Phấn Đấu Để Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Phấn Đấu Để Yêu Em mang tới thông điệp Cùng em ăn cơm, cùng em ngủ, cùng em cười, cùng em dạo phố. Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của anh. Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn. Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ Hơn nữa một chút manh mối khiến hắn cảm giác được thật sự cô càng lúc càng hấp dẫn hắn.Nhưng cô quá thông minh, tùy thời ngăn ngừa hắn vạch trần diện mạo thực sự của cô. Mặc dù cùng cô đấu trí rất thú vị,Nhưng cứ tiếp như thế này, khi nào hắn mới có thể được hưởng quyền lợi ngọt ngào của trượng phu a?
Chương 21 : Khương mẫu cười
- Trước khi đến đây anh đã hạ quyết tâm, nhất định trên đường về vợ yêu phải ở bên cạnh, em không về thì anh đành ở lại cho đến khi em chịu mới thôi.
Có thể sao? Đúng, cô rất mong hắn ở lại, có lẽ là để chứng tỏ vị trí của cô trong lòng hắn, nhưng cô không ngu ngơ đến vậy, cô hiểu không thể giữ hắn lại quá lâu, cũng đã mất mấy ngày rồi, thực đáng buồn cười.
Hắn đã nói vậy cô cũng chẳng cần nài ép nữa;
– Tự anh quyết định ở lại, không ai ép đâu đấy, anh nên về đi, đừng để làm ảnh hưởng đến công việc của mình.
Nghĩ tới việc hắn rời đi cảm giác mất mát lại tràn ngập cõi lòng cô, mặc dù hắn vẫn còn đang ngồi đó.
Hai ngày nhưng hồi ức của hai người nhiều hơn thời gian trước đó không biết bao nhiêu. Cô hi vọng có thêm vài ngày nữa, vì cái gì hắn lại muốn trở về chứ?
Sau khi lên giường nằm, mặc dù đã nhắm mắt hơn một giờ, cô còn làm bộ như đang buồn phiền chuyện gì đó.
Cô thật ngốc! Mặc dù hắn chỉ có thể ở thêm một ngày nhưng thực sự rất hạnh phúc, cô còn tính toán gì chứ? Hay muốn hắn thực sự làm việc kia mới đủ chứng tỏ thành ý với cô sao?
Được rồi, cô thừa nhận đúng là mình có ý này, có phải cô rất nhỏ nhặt không?
Bởi qua lễ bái hắn mới đến tìm, hắn làm cho thời gian qua cô sống khổ sở, cục tức này, thật là nuốt không trôi.
Còn nữa, mặc dù hắn tỏ vẻ như tin đồn trên báo không có thực nhưng hắn không nói rõ quan hệ với người mẫu kia, cảm giác tựa như người kia là kẻ giấu mặt, nếu hắn không thể hiện thành ý rõ ràng thì việc này sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Lúc này người bên cạnh đã cử động, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, một lúc sau cô nghe hắn thì thầm.
- A Hi, là anh, trước đó em giúp anh hủy lễ bái…Giờ anh sẽ làm lại, anh ở đây một thời gian…Anh hiểu việc này sẽ gây không ít phiền toái nhưng việc này rất quan trọng với anh, nhất định anh phải ở đây…Anh không rõ khi nào sẽ về Đài Bắc nhưng anh đảm bảo xử lí việc này xong xuôi anh sẽ đi ngay….Tài liệu đều ở bên cạnh, anh sẽ xử lí, lúc nào được anh sẽ liên lạc, thời gian này mong em tha thứ, em nghỉ ngơi đi.
Nửa ngày sau, hắn lại nằm xuống bên cạnh, bởi tâm tình kích động mà khóe mắt cô đã đẫm lệ.
Tại sao người đàn ông này thích khiến cô rơi lệ chứ? Vì cái gì cứ làm cô cảm động đến như vậy?
Khóe môi là nụ cười hạnh phúc nhưng nước mắt vẫn thấm đẫm gối. Rốt cục quan hệ của hắn và người mẫu kia là gì, dính dáng gì đến nhau đều không quan trọng nữa, bởi lẽ cô đã thấy sự quan tâm của hắn với mình, như vậy là đủ!
Lại một ngày mới, chưa tới sáu giờ, cuộc sống vẫn còn bị nhấn chìm trong giấc ngủ nhưng Khương Minh Hi lại một lần nữa vác ba lô to tướng trên lưng bỏ chạy. Chỉ là lần này cô không bỏ rơi Lục Hạo Doãn.
- Sao em cứ phải mang ba lô to bự như thế?
Nhìn thân hình mảnh khảnh vác chiếc ba lô to cộ, Lục Hạo Doãn nhíu mày. Tại sao cô không thể chăm sóc tử tế bản thân chứ?
Chưa đến một phút, chiếc ba lô trên lưng Khương Minh Hi đã chuyển lên người Lục Hạo Doãn, cô nũng nịu nói:
- Từ bé đến giờ em có thói quen cái gì cũng nhét vào, bỏ đồ cho phồng lên thì thôi, chỉ sợ không đủ dùng, như đô rê mon chẳng hạn, ba lô lớn này mới thỏa mãn nhu cầu của em.
- Nhưng như vậy là làm hại bờ vai nhỏ nhắn xin xắn kia, túi nhỏ là đủ rồi.
- Em cũng thích túi nhỏ, nhưng mà ba lô to cảm thấy vẫn hay hơn.
Nếu cô ở thêm một tháng chắc chắn mẹ cô sẽ điên lên sẽ tống cổ cả cô cùng hành lí ra ngoài, nếu là hòm đồ thì rất khó coi, ba lô sẽ ít bị nhòm ngó mà còn mang được nhiều đồ.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu đã dậy chưa?
- Bình thường sáu giờ họ mới dậy, nếu trời lạnh thì muộn hơn một chút, nhưng chắc chắn là không quá bảy giờ, cha mẹ phải đi chợ, lấy thịt bò để bán.
Sinh hoạt của cha mẹ cô đã nắm rõ suốt mấy chục năm, hiển nhiên cô hiểu rõ lịch sinh hoạt của cha mẹ mình.
- Em gọi điện báo để cha mẹ biết chúng ta ra ngoài, tối muộn mới về đi.
Cô trừng mắt nhìn hắn tựa như thấy người ngoài hành tinh:
- Anh đùa à, lại muốn hành hạ lỗ tai em sao? Vất cả lắm mới chạy ra đến đây, làm sao có thể đưa đầu vào lưới chứ?
Với mẹ cô, tối qua răn dạy như vậy vẫn chưa đủ. Sáng nay nhất định bà sẽ lợi dụng lúc rảnh rỗi mà cằn nhằn thêm một trận, nếu vậy cô chỉ còn biết quỳ xuống van xin, nước mắt như mưa mới khiến bà hài lòng.
- Mẹ cũng sẽ không mắng em qua điện thoại đâu.
- Nhầm, anh chả hiểu gì cả, mẹ còn chưa xả hết cơn tức thì không thể nào bỏ qua cho em! Anh yên tâm, họ sẽ không lo lắng về hai chúng ta, mẹ nhất định sẽ đoán ra em đi lánh nạn.
Nói xong cô liền ôm bụng tỏ vẻ đáng thương:
- Em đói rồi, nếu không ăn sáng thì chẳng còn sức nữa, anh cõng em nhá.
- Anh biết, giờ chúng ta đi ăn sáng nào.
Điểm tâm vẫn là sandwich cùng một ly cà phê không có gì đặc biệt, Khương Minh Hi giải quyết phần của mình xong nhưng Lục Hạo Doãn vẫn chậm rãi thưởng thức phần cơm bò bít tết của mình.
Cô không hứng thú với báo chí, đương nhiên chỉ còn biết nhìn hắn. Mặc dù ở nơi đông đúc có chút hỗn loạn nhưng vẻ ưu nhã của hắn vẫn không giảm đi chút nào.
Không hiểu sao lúc đó cô lại coi hắn là kẻ biến thái khoác trên mình tấm da dê cơ chứ? Khẳng định thế giới này chẳng còn ai mắt kém như cô, lại coi hắn thành công tử ăn chơi trác táng. Nhưng nói thì nói. Quyết định chuyện chung thân đại sự của mình cũng không phải người bình thường làm được, rốt cục hắn là người đàn ông thế nào?
- Nếu em tiếp tục nhìn anh như vậy thì anh sẽ liều mạng kéo em về nhà.
Hắn cười ha hả nhìn cô, dục vọng trỗi dậy chỉ muốn kéo cô vào mà ân ái một phen.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến khuôn mặt cô đỏ hồng, trừng mắt nói:
- Em thấy miệng lưỡi anh thật xấu xa!
- Em tưởng anh nói chơi à?
Giọng hắn trở trầm xuống khiến cô cảm thấy sởn gai ốc.
- Anh nói thật, ánh mắt của em khiến thân thể anh muốn phát hỏa rồi đấy.
- Không thèm quan tâm tới anh nữa.
Cô xấu hổ chạy ra ngoài khiến hắn cũng phải vội vã đuổi theo.
Tựa như một cặp tình nhân, hai người tay trong tay rảo bước trên đường, cảm giác ngọt ngào tràn ngập tâm hồn, cả hai đi như không có mục đích, thấy đồ ngon thì dừng lại ăn, no rồi lại đi.
- Em muốn ăn kem.
Hai người dừng lại trước cửa hàng tạp hóa, Khương Minh Hi lại ngứa ngáy.
- Anh muốn ăn không… lại lắc đầu rồi, chưa thấy ai kén ăn như anh đấy, đúng là không có duyên ăn uống! Được rồi, không ép anh, ở đây chờ em vào mua.