Mô tả hình ảnh

Cao Thủ Câu Dẫn

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.

Chương 24 :

Ăn tối xong, Hà Nhiên chào tạm biệt Nam Cung Lân rồi trở về phòng 201. Trong buổi hẹn hò hôm nay, cô đã vô tình trở thành bạn gái của anh lúc nào chẳng hay. Nghĩ mãi nghĩ mãi mà chẳng tin nổi người con trai tốt tính như thế có thể yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, cô phải soi rương hết nửa tiếng để nhìn xem nhan sắc của mình có gì nổi bật. 

Không, chỗ nào cũng bình thường hết sức. Mắt là bộ phận đẹp nhất trên mặt cô, vừa to vừa long lanh đáng yêu, mũi không quá cao mà vừa phải, môi thì hơi mỏng, tuy vậy, mặt của cô thon gọn nên nhìn tổng thể vẫn được tính thanh tú. 

Hà Nhiên nghiên cứu một lát thì bỏ cuộc, việc Nam Cung Lân thích cô tạm gác lại, có vắt nát óc cũng không nghĩ ra được tại sao. 

Cuối ngày, Hà Nhiên nhận được tin nhắn của Trần Dự nói rằng hai người họ đều được chút tiền bồi thường tổn thất tinh thần, nhưng cô vì áy náy với Trần Dự nên không lấy, chỉ nhận tiền lương mà mình đã làm ở tiệm thịt nướng. 

Trần Dự còn chưa nói thêm được câu nào, muốn giải thích cho cô biết tiền bồi thường kia nhiều gấp ba lần tiền lương của cô, nhưng cô không quan tâm lắm, chỉ nói: 

“Lỗi của tôi mà, anh cứ nhận đi, không sao đâu.” 

Về phần cô, cô xin nghỉ việc để đổi sang nơi khác, nơi đó chính là… phòng khám thú y Truy Nhiên. 

Mấy ngày kế tiếp, Hà Nhiên bận rộn thu xếp mọi thứ rồi đến Truy Nhiên nhận chức. Người cô gặp không ai khác ngoài Chu Viễn Kỳ - chàng bác sĩ chính ở đó. Cô cứ ngỡ hắn là người phụ trách nên liên tục nói cảm ơn, khiến cho hắn lúng túng: 

“Không không, không cần làm thế đâu, tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi mà.” 

“Anh cho tôi vào làm ở đây như vậy, tôi biết ơn anh lắm!” 

Chu Viễn Kỳ xấu hổ nhận lấy những lời tốt đẹp đó, trong lòng lại muốn khóc. Hắn đang hoang mang về giới tính của mình thì thôi, bây giờ còn được nhìn thấy Nam Cung Lân và Hà Nhiên tương tác qua lại mỗi ngày, giống như chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ giúp hắn mau chóng nhận ra hắn thích Nam Cung Lân vậy. 

Một buổi chiều, vì quá chán nản nên Chu Viễn Kỳ đã ra ngoài mua cà phê uống, rồi bắt gặp chủ nhiệm của trạm cứu trợ đang tức giận mắng mỏ gì đó. 

Hai tên đàn ông đều buồn bực, lại là chỗ quen biết, lập tức ngồi lại với nhau và than thở đủ điều. Lý Thân lần thứ n bị thất tình, đau thắt cả ruột gan! Tình duyên lận đận của hai người khiến họ vô cùng đồng cảm với nhau. 

Những thông điệp tích cực từ truyện ngôn tình nữ cường có thể truyền cảm hứng để chúng ta phát triển tư duy mạnh mẽ hơn. Qua những câu chuyện về nghị lực và quyết tâm của các nhân vật nữ chính, người đọc sẽ nhận ra rằng thành công không đến từ may mắn mà từ nỗ lực không ngừng nghỉ. đọc truyện Full cùng ha ha truyện

Lý Thân thở dài một hơi: 

“Anh bạn à, trên đời này thật sự có rất nhiều cô gái tàn nhẫn với tôi.” 

“Tôi lâu rồi chưa có bạn gái, không nhớ cảm giác nắm tay họ nữa là…” Chu Viễn Kỳ rầu rĩ. 

Bọn họ đứng ở vách tường ngăn cách hai bên phòng làm việc mà trò chuyện, còn ở bên trong, phòng làm việc riêng của Nam Cung Lân lại đang có cảnh khiến cho người ta ghét mắt mà nhìn. 

Nam Cung Lân để Hà Nhiên ngồi trên đùi mình, dạy cô phân loại các loại thuốc cơ bản cho chó, mèo khi chúng bệnh. Nhưng mà, cô không hiểu tại sao anh không cho cô đứng nghe giảng! 

Anh nói: 

“Phòng làm việc chỉ có một cái ghế, anh không nỡ để em chịu khổ.” 

“Đứng một lát thôi mà…” 

“Vậy cũng không được.”

Cho nên Hà Nhiên bị anh kéo tới ngồi lên đùi, hại cô khó mà tập trung nổi. Hơi ấm từ anh phả vào sau tai và gáy cô mỗi khi nói gì đó, từng chút từng chút một như mài mòn sự chống cự vô cùng nhỏ của cô. Phần tai và cổ cô đỏ bừng bừng, cô rất sợ lỡ ai đó đột ngột đến tìm! 

“Anh, anh làm vậy không tốt lắm đâu? Nếu có người đến tìm thì sao?” 

“Anh khóa cửa rồi.” Nam Cung Lân thản nhiên nói. 

Đó mới là vấn đề chứ! Hà Nhiên bất lực nói: 

“Họ phát hiện chúng ta ở trong này đóng cửa thì sẽ nghĩ thế nào chứ? Em sợ anh sẽ bị người ta đuổi việc vì làm không nghiêm túc đó.” 

“Ồ? Ra là em lo cho công việc của anh?” 

Cách anh phản ứng với vấn đề này trông có vẻ nhẹ nhàng làm sao, Hà Nhiên hạ giọng xuống: 

“Anh đưa em vào đây làm cùng đã là vận dụng quan hệ rồi, ngộ nhỡ họ phát hiện anh còn lười biếng…” 

Nam Cung Lân một tay ôm eo cô, kéo tập giấy trên bàn lại gần rồi đáp: 

“Lười chỗ nào chứ? Anh đang dạy việc cho em đây.” 

“…” 

Được rồi, Hà Nhiên thật sự không cãi được anh, nhưng cả quá trình ở trong phòng riêng của anh xem các loại hồ sơ cho thú cưng cũng xem như mở mang đầu óc, cô tạm không so đo. Ngồi một lát, cô đột nhiên nhìn thấy chữ Truy Nhiên ở một góc, lập tức lên tiếng hỏi: 

“À phải, em định hỏi anh lâu rồi mà quên mất, em đang nghĩ cái tên Truy Nhiên của nơi này có ý nghĩa gì đặc biệt không?” 

“Có.” 

Nam Cung Lân gật đầu, để Hà Nhiên nghiêng mặt về phía anh rồi nở nụ cười tươi tắn: 

“Nếu anh nói nơi này là gia đình anh mở, em tin không?” 

Anh không dám nói huỵch toẹt ra rằng vì để theo đuổi cô nên anh mới xây nên trạm thú y Truy Nhiên, bây giờ còn chưa phải thời cơ chín muồi. 

Hà Nhiên giật mình hỏi lại: 

“Của nhà anh? Nhà anh có tiền như vậy à?” 

Anh suy nghĩ về chuyện này, sợ dọa cô nên khiêm tốn đáp: 

“Ừm, cũng được xem là có chút vốn.”

Chút vốn thôi sao? Hà Nhiên không phải đứa ngốc, cô biết để có thể thuê được mặt bằng ở đây thì cần bao nhiêu tiền. Muốn xây cả một phòng khám với đầy đủ tiện nghi và thiết bị, máy móc hiện đại như vậy, ít nhất cần một con số mà cả đời cô cũng không thể dành dụm nổi. 

Trong lòng Hà Nhiên hơi mất cân bằng, bắt đầu so sánh điều kiện của bản thân với anh và lo lắng: 

“Gia đình anh có yêu cầu môn đăng hộ đối không? Mẹ anh chắc sẽ không đột nhiên xuất hiện rồi quăng một cục tiền ra cho em và nói “đây là trăm tỉ, hãy tránh xa con trai tôi” đâu nhỉ?” 

Nam Cung Lân ồ lên: 

“Môn đăng hộ đối? Em nghĩ tới chuyện cưới anh rồi à?” 

“Không…” Hà Nhiên mở to mắt trừng anh. “Sao anh lại bẻ lái sang chuyện khác chứ? Em đang nghiêm túc hỏi anh mà.” 

Nam Cung Lân hơi hồi hộp bởi những câu hỏi của cô, anh phải thật cẩn thận suy xét xem chuyện gì nên nói, chuyện gì không. Có vẻ như cô cũng không thật sự ghét bỏ việc anh giấu gia cảnh phía sau. 

Anh nhân cơ hội này bộc bạch: 

“Không đâu, mẹ anh là một người rất dễ tính, không có yêu cầu quá cao về con dâu. Em nghĩ vấn đề tiền bạc có quan trọng trong tình yêu không?” 

“Có.” Hà Nhiên đặt một tay lên vai anh, chỉnh chỉnh tư thế ngồi, tìm vị trí thoải mái hơn trên đùi anh rồi nói tiếp: “Nếu chưa có tiền thì đừng vội yêu, ít nhất hãy chờ đến khi đã đủ khả năng lo cho bản thân trước rồi tính tiếp. Áp lực trong cuộc sống luôn đè nặng lên vai chúng ta, lúc anh không thể lo được cái ăn, cái mặc của bản thân, mỗi ngày chạy vạy, mệt mỏi đủ điều thì làm sao có tâm trí mà nói chuyện yêu đương nữa chứ?” 

Nam Cung Lân đồng ý với lời này của Hà Nhiên. Đây không phải đang phân biệt giàu nghèo, chỉ là quan điểm trong tình yêu của mỗi người mỗi khác. 

Anh ôm eo cô rồi nhẹ nhàng vỗ về: 

“Ừm, em nói đúng.” 

Anh muốn trở thành chỗ dựa cho Hà Nhiên, cho cô những thứ cơ bản nhất mà một người cần đó là sự quan tâm, chở che, săn sóc tận tình. Khi hai người tiến xa hơn về phía hôn nhân thì sẽ còn trăm ngàn mối lo và những vấn đề khác nữa, không chỉ dừng ở việc ăn và mặc. 

Trong suy nghĩ của Nam Cung Lân, nếu ngay cả việc chăm sóc tốt cho bản thân anh cũng chưa làm được thì anh tình nguyện ở một mình, không thể trở thành gánh nặng cho Hà Nhiên. Đồng thời, anh sẽ tiếp tục phấn đấu đến một lúc nào đó có thể tự chủ được tài chính rồi mới bắt đầu yêu đương. Nhưng mà đấy chỉ là “nếu”, là giả định, và ngay từ đầu thì anh đã may mắn hơn người khác được sinh ra trong điều kiện cực tốt. 

Hai người nói chuyện một lát thì tiếp tục công việc, Hà Nhiên rất đam mê thú cưng, cho nên Nam Cung Lân dạy cho cô cái gì cô cũng chăm chú lắng nghe. 

Khi mấy cô gái khác biết được Hà Nhiên vào làm nhân viên của phòng khám thì rất ganh tỵ, khóc ròng muốn cô chia cho họ chút vận may. Cô cũng đâu biết sao mình tốt số như vậy, yêu trúng người bạn trai một lòng vì cô! 

 
 

Cuộc sống của Hà Nhiên dần đi vào quỹ đạo, học tập, làm thêm, chăm sóc thú cưng rồi cùng Nam Cung Lân trò chuyện, thỉnh thoảng ra ngoài hẹn hò. Từ khi Nam Cung Lân chính thức trở thành bạn trai cô thì tần suất mà họ hôn nhau ngày càng nhiều, buổi sáng trước khi cô đến trường, buổi trưa trước khi họ dùng bữa, và cả trước khi đi ngủ nữa. 

Nam Cung Lân có thể nói là “nghiện” cái việc hôn môi này, kỹ thuật cũng ngày càng tốt, luôn có thể dễ dàng khiến Hà Nhiên mềm cả người và thở hổn hển liếc anh bằng cặp mắt xinh đẹp hàm chứa sự xấu hổ. 

Tin đồn ở trường đã lắng xuống, không còn thấy ai nhắc về Lăng Bách và bạn gái mới của hắn nữa. 

Trước ngày khởi hành chuyến leo núi mà trường tổ chức, Hà Nhiên ở trong phòng làm việc quyến luyến nói với Nam Cung Lân: 

“Em sẽ đi khoảng một ngày gì đó ngoài trải nghiệm ra thì còn đi làm từ thiện ở vùng cao nữa.” 

Bọn họ mới yêu nhau nửa tháng đã phải tách ra, Hà Nhiên tất nhiên không đành lòng xa người yêu chút nào. Cô ở cạnh Nam Cung Lân vô cùng vui vẻ tự tại, có thể thoải mái làm nũng với anh! (Facebook: Nhược Mộng) 

Nam Cung Lân vẫn thích để cô ngồi trên đùi mình như trước, cô ngồi khép chân và nghiêng sang một bên, tay chống cằm nhìn điện thoại đang nằm một góc bàn, nói: 

“Ở đó tín hiệu cũng không được tốt.” 

“Như vậy à? Chúng ta có nên làm gì đó trước khi em đi chơi để bớt nhớ không nhỉ?” 

Nam Cung Lân nói rồi bàn tay nhẹ nhàng trượt lên trên một chút, vốn đang ôm eo cô, vừa di chuyển một cái liền biến thành sờ vào ngực cô. Cảm giác được anh đang chạm tới vòng một của mình, dù là cách lớp vải dày, Hà Nhiên vẫn đỏ hết cả mặt: 

“Không được! Sao anh gần đây chỉ nghĩ đến mấy thứ đó thôi vậy?” 

“…” Bàn tay của Nam Cung Lân lặng lẽ quay về vị trí cũ. 

Cô không hiểu rằng nỗi khổ của một người đàn ông đang ở độ tuổi hăng hái, nhiệt huyết nhất là bị “cấm dục” sao? 

Hà Nhiên thấy anh im lặng thì thầm nghĩ anh đang buồn, trong lòng áy náy. Bản thân cô đã là sinh viên năm hai, ở đây xoắn xuýt chỉ vì một cái chạm nhẹ làm gì? Xã hội phát triển, thế kỷ hai mươi mốt rồi, ngay cả mẹ cô còn từng nói rằng cô đi học xa, mẹ khó mà giữ được cô nữa, chỉ cần nhớ bảo vệ tốt bản thân không để mang thai quá sớm. 

Ngồi một lát, tay của Nam Cung Lân lại bắt đầu ngứa ngáy và di chuyển, lần này không còn sờ ngực mà là mông của Hà Nhiên.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn