuộc.
– Chuyện này đến cả bản thân cháu cũng không để ý, ta sao lại nhiều chuyện như vậy? Cháu tự quyết định đi!
Lại nhìn tờ báo trên bàn một lần nữa, Khương Minh Hi nhíu mày như có điều suy nghĩ. Vòng tay trên tay Nhan Linh tuyệt đối không có liên quan với Lục Hạo Doãn bởi vì tối hôm qua cô vẫn không nhịn được mà chạy vào phòng sách hỏi Lục Hạo Doãn,
– Anh sẽ tặng quà cho phụ nữ sao?
- Nếu như hỏi anh có tặng quà cho phụ nữ, đáp án dĩ nhiên là đến nay không có. Anh coi hành động tặng quà là hành động thân mật. Anh còn chưa có cơ hội gặp được người có thể tặng quà.
- Phụ nữ quen biết anh thật là đáng thương, phụ nữ thường không gặp được người keo kiệt như anh.
Câu này như có ý dò hỏi.
- Lúc anh đi du học, có nói chuyện yêu đương, nhưng mà còn chưa tiến triển tới cái mức tặng quà. Nhưng mà anh cũng không phải là hạng keo kiệt, anh sẽ tặng hoa, vì anh coi tặng hoa là phép lịch sự.
Ngừng lại, hắn hỏi ngược lại:
– Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?
- Không có gì, em hỏi vậy thôi.
- Thật không?
- Thật, em hỏi vu vơ vậy thôi, anh làm việc tiếp đi. Em đi tắm.
Cô vội vã lẩn mất. Đối với câu trả lời của hắn, cô hài lòng rồi, đương nhiên cũng không hỏi kỹ càng thêm nữa.
Tóm lại, cô chắc rằng vòng tay của Nhan Linh cùng với Lục Hạo Doãn không có liên quan gì với nhau.
Thế nhưng vì cái vòng tay này, cô không nhịn được tự phỏng đoán ngày hôm qua Lục Hạo Doãn mua gì?
Được rồi, khi nào có dịp cô sẽ hỏi xem, mặc dù cô có thể đau lòng, nhưng còn hơn là không rõ ràng.
Đi tới đi lui, Khương Minh Hi không nghĩ ra được gì, đợi lúc nữa Lục Hạo Doãn tắm rửa xong cô phải nói như thế nào để tìm hiểu đây?
Nếu hôm nay đối mặt người khác cô cũng không phải vòng vo tam quốc như thế, nhưng trước mặt hắn cô lại có cảm giác không thể che giấu.
Thực ra tâm tư của hắn sắc sảo hơn cô, cá tính cũng thâm trầm hơn, lơ đễnh một tẹo thì hắn sẽ vạch trần hết nhưng thứ cô đang nghĩ trong đầu, hắn sẽ nói cô cả nghĩ.
Phiền chết mất! Vò đầu bứt tai, cứ mặc kệ thì có được không? Đúng vậy, cô luôn là người lạc quan, hắn trêu chọc, mắng cô cũng hông sao, hôm nay nhất định phải nói rõ mọi chuyện!
Lúc này tiếng Lục Hạo Doãn mở cửa tủ khiến cô giật thót tim, cảm giác nôn nao tràn ngập cõi lòng.
Chần chừ mãi rồi cuối cùng cô cũng không kiềm chế được sự tò mò mà cầm di động mở ra xem tin nhắn.
Trường học, học phí đã nhận, rất cảm ơn anh!
Hoang mang ném di động xuống đầu dường, cô ủ rũ nép mình trên giường.
Đây là có ý gì?
Mặc dù cô không xem người gửi tin là ai nhưng rõ ràng đối phương có chức vụ trong trường học, điều này lại càng khiến đầu óc cô thêm rối bời.
Dù tất cả không quan hệ với hắn nhưng hai người nhắc tới tiền bạc, giữa bọn họ có thực sự chỉ là quan hệ bạn học cùng trường không?
Không! Quan hệ tuyệt đối không đơn thuần là vậy! Nhưng rốt cục họ có quan hệ gì?
Cảm giác lạnh lẽo khiến thân thể cô run rẩy, lạnh hay bất an chính cô cũng không biết rõ.
- Bà xã yêu quý của anh sao lại ngồi ngẩn ra thế?
Chẳng biết từ lúc nào Lục Hạo Doãn đã ngồi bên cạnh cô.
Quay sang nhìn hắn, âm thanh nhỏ nhẹ pha chút u buồn:
– Rốt cục anh có quan hệ gì với Nhan Linh?
Cô hỏi quá đột ngột khiến hắn ngẩn ra một chút, rồi dịu dàng xoa đầu cô:
– Cô ấy chỉ là bạn cùng trường, anh nói hai lần rồi sao em vẫn chẳng chịu nhớ thế?
- Lừa gạt!
- Anh từng làm một việt khiến em hiểu lầm quan hệ của anh và cô ấy, đây là lỗi của anh, nhưng anh thề quan hệ giữa bọn anh chỉ là bạn học, nếu em không tin thì anh sẽ để hai người gặp mặt, cô ấy sẽ chứng minh lời anh nói đều là thật.
Nói đùa, cô không muốn gặp cái người mà chỉ tên gọi thôi cũng đã khiến mình khó chịu.
Cho hắn thêm một cơ hội, nếu không biết đường khai thật thì cô sẽ giận thật sự.
- Hai người thực sự không có quan hệ gì khác sao?
- Không có, anh với cô ấy không có quan hệ gì khác.
Khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy không thoải mái, thái độ cứng rắn của cô thực khó hiểu.
– Em sao thế?
- Em muốn ly hôn.
Dù bất cứ ai nghe thấy đều không cho lời này là thiệt, nhưng với Lục Hạo Doãn lại như mũi tên chí mạng xuyên thấu tâm can, nụ cười trên gương mặt hắn trở nên cứng đờ.
- Anh muốn em rút lại lời vừa rồi.
Tại sao cô dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn như vậy? Cô không biết cô quan trọng với hắn thế nào sao? Cô tức giận, làm nháo hay đùa nghịch hắn không hề để ý, nhưng không thể ly hôn được!
- Em không muốn, em muốn ly hôn!
Thái độ của hắn khiến cô càng thêm hoảng loạn.
- Anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn!
- Bởi vì tên của em sao? Tên của em có thể khiến Lục gia con đàn cháu đống sao?
Lời này thốt ra cô mới hiểu rốt cục hắn yêu thương cô sâu đậm đến nhường nào.
Sửng sốt, gương mặt hắn tái đi, đưa tay ôm cô vào lòng mặc cho cô ra sức giãy dụa, hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt đến tận khi những ý định bỏ trốn biến mất trong đầu cô hắn mới nhẹ nhàng nói:
- Anh xin lỗi, anh từng nói những lời ngu ngốc nhưng cũng chỉ đều trêu đùa em. Anh không muốn ly hôn, không phải vì tên của em mà vì anh yêu em, anh không thể số thiếu em! Em có biết mình quan trọng đối với cuộc sống của anh như thế nào không?
Khóe mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má… Cô khóc vì cái gì? Chính cô cũng không rõ, nhưng cô cảm nhận được tình ý sâu đậm của hắn, cô không mơ, cô tin tưởng vào tình yêu của hắn. Hắn thực sự yêu cô!
- Xin lỗi, em lén đọc tin Nhan tiểu thư gửi cho anh.
Cuối cùng cô đã nói ra nguyên nhân làm nháo.
Ngừng một chút, hắn cầm điện thoại lên đọc tin, cuối cùng thì đã hiểu.
Ném di động xuống dường, hai người ngồi dưới sàn, đôi tay hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô khẽ thủ thỉ:
– Việc này anh có thể giải thích với em, nhưng mà trước đó em phải bình tĩnh nghe chi rõ vì sao anh lại giấu em.
Khẽ gật đầu, cô hít sâu lấy lại tình thần.
- Phụ nữ luôn để tâm tới chuyện tiền nong, nếu anh nói việc vay tiền cho em biết sợ rằng em sẽ mất vui, để em khỏi lo nghĩ nên anh thấy giấu đi là vẫn hơn.
Chu đôi môi nhỏ nhắn, cô khẽ làu bàu:
– Em đâu phải là loại người tính toán chuyện tiền nong.
- Dạ, anh biết, nhưng mà lại nói tiếp vì sao anh mượn tiền cho Nhan Linh… Không, đúng ra thì đối tượng anh vay tiền giùm là tình nhân bí mật của Nhan Linh, cũng là cậu em lớp dưới. Hai người họ quen nhau từ thời học đại học, do gia thế cậu ấy bình thường nên cha mẹ Nhan Linh kịch liệt phản đối, tình cảm giữa hai người rất kiên định, gần đây cả hai đều có ý định kết hôn. Cha mẹ Nhan Linh muốn để cậu ấy biết khó mà lui nên yêu cầu sinh lễ là một ngàn vạn.
- Trời đất!
Cô trợn mắt, đây không phải là gả bán con gái sao?
Anh nói rồi mà, là để cậu ấy biết khó mà lui, mặc dù Nhan Linh là người mẫu nổi tiếng, cậu ấy làm việc cũng rất khá nhưng hai người họ cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, hết cách nên Nhan Linh mới tìm anh.
- Vậy nên tối nay hai người hẹn gặp ở quán cơm Diêm Lệ Viên?
Cô vội vàng hỏi.
- Cái này mà em cũng biết à?
- Em thấy hết rồi.
Cô chậm rãi kể lại việc sau hắn rời khỏi phòng đêm đó.
Rõ là đau lòng! Hắn cốc nhẹ lên đầu cô:
– Cô bé ngốc nghếch, không phải chúng ta đã ước định rồi à, có gì đều phải nói ra, không được để trong lòng thì mới không sợ xảy ra hiểu lầm.
- Nếu anh không giấu thì cũng chẳng bị thế.
- Được rồi, là lỗi tại anh, sau này mặc kệ là chuyện gì anh cũng sẽ khai hết, em cũng thế, không được giấu trong lòng, càng không được nhắc lại hai từ ly hôn, anh sẽ giận đấy!
Nói xong hắn véo nhẹ lên mũi cô một cái.
- Em biết rồi, sau này sẽ không… nói hai chữ kia nữa, anh cũng phải thế!
- Tất nhiên rồi. Em không biết à? Thực ra anh là một kẻ rất cứng đầu, anh đã thề với trời là không bao giờ rời khỏi em, em cả đời này sẽ phải dính chặt với anh!
Khẽ nở nụ cười, cô đứng dậy làm mặt quỷ:
– Cũng không phải song sinh, sao có thể dính chặt cùng một chỗ?
- Em cứ đến làm phụ tá của anh đi, chẳng những chúng ta có thể ở cùng nhau mà lại chẳng phải lo em nghĩ lung tung, anh sẽ bám lấy em như đỉa đói cho xem!
- Không thèm! Em rất thích làm việc, mặc dù không có nhiều thành tựu nhưng lại rất vui!
Cô xua tay:
– Em nói luôn cho anh biết, em từng coi anh là ác chất lão công, nói vì em có bát tự tốt nên mới có thể với cao, lại còn làm nháo với người phụ nữ khác trên báo, làm loạn đủ điều.
- Anh thề là không hề nói em với cao.
Hắn vội vàng thanh minh…
- Mặc dù không xác minh được nhưng rõ ràng là anh có ý này.
- Được rồi, anh khai hết với em.
Hắn khoát tay:
– Những điều đó… đó đều là anh dàn xếp, anh biết em nấp ở cửa phòng nghe lén anh nói chuyện với mẹ nên anh lợi dụng cơ hội đó kích thích em, đương nhiên anh cùng cô bạn học kia ăn cơm xong thì cũng không hề có chuyện gì khác.
Như vậy mới tính là công bằng, cô còn bắt hắt ngoéo tay ước định sau này cái gì cũng phải nói rõ ra, hắn vui vẻ ngoắc tay với cô, cảm giác những ngón tay gắn chặt với nhau tựa như định ước hôn nhân đã được xác lập, thời điểm này cả hai đã thành tâm thành ý bên nhau tới trọn đời, không ràng buộc bởi những tính toán mà chỉ đơn giản là vì chữ tình.
- Bà xã, dậy đi, hôm nay chúng ta phải đến một nơi.
Sáng hôm say, Lục Hạo Doãn hưng phấn như một đứa trẻ giục dã gọi Khương Minh Hi dậy.
Đêm qua hoạt động quá sức nên lúc này cô không còn chút khí lực nào. Tuy nhiên cô vẫn ngồi dậy chờ hắn mặc quần áo giúp rồi bế cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, xong xuôi hắn lại bế cô xuống xe.
- Chúng ta đi đâu thế?
Khương Minh Hi vẫn còn đang ngái ngủ, cô vẫn cảm thấy mệt.
- Tẹo nữa em sẽ biết, ngủ đi, lúc nào đến anh sẽ gọi.
Bởi niềm vui bất ngờ nên hắn đã có tính toán, đương nhiên hắn sẽ không để lộ ra trước.
- Dạ.
Cơn buồn ngủ đã chiến thắng sự tò mò, đi đâu cũng được, cô chẳng thèm lo lắng cho nhức đầu, hắn luôn biết cách chăm sóc cô.
Kéo áo khoác đắp cho cô rồi hắn mới lái xe ra, điểm đến là suối nước nóng ở Diêm Lệ Viên, đó cũng là nơi hai người hưởng tuần trăng mật.
Suôn sẻ tới suối nước nóng Diêm Lệ Viên, Lục Hạo Doãn giao xe cho nhân viên giữ xe rồi dẫn Khương Minh Hi vẫn mắt nhắm mắt mở vào suối nước nóng, thủ tục hoàn tất xong mới đưa cô vào trong.
- Chúng ta tới đây làm gì?
Khương Minh Hi cảm thấy khó hiểu.
Chỉ tay về phía căn phòng bên trái, hắn không nói gì bởi đáp án rất nhanh sẽ có.
Hai người đi vào phòng, đây sẽ là nơi hai người hưởng tuần trăng mật. Ngạc nhiên nhìn căn phòng bài trí sang trọng, cô vẫn không hiểu là gì, lúc cô mở miệng hỏi thì nhân viên phục vũ đã đẩy xe đồ ăn vào.
Thấy bữa sáng thì Khương Minh Hi đã tỉnh ra, cái bụng rỗng biểu tình không ngừng, tối qua cô không ngừng thỏa mãn hắn nên lúc này rất cần bổ sung năng lượng.
Sắp xếp ổn thỏa xong nhân viên liền rời đi, cô không nhịn được nữa mà vội vàng nhào tới.
Lục Hạo Doãn thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười. Hắn khiến cho người đẹp phải trợn mắt há mồm vì bất ngờ, vừa lên giường hắn đã hóa thành ác ma đói khát điên cuồng, đến tận khi cô không ngừng van nài hắn mới chịu ngừng tay.
Hưởng thụ bữa sáng xong, cuối cùng Khương Minh Hi đã để tâm tới vấn đề:
– Chúng ta tới đây làm gì?
- Em biết đây là đâu chứ?
- Đương nhiên, đây là nơi chúng ta hưởng tuần trăng mật mà.
Lo lắng, kích thích, lâng lang… Những tình cảm phát sinh ở căn phòng này khó lòng mà quên đi được, nhưng ngẫm lại thì cũng thực buồn cười.
- Vậy em biết lúc này là thời gian nào không?
Nghĩ một chút đôi mắt to tròn của cô mở to hết cỡ:
– Đừng nói hôm nay là tròn một năm ngày chúng ta kết hôn chứ?
- Em sốt ruột quá mức rồi, còn tận sáu tháng nữa cơ, nghĩ kĩ đi, ngày hôm nay rất quan trọng với em.
Vắt óc suy nghĩ, hôm nay là ngày…tháng… không phải sinh nhật cô sao?
- Em nhớ ra rồi à?
Nhìn biểu hiện của cô thì hắn biết cuối cùng cô đã “nhớ” ra.
Cô vẫn lắc đầu, sao hắn lại biết hôm nay là ngày sinh của cô chứ?
Mấy ngày này đột nhiên dì cô quyết định cùng bạn tới Hong Kong du lịch, rõ là đúng lúc, ông trời lại tác hợp lại cho thêm một đống phiền phức tới, đến lúc làm xong thì cô cũng mệt phờ người, tận khuya mới về tới nhà, tắm rửa xong cô cảm thấy thân thể rã rời nhưng hết lần này tới lần khác hắn không chịu bỏ qua, luôn quấn lấy muốn cùng cô ân ái, rốt cục cô cũng chẳng còn thời gian nhớ tới sinh nhật! Hắn lại…
- Em đang tự hỏi vì sao anh biết rõ sinh nhật em đúng không?
Cũng thật khó hiểu, cô vẫn cho rằng hắn không biết ngày sinh của mình.
- Em quên là anh cùng em đi đăng kí kết hôn sao?
Thân thể khẽ run rẩy, cô cực kì bất ngờ:
– Lúc ấy mà anh nhớ được à?
- Anh đâu tồi tệ như thế chứ, làm gì mà ngày sinh của vợ mình cũng không nhớ đây?
Lúc ấy hắn cũng kí tên vào đơn, chồng nhớ ngày sinh của vợ cũng rất bình thường. Nhưng lúc này hoàn toàn khác, cô không đơn thuần là vợ của hắn, cô là người con gái hắn yêu quý như chính mạng sống của mình, đương nhiên khoảng thời gian này hắn muốn nói sẽ trở thành kí ức hoàn mỹ nhất:
– Em thì sao? Em có biết ngày sinh của anh không?
- Lúc đi xem mặt dì và em họ ra sức nhồi nhét tư liệu về anh vào đầu em, ngày tháng năm sinh tất nhiên em phải nhớ rồi.
Lúc phải đi tới khách sạn Diêm Lệ Viên, bị hai mẹ con họ cường bạo, đã phải ra sức nhồi nhét tư liệu về hắn vào đầu.
- Vậy vợ yêu của anh muốn quà như thế nào?
- Không cần, chỉ cần lúc nào cũng nhớ tới em là đủ rồi.
Hắn mới là món quà lớn nhất đối với cô.
Niềm vui này còn hơn tất cả mọi lễ vật trời đời.
Người đàn ông thông minh sẽ không tin ngay những lời này, hắn hỏi lại một lần nữa, vợ của hắn tham lam một cách đáng yêu, dù cô muốn hắn hái sao trên trời xuống hắn cũng sẽ nghĩ cách lấy về. Nhưng cô vẫn nói như cũ.
Thực sự thì cô không biết bản thân muốn gì, với cô thì tình cảm hơn xa vật chất, nếu cô lên tiếng yêu cầu thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Nếu phu nhân không muốn lễ vật gì thì để phu quân quyết cho.
Hắn đứng dậy quỳ gồi trước mặt cô, không để cô sợ hãi nhảy dựng lên nên hắn mời cô đưa tay ra. Thoáng chần chừ, cô chậm rãi đưa tay tới, không biết từ lúc nào trên tay hắn đã có thêm một chiếc nhẫn rồi nhẹ nhàng đeo vào tay cô.
Mở to mắt nhìn chiếc nhất kia, cô cảm thấy choáng váng không biết nói gì, đây là đầu sỏ từng khiến cô phiền lòng sao?
- Tốt quá, may mà vừa!
Đương nhiên hắn đã nhân lúc cô ngủ say mà lén đo đạc kĩ càng cả rồi.
Ngẩn ra đến nửa ngày cô mới run rẩy nói:
– Vì cái gì?
- Vì em đã chấp nhận anh.
- Hình như anh quên thì phải, em đã có một chiếc nhẫn rồi.
Cô vẫn không hiểu ý tứ của hắn.
- Đối với anh, chiếc nhẫn kia đại biểu cho ước định của Lục gia với em, còn chiếc nhẫn này mới là ước định khiến em đời này kiếp này không thể rời xa anh, để nhịp đập con tim ta luôn hướng về nhau.
Cô cảm động muốn khóc, cuối cùng thì đã hiểu:
– Làm sao anh lại nghĩ ra quà sinh nhật như vậy?
- Anh muốn cuộc hôn nhân của chúng ta không ràng buộc bởi tên tuổi hợp hay không, cũng chẳng phải vì di truyền dòng dõi gì hết, chỉ đơn giản là vì tình yêu, anh muốn sống bên em trọn đời.
Giọt lệ lăn dài trên gò má. Bàn tay mảnh khảnh của cô khẽ đánh lên ngực hắn:
– Anh rất đáng giận, anh biết không? Anh hại người ta vì chiếc nhẫn này mà mất ăn mất ngủ.
Cô nhắc tới việc các cô gái trong công ty xì xào về chuyện của hắn, đương nhiên vẫn là giọng điệu “ngốc nghếch” và mặt quỷ của cô.
– Nếu em hỏi anh có trả lời thật không?
- Chuẩn bị quà sinh nhật cho em đương nhiên không thể để lộ rồi. Nhưng mà anh cũng sẽ có cách để không làm cho em phải lo lắng.
- Em biết, sau này có chuyện gì em sẽ nói, tuyệt đối không để trong lòng, em có thể đeo chiếc nhẫn này vào trên cổ không? Em không quen mang theo thứ quý giá như vậy.
Chiếc nhẫn trước kia cô luôn cất trong hộp nư trang bởi cô sợ bị mất, dù sao thi đó cũng tượng trưng cho việc đã kết hôn, đeo hay không cũng chẳng quan trọng.
Nhưng chiếc nhẫn lúc này lại khác, cô chỉ muốn lúc nào cũng mang bên mình.
Ngoài vài ngày nghỉ tuần trăng mật hắn cũng chưa từng thấy cô đeo nhẫn, bởi vậy mà hắn sớm đã biết được thói quen của cô.
Lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc, xỏ chiếc nhẫn vào rồi đeo lên cổ cô.
- Ông xã, cảm ơn anh.
Cô hạnh phúc ngắm nhìn chiếc nhẫn, chưa từng ngắm nhìn kĩ càng nhưng giờ lại phát hiện viên đá quý kia thật rực rỡ, khó trách vì sao đa số phụ nữ lại thích nó đến vậy.
Đáp trả cô bằng một nụ hôn ngọt ngào, hắn khẽ nói:
– Anh muốn cám ơn em, vì có em mà anh cảm nhận được giá trị của cuộc sống, em là báu vật mà trời cao ban tặng cho anh. Có em nên anh luôn cảm thấy hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Hai khuôn mặt xán lạn nở nụ cười hạnh phúc bên nhau.
Rất nhanh cô đã nghĩ tới gì đó rồi đột nhiên kéo hắn dậy. Nếu sáng sớm không nếm mùi ân ái sợ rằng hắn đã cùng cô thiêu đốt dục vọng đến kiệt sức…
Trước kia chưa từng có một ngày nghỉ tuần trăng mật, giờ đây cô chỉ muốn bù đắp gấp bội cho hắn!!!