Mô tả hình ảnh

Cao Thủ Câu Dẫn

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.

Chương 33 :

Hà Nhiên không biết được suy nghĩ đằng sau của Nam Cung Lân, vì vậy chỉ cười cho qua, nghĩ rằng anh đang đùa giỡn. Cô nói: 

“Ngày mai em phải xuất phát rồi, phải đi ngủ sớm.” 

Dù không muốn nhưng Nam Cung Lân vẫn phải mím môi nghe theo cô, chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Trong lòng anh vẫn còn lấn cấn khó chịu vì anh phát hiện cô còn giữ liên lạc với tên Trần Dự. Hai người chỉ là đồng nghiệp ở quán ăn kia mà thôi, sau khi cô nghỉ việc hắn ta thỉnh thoảng gửi tin hỏi thăm làm gì chứ? 

Nam Cung Lân giận dỗi nằm trên giường, vắt tay lên trán nhìn trần nhà. 

Cô gái nhỏ nào đó đâu biết được trong lòng anh nghĩ gì, nằm bên cạnh anh ngủ ngon lành, sáng ra dậy sớm ăn cơm rồi đeo ba lô vào, dặn dò anh chăm sóc thật kỹ hai bé mèo, sau đó lên đường đến chỗ tụ họp. 

Trước cổng trường tụ tập không ít người, tiếng nói cười rộn rã, đều là những sinh viên cùng khoa của Hà Nhiên. Họ tay xách nách mang cực nhiều đồ, chẳng bù cho cô chỉ đeo một cái ba lô cỡ lớn. 

Giáo sư phụ trách lần này đổi thành một người đàn ông, ông mắng bọn họ một trận vì đã dặn dò họ còn phải leo núi, vậy mà bây giờ có vài người kéo vali đi thì không biết lúc đó leo kiểu gì. Chờ giảng đạo xong, mọi người lần lượt lên xe theo thứ tự rồi khởi hành. Hà Nhiên sợ say xe nên tựa đầu vào cửa kính ngủ một giấc ngon lành, chờ cô tỉnh dậy đã nhìn thấy một mảnh rừng xanh mát bên ngoài. 

Truyện Full từ các nền văn hóa khác nhau giúp bạn mở rộng hiểu biết về thế giới và con người. Bạn sẽ khám phá những phong tục tập quán, giá trị sống và cách suy nghĩ của người khác, từ đó phát triển cái nhìn đa chiều về xã hội.

Hà Nhiên ngửi được hương vị của tự nhiên ngay khi vừa bước xuống xe, cảm giác dễ chịu giúp cô như sống lại sau vài tiếng đi xe xóc nảy. 

Giáo sư cầm bảng chỉ dẫn, đi cùng một hướng dẫn viên, sau đó nói với họ hành trình của chuyến đi. Từ điểm xuất phát lên giữa lưng chừng núi sẽ nghỉ một buổi để cắm trại. Trên đường sẽ được tham quan một số di tích lịch sử còn tồn tại và quan sát cuộc sống của người dân bản xứ, giao lưu với họ. 

Quá trình leo núi vất vả khỏi nói, dù thỉnh thoảng có thể dừng lại nghe hướng dẫn viên thuyết trình một vài ý nghĩa của các di sản, nhưng họ vẫn mệt thở không ra hơi. 

Một cô gái ngồi trên vali, tay ôm túi xách to, hô hấp dồn dập nói: 

“Không đi nổi nữa rồi, Hà Nhiên, cô mang ít như thế, giúp tôi ôm chút đồ đi!” 

Hà Nhiên thấy cô nàng đuối sức nên tốt bụng đồng ý, đến lúc dừng lại ở gần một nhà dân để cắm trại, cô gái kia tiến tới nhận túi xách. Cô đưa ra, không nhận được câu cảm ơn nào mà chỉ thấy cô ta vội vàng mở khóa túi ra kiểm tra đồ đạc. Trong lòng cô lạnh lẽo, ánh mắt bình tĩnh hạ ba lô sau lưng xuống. 

Ánh nắng chiều chiếu xuống thôn làng, cảm giác bình yên và giản dị, giữa không gian tĩnh lặng đó, tiếng hét của cô gái kia khiến vô số người giật mình. 

“Sao không thấy ví tiền của tôi nữa rồi?” 

Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn Hà Nhiên đầy ai oán: 

“Cô cầm đồ của tôi kiểu gì vậy hả?” 

Hà Nhiên có thể tốt bụng, nhưng không phải người ngu. Cô đột nhiên lên tiếng gọi: 

“Thưa giáo sư, bọn em gặp chút chuyện, thầy có thể qua đây giúp em không ạ?” 

 
 

Ai nấy đều tụ lại nhìn xem kịch hay, Hà Nhiên chờ giáo sư phụ trách tiến tới cùng hướng dẫn viên du lịch thì giải bày: 

“Cô ấy bị mất ví tiền.” 

Cô gái kia ngẩn ra chốc lát rồi lớn tiếng nói: 

“Đúng vậy, tôi mất ví, mà cái ví này tôi đặt trong túi xách rồi đưa cho cô cầm!” 

Ý tứ quá rõ ràng, là đang đổ hết tội lỗi lên đầu Hà Nhiên. Tiếng xì xầm vang lên xung quanh không hề ảnh hưởng đến cô, cô tiếp tục nói với giáo sư: 

“Chuyện là như vậy, cô ấy chủ động nhờ em ôm hộ túi xách, sau đó thì mất ví tiền.” 

Cô không thừa nhận, đối phương có thể làm gì chứ? Cả quá trình leo núi còn gặp thêm vài vị khách du lịch khác, xuất phát từ tính cẩn thận sau nhiều lần bị hố, cô vẫn luôn giữ đồ cẩn thận, chưa từng để ai động vào cả. 

Hà Nhiên đã biểu thị rõ là người ta chủ động đưa túi xách cho cô cầm chứ không phải cô muốn vậy, nhưng vẫn có người che miệng cười nói: 

“Chắc không phải cô trộm rồi chứ?” 

Đúng là một đám người không hiểu lý lẽ, cũng không chịu suy xét tình hình. Giáo sư quát: 

“Nói bậy gì đó? Không có chứng cứ không được đổ tội lung tung!” 

Thầy xị mặt đi tới, yêu cầu cô gái kia kiểm tra lại túi xách của mình một lần nữa, nhưng cô ta không phục: 

“Phải kiểm tra ba lô của Hà Nhiên chứ ạ?” 

Hà Nhiên chủ động ngồi xuống kéo khóa cặp ra rồi cười nói: 

“Được, kiểm đi, không có thì tôi muốn cô phải xin lỗi tôi trước mặt toàn thể mọi người. Và cả những ai đang nghĩ tôi trộm cắp cũng nên động não một chút.” 

Chẳng ai ngu ngốc đến nỗi trộm đồ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, công khai ôm túi của người ta rồi trộm thì có phải thiểu năng không? 

Giáo sư nhìn về phía Hà Nhiên, ông đột nhiên nhớ tới cậu trai trẻ vô cùng lịch thiệp từng ghé qua văn phòng trường để bàn chuyện đầu tư cho chuyến đi. Dựa theo lời của tổ trưởng trong khoa, người đó tự xưng là bạn trai của Hà Nhiên, còn đặc biệt nhờ vả họ phải quan tâm săn sóc cô. Như vậy, khả năng Hà Nhiên trộm ví người khác thật sự rất thấp. Cậu trai kia thừa sức tặng Hà Nhiên trăm ngàn cái ví, bởi chi phí cho lần này không chỉ riêng phương tiện đi lại, ăn uống cho mấy chục người, mà còn bao thêm hướng dẫn viên, chi phí phát sinh, toàn bộ mọi thứ! Gộp lại cũng đủ đánh bay cả ông rồi…

Tuy nhiên, làm một người phụ trách đoàn, giáo sư phải công bằng. Ông để người trải một tấm bạt ra trước mặt Hà Nhiên sau đó bảo cô mang hết vật dụng của mình đặt lên đó, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo, xong xuôi còn lật úp ba lô xuống và giũ mạnh vài cái để chứng tỏ bên trong không còn gì. Sau đó, cô chỉ vào một ngăn nói: 

“Chỗ này đựng quần áo nhạy cảm, cô muốn tự mình kiểm tra không?” 

“C-Có.” Người kia nói rồi đi qua, vì chỉ có đồ lót của Hà Nhiên nên họ kiểm tra kín đáo hơn chút, nhưng vẫn không thấy ví tiền đâu… 

Là bạn học của nhau, Hà Nhiên vốn có lòng tốt giúp đỡ mà biến thành như vậy, sau này có ai nhờ vả cũng phải suy tính kỹ càng trước. 

Giáo sư thấy cô gái nọ im lặng liền biết trong ba lô của Hà Nhiên không có cái ví kia, cô mặc áo thun ngắn và quần thể thao màu xám, cho nên cũng không thể nào giấu được ví tiền. 

Cô nàng lắp bắp: 

“Nhưng, nhưng mà tôi chỉ đưa túi xách cho cô cầm…” 

Hà Nhiên thấy cô nàng không có vẻ là thật sự muốn ngụy tạo việc này để đổ oan mình thì đưa mắt về phía va li của cô ta, hỏi: 

“Cô chắc chắn đã bỏ ví tiền vào túi xách chứ?” 

“A, đúng rồi…” 

Cô gái kia vội vã kiểm tra vali của mình, sau khi lật mở thì phát hiện đúng thật đã để quên ví tiền bên trong. Tay cô nàng run lẩy bẩy, xấu hổ, ngượng ngùng quay sang nhìn Hà Nhiên đang thu dọn đồ đạc, nói: 

“Xin lỗi, tôi không cố ý, là tôi hiểu sai về cô.” 

Hà Nhiên không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi kéo khóa ba lô lại. Lúc đeo cặp lên lưng, cô còn quay đầu nhìn người đã nghi ngờ mình đầy cảnh cáo. 

Chuyện mất trộm đồ này cứ như một trò hề khiến tình cảm giữa các sinh viên trở nên rạn nứt, vốn họ cũng chẳng ưa gì nhau, nay còn tệ hại hơn. 

Không khí kỳ quặc bao trùm toàn bộ mọi người, giáo sư đành phải hướng dẫn họ tìm chỗ dựng trại. Phía công ty du lịch chuẩn bị sẵn cho họ mỗi người một cái lều riêng, đơn giản và dạy họ cách dựng lều lên sao cho đúng. Kỹ năng sống cơ bản ai cũng phải biết! 

Hà Nhiên tự mình làm hết thảy, mồ hôi rịn ra trên trán. 

Giáo sư để họ tiến vào nhà dân để tắm rửa, sau đó đốt lửa trại bắt đầu giao lưu với dân bản xứ. Người ở đây xây dựng nhà sàn lợp lá khá đặc trưng, gia đình thường có ba đến bốn người và chủ yếu làm nông, trồng trọt, chăn nuôi. 

Hà Nhiên ngồi bên cạnh lửa trại, cố gắng bắt sóng nhắn tin cho Nam Cung Lân nhưng sóng hơi yếu, mãi mới gửi được một tin nhắn cho anh. 

 
 

Mọi người quây quần ca hát vui vẻ, sau đó những người dần đi vòng quanh mời các cô gái uống nước trái cây đặc sản chỗ họ. 

Một người đàn ông cao lớn đưa cho Hà Nhiên cốc nước rồi nói: 

“Mời cô.” 

Hà Nhiên một tay cầm lấy, mắt thì vẫn nhìn điện thoại, cô uống thử một hớp liền thấy ngòn ngọt cay cay, giống như là cocktail. 

“Ngon lắm phải không?” Người nọ cười hỏi. 

Cô cũng rất thành thật gật đầu, còn nghe anh ta bảo nếu ngon thì uống nhiều chút. 

Vui chơi thoải mái cả tối, Hà Nhiên mệt mỏi xin trở về trước, vài người khác cũng lục tục trở lại lều nghỉ ngơi. 

Hà Nhiên vừa đặt lưng xuống liền thoải mái duỗi duỗi người, dù nằm giường quen khi nằm bên ngoài thế này thấy hơi lạ, nhưng vẫn rất thú vị. Trừ việc buổi chiều gặp chút rắc rối ra thì mọi thứ gần như hoàn hảo, cô đắp tấm chăn mỏng lên người, mơ mơ màng màng khép mắt lại. 

Những túp lều nhỏ của họ đều đặt quanh nhà dân, có lửa trại soi sáng, vì vậy tương đối an toàn. Hà Nhiên nằm một lát thì thấy cổ họng hơi khô, cô bò dậy tìm nước uống mà mắt lờ đờ không rõ, cơn nóng từ bụng bắt đầu lan nhanh ra khắp người khiến cô hơi khó chịu. 

Trong lúc cô mơ màng sắp thiếp đi, bên ngoài có người mở cửa lều tiến vào chỗ cô. Bàn tay của người nọ mát lạnh chạm vào người cô. Tại sao lại nóng thế này? 

Hà Nhiên không cho rằng mình ốm, bởi vì lúc chiều cô vẫn bình thường! Cho nên chỉ có thể là bị bỏ thuốc? Trong ly nước lúc tối cô đã uống sao? Tất cả các cô gái khác đều uống kia mà… 

Cô khó chịu giãy giụa, nhưng không thể chống cự được. Người lạ mặt ôm cô rời khỏi túp lều nhỏ mà không ai phát hiện ra. 

Hà Nhiên sợ hãi cắn chặt môi mình, muốn mượn cơn đau để tỉnh táo lại. Cô dùng hết chút sức lực của mình giãy giụa, biết rằng vô dụng nhưng vẫn cố liều mạng thoát ra, cổ họng phát ra âm thanh khản đặc, dù cô hét to cỡ nào cũng chỉ có âm thanh “ưm ưm” rất nhỏ truyền tới. 

Không, không được! 

Người kia đi vào một trong những căn nhà gỗ trong khu vực, đóng cửa lại rồi đặt Hà Nhiên lên trên giường. Cảm giác mềm mại khiến cô ý thức được rằng bản thân đang ở đâu, cô run lẩy bẩy vươn tay đánh về phía người kia. Dù cố sức mở mắt nhưng vẫn không được, người lâng lâng cực kỳ khó chịu. 

Hô hấp của cô dần trở nên dồn dập, bàn tay của người kia bắt đầu di chuyển trên người cô làm cô ứa nước mắt. 

Là ai đã bỏ thuốc vào cốc nước của cô? Là ai muốn hãm hại cô chứ?

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn