Mô tả hình ảnh

Cao Thủ Câu Dẫn

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.

Chương 29 :

Trốn? Tại sao lại phải trốn? Nam Cung Lân khó hiểu đưa mắt nhìn về phía Hà Nhiên, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã bị cô nhào qua bịt kín miệng lại, sau đó dùng sức lôi kéo anh về phía phòng ngủ. 

Cô không biết phải để anh đi đâu bây giờ. Tuy nói gia đình cô tương đối dễ chịu nhưng thật ra chỉ có mẹ cô là thoải mái nhất thôi, một khi bị ba phát hiện là để con trai ở lại phòng mình thì coi như xong đời! 

Bàn tay mềm mại của Hà Nhiên đè chặt môi Nam Cung Lân, vẻ mặt hoảng hốt tìm kiếm chỗ để giấu người. Cô gấp gáp nói: 

“Anh mau trốn đi! Ba của em tới rồi! Ông ấy mà biết em cùng anh như vậy như vậy… thì sẽ cạo trọc đầu anh mất!” 

Đáy mắt Nam Cung Lân hiện ra một tia giật mình, tuy rằng anh là người có trách nhiệm, cũng rất tự tin với bản thân nhưng trước mắt ba vợ, anh không khác gì thằng oắt cả. Mà người ta nói cái răng cái tóc là gốc con người, nếu anh bị cạo đầu chẳng phải sẽ rất xấu sao? Đến lúc đó chỉ sợ Hà Nhiên cũng nói không quen biết anh. Càng quan trọng hơn, thằng nhóc Nam Cung Cảnh sẽ cười ba ngày ba đêm chưa dứt. 

Hai người bắt đầu luống cuống tìm chỗ trốn, Hà Nhiên nhìn về phía tủ quần áo, thẳng tay đẩy Nam Cung Lân tới gần rồi hai mắt long lanh nhìn anh: 

“Anh trốn ở đây đi, em chưa gọi thì anh đừng đi ra, nhé?” 

“Khoan đã…” 

“Đừng nói nhiều nữa, nhanh lên!” 

Nam Cung Lân khổ sở chen vào tủ quần áo rồi Hà Nhiên mới phát hiện anh quá cao lớn, tủ quần áo của cô thì lại chất gần đầy, căn bản khó giấu được một người đàn ông trưởng thành. 

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của ông Hà và tiếng chuông cửa. 

Hà Nhiên luýnh quýnh kéo Nam Cung Lân tới chỗ giường, sau đó ánh mắt quyết liệt nói: 

“Anh hy sinh chút nha!” 

Nam Cung Lân đen mặt, thấy cô như sắp khóc đầy vẻ cầu xin thì cắn răng nằm xuống sàn, sau đó cả người nhanh nhẹn lăn một vòng, thành công chui xuống dưới gầm giường. Vì bình thường mấy chú mèo của Hà Nhiên hay quậy phá và trốn dưới gầm giường nên bên trong đã được cô dọn dẹp sạch sẽ, không đến nỗi làm anh bị bẩn. Nhưng mà Nam Cung Lân chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy, trốn chui trốn nhủi dưới gầm giường của người khác! Anh muốn công khai nói cho ba vợ biết mình là bạn trai của cô! 

Sau khi đã giấu Nam Cung Lân đi, Hà Nhiên vội vàng xông tới chỗ bồn rửa vớt vội chén bát rồi úp hết lên kệ. Nếu ba của cô vào mà nhìn thấy sẽ biết cô vừa ăn cơm với người khác mất. 

Đến lúc này, chuông điện thoại của Hà Nhiên reo lên, cô lau bàn tay đang ướt nước vào khăn treo bên cạnh bồn, bắt máy rồi hỏi: 

“Ba tìm con ạ?” 

“Ừ, ba nhớ hôm rồi con gửi lịch học cho ba, hôm nay con ở nhà đúng không?” 

Ba của Hà Nhiên vì muốn tạo bất ngờ nên không báo trước mà đến tìm cô, một phần cũng để kiểm tra xem cô sống có đàng hoàng không. Ông mới nói một câu thì nghe thấy tiếng mở cửa, Hà Nhiên cười tươi như hoa xuất hiện. 

“Vừa nãy con đang rửa chén, nước xả mạnh quá nên không nghe thấy tiếng ba gọi.” 

“Chuông cửa của con hư rồi à?” Ông Hà nhíu mày đầy nghi hoặc. 

“T-Thỉnh thoảng sẽ hư ạ.” 

Hà Nhiên nói dối không chớp mắt, trong lòng lại vô cùng chột dạ.

Ông Hà xách trên tay một lượng lớn túi này túi nọ, nói: 

“Mẹ con làm cơm rồi bảo ba mang lên cho, có dưa muối và chè nữa, con để trong tủ lạnh mà ăn.” 

Hà Nhiên ôm mấy cái túi kia lên nhìn xem rồi nói: 

“Cảm ơn mẹ giúp con, yêu mẹ nhất!” 

“Còn ba thì sao?” Ông Hà tị nạnh. 

Trong nhà có mỗi một đứa con gái nên ông bà Hà rất cưng chiều cô, tất nhiên không phải loại chiều hư, muốn gì cũng cho, mà là yêu thương săn sóc cô cẩn thận. 

“Con cũng yêu ba mà!” 

Hà Nhiên cười cong đuôi mắt, cô mang mấy thứ đồ mẹ gửi đặt sang một bên rồi cố gắng đuổi theo bước chân của ba mình, khi thấy ông định đi về phía phòng ngủ, cô sợ hết hồn kêu lên: 

“Ba, con lớn rồi mà! Ba vào phòng con phải hỏi ý con trước chứ?” 

Giọng cô đủ to để Nam Cung Lân đang trốn dưới gầm giường nghe được, anh đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy chân của hai người, một nam một nữ. Ông Hà và con gái đã đi tới phòng ngủ, ông nhìn một vòng, thấy mọi thứ ngăn nắp gọn gàng thì rất hài lòng gật đầu: 

“Ba phải đảm bảo con gái mình không sa đọa, con ăn chơi một chút thì được, nhưng không thể quá tùy hứng, nhớ bảo vệ, chăm sóc bản thân.” 

“Vâng vâng.” Hà Nhiên toát cả mồ hôi lạnh.” 

Ông Hà cũng không quá kỹ tính, định xoay người rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một cái quần dài của đàn ông lộ ra dưới góc tủ quần áo. Ông căng mắt ra quan sát, chân bước nhanh về phía đó, một phát túm được ống quần màu đen lộ ra ngoài và hỏi: 

“Đồ của ai đây?” 

Hà Nhiên cứng đờ người, đột nhiên nhớ tới sáng nay Nam Cung Lân còn chưa có mặc quần dài vào mà chỉ mặc một cái quần lửng và áo sơ mi đi đi lại lại trong phòng cô! Ban nãy vội vàng tìm cách giấu anh nên làm nó rơi ra lúc nào không biết. Giải thích thế nào bây giờ? Cô lắp bắp nói: 

“Đây, đây là…” 

Cô không dám đối mặt với ba của mình, cảm giác sợ hãi khiến lòng bàn chân cô như dính chặt vào dưới sàn nhà, nhấc lên không nổi. Cô cúi đầu xấu hổ, sau đó nói: 

“Đây là quần dài của anh hàng xóm, vì bị rách đáy nên anh ấy nhờ con may hộ!” 

“Nhiên, con học được cách nói dối ba từ khi nào vậy?” 

Ông Hà không cho rằng con gái đang thành thật, cứ nhìn cái quần này xem, rõ ràng là hàng xịn và đồ mới, làm sao sẽ rách đáy? Bung chỉ à? Cho dù có hỏng hóc gì thì bên ngoài có rất nhiều tiệm sửa quần áo! 

Chính Hà Nhiên cũng thấy lý do của mình quá sứt sẹo, cô khóc không ra nước mắt, hai tay níu chặt lấy góc váy.

Ông Hà nhìn con gái đang cúi đầu ở đối diện, trong lòng thất vọng tràn trề, khó giấu được nét mặt khổ tâm. Cục cưng của ông rời xa vòng tay ông mới bao lâu mà lại biết cách luồn lách, lừa dối ông rồi chứ? 

“Ba không ngờ con lại như vậy.” 

Hà Nhiên áy náy, cảm giác tội lỗi ngập tràn tâm trí cô, đè chặt khiến cô không cách nào thở nổi. Từ nhỏ đến lớn ba luôn là người thương yêu cô nhất, cho nên ông mới để ý đến cô nhiều như thế, khi cô đủ mười tám tuổi và đi học xa nhà, ông còn khóc nói không nỡ. 

Cô cắn chặt môi dưới, nghĩ lúc này nên để ông biết sự thật thì hơn, nhưng ngay lúc ấy bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa khiến cả hai người đều nhìn nhau. 

Hà Nhiên cũng không rõ ai lại tìm tới giờ này, cô giật mình nói: 

“C-Con đi xem xem.” 

Ông Hà cảm thấy chắc là cái thằng người yêu của con gái ông tới tìm nên chạy còn nhanh hơn cả Hà Nhiên, một phát xông ra chỗ cửa, vặn nắm tay, sau đó xuất hiện trước mặt ông là một người người đàn ông cao to mặc đồng phục xanh lam. Mái tóc của hắn ta cắt ngắn sát đầu, khuôn mặt hung dữ, lông mày rậm xếch lên như tên giang hồ. 

“Là cậu à?” 

“Hả?” Người kia ngơ ngác. 

Hà Nhiên nhận ra anh chàng này, là bảo vệ dưới khu nhà của cô. 

Ông Hà biết người trước mắt, vừa rồi lúc đi ngang qua cổng ông có chào hỏi hắn ta. Nhưng ông ngàn vạn lần không ngờ được con gái ông lại yêu hắn ta. 

Ông Hà tức giận quát: 

“Cậu bao nhiêu tuổi?” 

“Ba, ba làm gì vậy?” Hà Nhiên xấu hổ kéo tay ông. 

Người kia bị tiếng quát của ông làm ngơ ngác, theo bản năng trả lời: 

“Ba mươi mốt.” 

“Cái gì?” Ông Hà giật nảy. “Cậu… Cậu lớn hơn con gái tôi đến một giáp?” 

Ông có thể tạm chấp nhận nếu Hà Nhiên yêu ai đó tốt tính, thật lòng với cô, nhưng lớn tuổi như vậy thì không được ổn lắm. Ông tức giận, râu tóc như muốn dựng lên, đúng lúc ấy, Hà Nhiên nhỏ giọng nói vào tai ông: 

“Anh ấy là bảo vệ của khu nhà này, không phải như ba nghĩ đâu! Ba làm vậy con sao đối mặt với người ta được nữa chứ?” 

Ông Hà bấy giờ mới bình tĩnh hơn, liếc mắt nhìn con gái và xác nhận xem nó có đang nói thật không. Hà Nhiên lập tức gật đầu lia lịa và nói: 

“Thật mà ba.” 

“Ừ thì… E hèm… Cậu tìm tới đây có chuyện gì không?” 

Ông chú già thay đổi thái độ nhanh như lật sách, làm anh chàng bảo vệ bật cười:

“À, không có gì đâu ạ, chắc định hỏi cô Hà có muốn nhận dịch vụ đổ rác hộ không?” 

Nghe anh ta nói, Hà Nhiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt: 

“Chung cư lập ra quy định mới sao?” 

Trước giờ mọi thứ đều là tự tay cô làm, thay bóng đèn, sửa ống nước, vứt rác cũng vậy. Nếu xảy ra vấn đề gì trong phòng thì người của chung cư không chịu trách nhiệm vì cô là người dùng, hôm nay bất ngờ có dịch vụ đổ rác hộ nữa sao? 

Đang lúc ba người nói chuyện, trong phòng truyền tới âm thanh lạch cạch khiến ông Hà giật nảy: 

“Cái gì vậy?” 

Ông nghe thấy tiếng động nên xoay người đi vào trong, lòng Hà Nhiên lạnh lẽo, vội kéo tay ông lại rồi nói: 

“Chắc là hai bé mèo của con đó, nhà con nuôi mèo mà ba!” 

Ông Hà không tin, hất tay con gái ra rồi đi thẳng một mạch vào phòng ngủ của cô. Ông đột nhiên nhìn xuống dưới gầm giường rồi nói: 

“Ra đây!” 

Hà Nhiên đuổi tới nơi, đưa tay đỡ trán rồi thầm cầu nguyện cho tương lai của mình. Nếu cô nói trước với gia đình là có bạn trai thì còn đỡ, đằng này chưa từng kể họ nghe về vấn đề yêu đương của bản thân. Mẹ cô sẽ chấp nhận tuốt, nhưng ba cô vì rất yêu thương con gái nên luôn phản ứng thái quá trước mọi thứ. Tim cô như ngừng đập, sắc mặt khó coi vô cùng. 

Ông Hà gọi thêm một tiếng: 

“Không ra chứ gì?” 

Ông đột nhiên nằm bẹp xuống sàn đưa đầu vào trong quan sát, Hà Nhiên che mặt không dám nhìn thẳng. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là sau một lát, trong phòng vẫn im ắng khó hiểu. Cô he hé mắt ra, trông thấy ba cô đang đỏ mặt già rồi đứng lên nói: 

“Chắc là hai con mèo thật.” 

Dưới gầm giường trống trơn, không một bóng người. 

Hà Nhiên cảm giác tim mình vừa rơi xuống sàn, cô ngồi xuống, thở ra một hơi dài rồi lén lút quan sát gầm giường. May thật, anh ấy trốn đi rồi! Nhưng trong phòng ngoài gầm giường ra còn chỗ nào khác để giấu người đâu chứ? 

Mắt Hà Nhiên liếc về phía tủ quần áo đóng chặt, dường như cha con có tâm linh tương thông, ông Hà đột nhiên đi tới, mở bung cánh cửa kia ra. 

Cạch. 

Bên trong là một đống lớn quần áo, vẫn không có ai. 

Hà Nhiên cảm giác hôm nay cô còn hơn đi tàu lượn, chốc chốc tim nhảy lên cổ họng một lần, đến giờ chân đã mềm nhũn. Cô nhìn quanh phòng, phát hiện cửa sổ lúc này hơi hé mở, dường như ai vừa chạm vào. 

Không phải chứ? Cô khó tin nổi, muốn tiến tới kiểm tra, lại bị ánh mắt quá đỗi lạnh lẽo của ba làm cho sợ hãi.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn