Mô tả hình ảnh

Cao Thủ Câu Dẫn

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.

Chương 6 :

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc rất khẽ, có nhịp điệu, là Chu Viễn Kỳ mang theo hồ sơ đến tìm Nam Cung Lân hỏi chuyện. 

Nam Cung Lân nói: 

“Vào đi.” 

Chu Viễn Kỳ từ bên ngoài tiến tới, không quên khép cửa lại thật cẩn thận. 

Đối với thân phận thật sự của Nam Cung Lân, hắn cũng tương đối tò mò nhưng tinh ý phát hiện đối phương không muốn nhắc đến, vì vậy họ chưa từng đề cập tới vấn đề này. Hắn biết Nam Cung Lân nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng mỗi lần đối mặt với cậu ấy thì hắn đều có chút khép nép. Có lẽ bởi vì cậu ấy là sếp, là boss ở nơi này nên hắn mới thấy áp lực chăng? Đến nỗi mỗi hành vi của hắn đều sẽ tự động biểu lộ ra sự tôn trọng, lễ phép. 

Nam Cung Lân hỏi: 

“Có chuyện gì không?” 

Đầu ngón tay thon dài không quên quẹt lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn sang cho Hà Nhiên. 

Chu Viễn Kỳ đáp: 

“Vấn đề là gần đây trạm xá bắt đầu có chút danh tiếng, có rất nhiều người gọi đến, nhân viên của chúng ta không thể xoay xở được.” 

Nam Cung Lân à khẽ rồi gật đầu và thản nhiên nói: 

“Anh cứ tuyển thêm người, cảm thấy ai thích hợp thì nhận, sau đó gửi danh sách cho tôi.” 

Ting. 

Điện thoại đúng lúc kêu lên, cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ chỉ có mấy dòng. 

Nam Cung Lân: “Cô sắp tan làm rồi chưa?” 

Hà Nhiên vừa đáp anh bằng một tin nhãn dán hình mèo con hai mắt long lanh và hỏi lại: 

“Khoảng mười phút nữa tôi về, anh cần gì sao?” 

Lúc ấy, Chu Viễn Kỳ trông thấy khuôn mặt vốn luôn tươi tắn của Nam Cung Lân càng thêm sáng bừng, thậm chí nụ cười bên môi của cậu ấy còn có chút dịu dàng khiến người ta xao xuyến. Sờ lên ngực mình, chàng bác sĩ thú y ba mươi tuổi đầu cảm nhận được trái tim ngu ngốc đang đập đùng đùng trước một tên con trai! What the f*ck? 

Chu Viễn Kỳ vội vàng hô lên: 

“Nếu vậy tôi đi làm việc đây!” 

Nói xong hắn không để tâm tới Nam Cung Lân ở bên kia mà ôm luôn tập hồ sơ chạy như bay ra khỏi cửa, động tác ấy làm người ở trong phòng phải nâng mắt lên nhìn. 

Rất nhanh, Nam Cung Lân cúi đầu và chú tâm vào điện thoại. 

“Tôi vừa vặn tan làm. Chuyện hôm qua khiến tôi hơi lo lắng, dù sao chúng ta cũng cùng nhà, nếu không ngại thì tôi qua đón cô nhé?” 

Khi nhận được dòng tin nhắn này, tâm tình của Hà Nhiên không khống chế được mà bay thẳng lên chín tầng mây. Cô đặt điện thoại trên bàn, chống hai tay lên cằm rồi nhìn chăm chú vào câu nói đó. 

Đọc Truyện ngôn tình sắc giúp bạn hiểu thêm về cảm xúc con người thông qua cách miêu tả cơ thể theo giới tính. Những chi tiết tinh tế về ánh mắt, cử chỉ hay ngôn ngữ cơ thể của nhân vật nam và nữ sẽ mang đến cho bạn cái nhìn rõ nét hơn về cách mọi người thể hiện cảm xúc. Bạn có thể nhận ra sự khác biệt trong cách nam giới và nữ giới bộc lộ tình cảm, từ đó cải thiện khả năng thấu hiểu và đồng cảm trong các mối quan hệ của mình. Truyện Full
 

Hà Nhiên tất nhiên rất ngại ngùng, họ mới biết nhau có vài ngày thôi mà cô đã làm phiền anh quá nhiều, giờ cô không biết nên đáp thế nào nữa. Ngộ nhỡ hôm nay bạn trai cũ của cô lại tới thì hỏng bét, cô suy nghĩ một lát mới dám nhắn lại một chữ “được” và gửi đi. 

Gửi xong rồi, cô hối hận đập đầu xuống bàn. 

Rầm. 

Âm thanh kia khiến mấy cô gái ở cạnh đều quay phắt lại, họ thấy Hà Nhiên đang ôm trán sầu não. 

Đỗ Trúc hỏi: 

“Sao thế? Em đau đầu à?” 

“Đau đầu lắm chị…” Hà Nhiên thở dài, cô không thích việc đầu óc mình hiện tại chỉ toàn hình ảnh của người con trai kia, ngay cả một tin nhắn đơn giản của anh cũng khiến cô kích động tim đập nhanh, quá bất công! 

Hà Nhiên sợ bản thân mơ tưởng viển vông, sợ cô hiểu lầm những hành động tốt bụng của Nam Cung Lân là “thích”. Cô lo lắng bản thân sẽ “tự mình đa tình” rồi đau khổ. Một người đối xử tốt với cô, không có nghĩa là thích đâu, đôi khi chỉ vì tính tình của họ như thế mà thôi.  

Trong lúc Hà Nhiên rối rắm vì những câu nói của Nam Cung Lân, anh đang thu dọn đồ để tan làm sớm, còn dặn dò Chu Viễn Kỳ: 

“Thời gian tới tôi sẽ thường xuyên về sớm, anh xem nếu ban đêm không thể làm việc được thì đóng cửa về nhé.” 

“Cậu có việc gấp sao?” Chu Viễn Kỳ hỏi, không tiếng động mà giữ khoảng cách với Nam Cung Lân. 

“Ừm, tôi đi đây.” 

Nam Cung Lân vẫy tay chào, sau đó tâm trạng phơi phới rời khỏi phòng khám, bỏ lại Chu Viễn Kỳ với vẻ mặt cảnh giác. 

Hắn một lần nữa vỗ vỗ ngực, thấy tim không đập nhanh, mặt không nóng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ là bản thân bị bẻ cong trong giây lát rồi chứ! Hắn gật gù đi vào trong, bắt đầu hỏi nhân viên ở đó muốn mấy giờ tan làm. 

Nam Cung Lân vô cùng hào phóng trả lương cho Chu Viễn Kỳ gấp ba lần chỗ khác, còn tin tưởng giao trọng trách phát triển cái phòng khám này cho hắn, nên về cơ bản chuyện gì cũng do hắn quyết định cả. 

Thứ mà Nam Cung Lân cần ở đây rốt cuộc là gì, chỉ mình anh biết. 

Đêm đó, anh và Hà Nhiên cùng nhau trở về chung cư bằng chiếc xe máy của anh. Trên đường đi, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với người phía trước, thỉnh thoảng lại hỏi anh mấy câu. 

Nam Cung Lân kiên nhẫn trả lời, trong tiếng ồn ào của thành thị, giọng anh đặc biệt dễ nghe. 

“Tôi còn là sinh viên, chỉ lớn hơn cô một tuổi thôi.” 

“Thật sao? Vậy anh chưa tốt nghiệp mà đã được phòng khám nhận làm nhân viên chính thức rồi?” Hà Nhiên bất ngờ. 

“Ha ha, may mắn thôi.” 

Người nào đó có chút buồn cười, chẳng lẽ anh lại nói thật rằng bởi vì mình là nhà đầu tư của phòng khám “Truy Nhiên” kia nên được nhận vào làm sao? Anh đã thể hiện rõ ràng vậy rồi, nhưng hiếm có ai nghĩ đến ý nghĩa thật sự phía sau hai chữ “Truy Nhiên” ấy. 

Truy trong truy đuổi, Nhiên trong Hà Nhiên.

Hai người về đến nhà sau một lúc nói chuyện trên trời dưới đất, Hà Nhiên xuống xe, nói cảm ơn rồi chợt nhận ra số lần cô mang ơn Nam Cung Lân có vẻ không ít. 

Đêm đó, Hà Nhiên ôm Gạo Nếp và Xôi Đậu, hai chú mèo một trắng một đen của mình lên giường rồi tâm sự với chúng. 

Cô ôm nách Gạo Nếp giơ nó lên không trung, thở dài rồi hỏi: 

“Mày cảm thấy anh ấy thế nào? Có phải rất đẹp trai, rất dịu dàng và tốt bụng không?” 

“Meo meo…” 

Gạo Nếp kêu hai tiếng, cô tự động dịch thành “đúng vậy” rồi tiếp tục độc thoại: 

“Người như thế chắc đối xử với ai cũng giống nhau ha?” 

Hà Nhiên đang tự nhắc nhở bản thân rằng không được vì người ta tốt mà ngay lập tức tin tưởng và thích người ta như vậy. Cô thừa nhận vẻ ngoài của Nam Cung Lân có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng bây giờ không phải thời gian để yêu đương. 

Cô hít sâu một hơi rồi bật dậy, mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa video cũ của Gạo Nếp và Xô Đậu để tăng lên các nền tảng, lượt thích nhiều thì cô có thể kiếm được tiền nhờ việc đặt quảng cáo trong video đó. 

Cuộc sống cơm áo gạo tiền cần phải lo còn chưa lo xong, Hà Nhiên không dám nghĩ đông nghĩ tây nữa. 

Một tuần sau đó trôi qua trong yên bình, Hà Nhiên dần quen với sự có mặt của Nam Cung Lân ở bên nhà, cũng quen với việc được anh đưa đón mỗi chiều và tối. Họ bây giờ đã được tính là bạn bè rồi, đi cùng nhau không bị trêu nữa. 

Ngày hôm đó, Hà Nhiên đến trường nhưng khoảng giữa tiết học thì thấy bụng hơi đau. Cô ôm chặt bụng, cắn răng chịu đựng, muốn đợi chuông reo mới xin ra ngoài để tránh làm ngắt quãng lời của giáo sư. Đúng lúc ấy, giữa hai chân truyền tới cảm giác hơi ẩm ướt làm cô tái mét mặt mày, vội vàng tìm cớ chuồn ngay. 

Bà dì tới rồi, gây sự với cô sớm hơn bình thường làm cô không kịp chuẩn bị! Đáng ghét! 

Hà Nhiên vội vàng vào nhà vệ sinh kiểm tra, may mà chỉ dính chút xíu trên quần. Cô nhanh chóng kéo túi xách lấy băng vệ sinh ra, xử lý sạch sẽ Con gái gần đến tháng luôn phải chuẩn bị kỹ càng, đây là mẹ cô dạy cho cô, phòng khi dâu rụng bất ngờ không ai giúp được. 

Vì để che vết bẩn phía sau đi, Hà Nhiên gọi điện thoại mượn áo khoác của bạn học rồi quấn tạm quanh eo. Chờ về được đến chung cư, cả người cô đã có chút lung lay không vững, mặt mũi trắng bệch. Đau quá! Mỗi lần cô đến kỳ đều đau đến nỗi sống dở chết dở, bụng dưới quặn thắt cả lại. 

Thang máy vừa mở ra, Nam Cung Lân mặc áo thun trắng quần lửng có phần tùy tiện xuất hiện trước mắt Hà Nhiên, anh định ra ngoài sao? Cô tự hỏi rồi miễn cưỡng gật đầu xem như chào anh, cố gắng thẳng lưng, một tay chống hông đi về phòng. Mặc dù đau thật, nhưng cũng không thể để người khác nhìn ra bản thân đang bị mấy quả dâu hành hạ được, mất mặt chết! 

Nam Cung Lân đứng tại chỗ quan sát thoáng qua cô, thấy cái áo khoác lạ lẫm bên hông cô, anh lập tức phát hiện vấn đề. Rút điện thoại ra, anh nhấn gọi cho người làm rồi quay về phòng mình. 

Điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ: 

 
 

“Thiếu gia? Cậu cần gì sao?” 

“Mua giúp tôi chút đồ, tôi sẽ gửi danh sách qua.” 

“Vâng!” 

Kết thúc cuộc gọi, Nam Cung Lân lên mạng tra sơ qua về những thứ phụ nữ nên ăn vào kỳ kinh nguyệt rồi ghi lại, gửi cho người làm đi mua. 

Tầm tối, khi Hà Nhiên đã uống thuốc và đang nằm chườm túi ấm trên giường rên hừ hừ thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Cô thật sự không muốn mò ra đó lắm, vậy mà vẫn phải di chuyển. Nhìn qua mắt mèo, cô có chút kinh ngạc, vội mở cửa ra rồi hỏi: 

“Là anh à?” 

Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lân xuất hiện trước mắt cô, anh đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt nhỏ và một túi trái cây, nói: 

“Vừa rồi tôi đang nấu chè thì nghĩ đến cô.” 

Hà Nhiên tự nhiên nhận lấy: 

“Cảm ơn, anh tốt với hàng xóm thật.” 

Trước câu nói này, anh đột nhiên cong môi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và hỏi: 

“Cô thấy tôi bình thường cũng tốt với hàng xóm khác sao?” 

Hà Nhiên vẫn luôn tự nhủ anh chàng này đối tốt với cô là do tính cách của anh vốn dĩ như vậy! Nghe anh nói cô liền ngẫm lại, trừ cô ra, dường như chưa từng thấy Nam Cung Lân cho hàng xóm cái gì cả. Anh cũng chỉ xã giao với họ đôi ba câu mà thôi, có khi cô còn không thấy anh ở trong nhà, cứ đi đi về về. 

Hơn một tuần qua, Nam Cung Lân sinh hoạt hết sức bình thường, nhưng dẫu vậy, từ lời nói, cử chỉ, hành động vô tình hay cố ý của anh, cô vẫn cảm nhận được chút chút, cô hiểu rằng dường như Nam Cung Lân rất có thiện cảm với cô! 

Anh đang cố nói cho cô biết là anh chỉ tốt với cô, chứ không phải anh tốt với hàng xóm! Cô xấu hổ, mi mắt cụp xuống tránh né ánh nhìn của anh: 

“Nếu không còn gì thì tôi vào nhà trước, cảm ơn anh vì phần thức ăn này.” 

Nói rồi cô đóng cửa lại, ngay lập tức tựa lưng vào tường và đưa tay sờ ngực mình. Lại lần nữa, khi cô đối mắt với Nam Cung Lân hay nghe anh nói mấy câu mập mờ thì trái tim sẽ nhảy nhót như nghe một điệu tango đầy hoang dã, kìm nén cỡ nào cũng không kìm được.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn