Vì Chỉ Có Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Vì Chỉ Có Tình Yêu mang ý vị Yêu là để hạnh phúc phải không anh? Là cùng nhau làm nên hạnh phúc. Những cuộc hẹn hò lãng mạn, những ngày ở bên nhau yên bình, những hờn dỗi thoáng qua rồi lại yêu nhau nhiều hơn sau mỗi lần buồn bã. Em chỉ nhớ có nhiêu đó khi nói về cảm giác thật sự yêu thương một người. Đã lâu quá rồi, anh có thể đến và chỉ cho em biết, tình yêu có vị như thế nào hay không?
Mới Cập Nhật:
Chương 29: khu biệt thự xinh đẹp ở núi
Cố Vân Dã lái xe đưa Mặc Vũ Thường vào khu biệt thự xinh đẹp ở núi Dương Minh.
Khu biệt thự này ở vị trí có tầm nhìn thật tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của đô thị Đài Bắc dưới chân núi.
Hắn mua biệt thự này đã được một năm, mục đích chủ yếu là tự thưởng ình, tạo ình một chốn hoàn toàn riêng tư, một không gian không bị ai quấy nhiễu. Mỗi khi hắn cần một mình yên tĩnh hoặc tâm tư phiền muộn, hắn sẽ lái xe đến đây, hưởng thụ sự yên tĩnh cùng an lành như ngăn cách với bên ngoài.
Hắn chưa từng đưa ai đến đây, nàng là người đầu tiên. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi, nàng không hề hay biết là mình đã phá vỡ được bức tường phòng vệ chắc chắn của hắn, cũng xâm nhập được vào nơi luôn được xem là cấm địa trong thâm tâm hắn.
Cố Vân Dã tự cười giễu cợt mình, thật là báo ứng à! Hắn không tài nào ngờ được trong lúc muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng thì cũng là lúc hắn vô tình mở rộng trái tim cho nàng đi vào. Giật mình sửng sốt một lúc lâu sau hắn mới vỗ nhẹ vào má Mạc Vũ Thường nhẹ giọng gọi: “Tỉnh lại, con sâu rượu, em không phải là muốn xem cảnh đêm sao?”
Liên tục vỗ một hồi, Mặc Vũ Thường cuối cùng cũng có phản ứng. Nàng miễn cưỡng mở hai mắt nhìn xung quanh, “Đây là đâu?” Nàng vẫn có chút hỗn loạn.
“Nơi này là núi Dương Minh, em không phải muốn xem cảnh đêm sao?” Cố Vân Dã vừa đỡ nàng xuống xe, vừa cười trả lời nàng.
Đỉnh núi đầu thu, thời tiết thấm lạnh thấu vào người, Mặc Vũ Thường cả người hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác say cũng vơi đi phân nửa. Nàng kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã, không nghĩ là hắn thật sự dẫn nàng đi xem cảnh đêm. Nàng thực sự không thể tin được hắn sẽ làm như vậy vì nàng, hơn nữa trên mặt còn nở một nụ cười ôn nhu.
Thấy bộ dạng hoàn toàn kinh ngạc của nàng, hắn cố nén cười. “Vào nhà thôi! Bên ngoài hơi lạnh.” Hắn lảng tránh ánh mắt dò xét của nàng, nhanh chóng đưa nàng vào nhà.
Biệt thự bên trong thiết kế cực kì ấm áp, thanh lịch làm cho người ta có cảm giác thoải mái, thích thú, Mặc Vũ Thường có chút kinh ngạc, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nơi này tựa như thiết kế theo phong cách của hắn.
Cố Vân Dã đưa nàng lên trên ban công của lầu hai. Thực tình mà nói, đây là nhà nghỉ mát, bên trong thiết kế đầy đủ cái loại hoa cỏ nhiều kiểu dáng, xinh đẹp tươi tốt, chắc là có người định kỳ đến chăm sóc.
Phía trên mái nhà nghỉ mát cùng cửa sổ bốn phía tất cả đều được lắp bằng kính trong suốt. Nhìn qua cửa sổ kính có thể xuống chân núi thấy cảnh đêm Đài Bắc đèn đuốc huy hoàng lóe sáng. Cảnh đêm lung linh như vậy khiến cho Mặc Vũ Thường cảm thấy như mình đang ở trong mộng.
“Thật sự là quá đẹp… Em không phải đang ở trong mộng chứ!” Mặc Vũ Thường lẩm bẩm. Đôi mắt trong suốt ngập tràn hưng phấn và vui sướng. Lúc này đây, trái tim của nàng hoàn toàn rộng mở, không có chút giữ kẽ và phòng bị. Đôi mắt nàng long lanh ngấn nước, cảm động dựa vào người Cố Vân Dã, hoàn toàn quên mất những tổn thương hắn đã gây ra cho nàng.
Giống như bị bỏ bùa mê, Cố Vân Dã chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, căn bản không thể dời tầm mắt của mình đi được, cái cảm xúc cực kỳ mãnh liệt này rung động thật sâu trong hắn! Giờ phút này, hắn bỗng nhiên hiểu ra sở dĩ hắn đối xử tàn khốc với nàng như vậy là vì tình cảm sâu sắc của hắn dành cho nàng không thể tự kìm chế được. Cho nên hắn đành phải lạnh lùng ngụy trang, buộc mình không để ý đến nàng, thậm chí thương tổn nàng để củng cố bức tường phòng bị lung lay sắp đổ của minh.
Cố Vân Dã than nhẹ một tiếng, hai tay run nhẹ vươn ra kéo nàng vào lòng làm cho nàng tựa vào hắn. Đôi môi hắn cực kỳ triền miên bên tai nàng phát ra một sự hấp dẫn, hai tay cũng chặt chẽ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, phảng phất như muốn đem nàng hòa vào cơ thể hắn.
Mặc Vũ Thường thình lình bị hành động ôn nhu của hắn làm khiếp sợ không biết phải làm sao. Đêm nay hắn dường như biến đổi thành một con người khác, không giống với con người trước kia của hắn. Hắn cực kỳ ôn nhu, ấm áp, cũng mơ hồ mang theo ý cười, khác với vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt và hờ hững khi chỉ có hai người lúc trước. Sự thay đổi của hắn khiến trong lòng nàng mừng rỡ không thôi, nhưng lại cảm thấy một chút lo sợ bất an, nàng sợ nhất chính là cảm giác tình nguyện của chính mình.
“Anh… Tối hôm nay sao anh lại tốt với em như vậy?” Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi, thân thể vẫn ở trong lồng ngực ấm áp cường tráng của hắn.
Cố Vân Dã yên lặng một lúc lâu, hắn chưa chuẩn bị thố lộ với nàng tình yêu của hắn. “Em là người tình của anh, đương nhiên là phải nuông chiều em.” Hắn lảng tránh. Sau một thời gian dài đối xử lạnh lùng với nàng, hắn không thể thuyết phục nàng tin tưởng hắn, mà chính hắn cũng cần một chút thời gian để thích ứng.
Câu trả lời của hắn khiến cho Mặc Vũ Thường vốn đang vui vẻ trong nháy mắt lại trầm xuống. “Anh… anh không cần phải lấy lòng em như thế.” Trong giọng nói của nàng có chút chua xót.
“Nơi đây là nhà riêng của anh, chưa có ai đến, em là người đầu tiên.” Cố Vân Dã không nhịn được thốt lên, trước mắt đây chính là khả năng thổ lộ lớn nhất của hắn.
Lời nói của hắn làm tim Mạc Vũ Thường đập mạnh, vốn lòng nàng đã vắng lặng, bỗng dưng hy vọng lại bùng lên như pháo hoa. Có lẽ rốt cục hắn cũng có chút để ý đến nàng, tuy rằng hắn chưa hứa hẹn gì nhưng giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nàng chậm rãi xoay người lại, mặt tươi cười nhìn Cố Vân Dã. “Em cảm thấy thật vui vẻ, em vĩnh viễn sẽ không quên đêm nay.” Nàng thẳng thắn thành khẩn nói với hắn. Có lẽ nàng thật là bất trị, là một người con gái dễ dàng thỏa mãn! Nhưng tất cả đều không sao, ai bảo nàng yêu hắn cực kỳ sâu đậm, không thể tự kiềm chế được!
Lần đầu tiên, nàng chủ động dâng đôi môi của mình hòa quyện cùng bờ môi hắn. Lúc này trong lòng bọn họ không có gì cản trở, chỉ có tình cảm mà thôi. Mặc Vũ Thường say mê nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận đôi môi và đôi tay của hắn, nhưng nàng không hề phát hiện được thâm tình trong đôi mắt hắn.