Vì Chỉ Có Tình Yêu

Vì Chỉ Có Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Vì Chỉ Có Tình Yêu mang ý vị Yêu là để hạnh phúc phải không anh? Là cùng nhau làm nên hạnh phúc. Những cuộc hẹn hò lãng mạn, những ngày ở bên nhau yên bình, những hờn dỗi thoáng qua rồi lại yêu nhau nhiều hơn sau mỗi lần buồn bã. Em chỉ nhớ có nhiêu đó khi nói về cảm giác thật sự yêu thương một người. Đã lâu quá rồi, anh có thể đến và chỉ cho em biết, tình yêu có vị như thế nào hay không?

Chương 36: Mạc Vũ Thường cúi đầu buồn bã

“Đại ca sớm biết rằng ta không phải em gái của anh ấy, lại vẫn đối xử với mình tốt như vậy, anh ấy thậm chí còn từng nói với mình răng, cho dù mình kết hôn, anh ấy vẫn sẽ cả đời bảo vệ mình, yêu thương mình. Cố Vân Nhu dường như rơi vào hồi ức, vẻ mặt điềm đạm.

Mạc Vũ Thường cúi đầu buồn bã, lòng như bị người ta vắt chặt. Nàng sớm nên hiểu được, Cố Vân Nhu đã chiếm cứ vị trí quan trọng nhất trong tim Cố Vân Dã là, bất luận cô ấy có kết hôn hay không, thế mà nàng lại vẫn còn hy vọng xa vời. Xem ra, nhiều ngày hạnh phúc vừa qua của nàng, chung quy cũng chỉ là một hồi mộng tưởng hão huyền mà thôi.

“Cố đại ca, anh ấy luôn rất yêu quý cậu, cưng chiều cậu, căn bản sẽ không để ý các người không có quan hệ huyết thống.” Mạc Vũ Thường miễn cưỡng thức tỉnh bản thân, an ủi Cố Vân Nhu.

“Mình biết.” Cố Vân Nhu trả lời, ánh mắt bỗng dưng nhìn xoáy vào Mạc Vũ Thường, dường như muốn xuyên thấu đồng tử mắt của nàng, “Nhưng là, hiện giờ bên cạnh anh ấy đã có một người đặc biệt thân mật là bạn gái, cướp đi không ít ánh mắt quan tâm yêu mến của anh ấy, mà người ấy chính là cậu!”

Mạc Vũ Thường kinh ngạc không ngớt nhìn Cố Vân Nhu, “Mình… mình… cậu…” Nàng không biết nên nói gì, vừa không thể thừa nhận cũng không có cách nào phủ nhận.

“Đừng nghĩ lại giấu diếm mình! Mình biết các người cùng một chỗ được một thời gian ngắn rồi. Nếu cậu còn xem mình là bạn bè, thì đừng giấu diếm ta!” Cố Vân Nhu ép hỏi không chút lơi lỏng. Thực ra đây chỉ là suy đoán của chính nàng, muốn được kể lại chi tiết tỉ mỉ tình hình.

Lời của cô ta quả nhiên hiệu quả, chỉ thấy Mạc Vũ Thường bối rối nói giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, mình không phải cố ý giấu diếm cậu, nhưng mà…… Chính là anh trai cậu, anh ấy không muốn để cho những người khác biết chuyện anh ấy ở chung với mình.”

Nàng tưởng Cố Vân Nhu đã biết chuyện nàng và Cố Vân Dã ở chung, lại không nghĩ rằng vừa nói như vậy chính hợp với ý đồ do thám của Cố Vân Nhu.

“Ở chung!” Cố Vân Nhu kinh ngạc không thôi mà nhìn chòng chọc Mạc Vũ Thường được một hồi, “Hóa ra các người đã phát triển đến loại quan hệ này.” Cô ta vừa thương tâm vừa oán giận nói.

Mạc Vũ Thường hoàn toàn giật mình sửng sốt, nàng không nghĩ phản ứng của Cố Vân Nhu sẽ kịch liệt như vậy. “Mình…… Bọn mình lúc này không phải cái loại quan hệ tình yêu hạnh phúc như cậu suy nghĩ đâu……” Nàng vụng về giải thích, nhưng không thể thẳng thắn nói ra nàng và Cố Vân Dã chỉ là một hồi giao dịch.

Cố Vân Nhu hiển nhiên không nghe vào tai lời của nàng, một mực căm giận nói: “Các người như vậy mà giấu diếm ta! Cậu đại ca chính ngọt ngào mật mật, khó trách ngươi lại tâm địa tốt như vậy giúp ta. Thấy ta và Đường đại ca nháo thành như vậy, chắc ngươi thực vui vẻ đi! Nói cho ngươi hay, ta không cần sự thương hại của ngươi.”

Bây giờ Cố Vân Nhu chỉ cảm thấy lòng tự trọng bị hao tổn mãnh liệt, tràn đầy căm hận muốn phát tiết, sớm mất đi lý trí, miệng không thể nói, hoàn toàn đã quên mục đích của chính mình tới đây.

“Không phải như thế…… Vân Nhu…… Cậu hiểu lầm rồi!” Mạc Vũ Thường lo lắng nhìn cô ta, muốn đem toàn bộ tình hình thực tế nói cho cô ta, thế nhưng hiện giờ Cố Vân Nhu đang kích động, một câu cũng không thể nghe được.

“Uổng ta vẫn xem ngươi là bạn tốt của ta, nhưng ngươi lại nhất nhất cướp đi người quan tâm yêu thương bên cạnh ta, đầu tiên là Đường đại ca, rồi bây giờ là anh trai ta!” Cố Vân Nhu tinh thần đã có chút không tỉnh táo, nói lung tung tùy hứng.

“Vân Nhu, cậu nói như vậy không công bằng! Mình chưa bao giờ can dự vào chuyện cậu và Đường đại ca lúc đó, còn anh trai cậu…… Chuyện của chúng tôi thật sự không phải như suy nghĩ của cậu……” Mạc Vũ Thường hoảng hốt nóng lòng không thôi, nhưng không tức giận mà muốn giải thích, lại bị Cố Vân Nhu ương ngạnh cắt ngang.

“Đừng nói nữa! Ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa.” Một tiếng rống to, Cố Vân Nhu cuốn ra khỏi phòng nghỉ giống như một trận gió, để lại Mạc Vũ Thường mặt ngạc nhiên không thôi!

Hôm nay, sau khi hết giờ làm Cố Vân Dã quyết định về nhà trước một chuyến. Vài ngày nay hắn chưa hề ngủ qua đêm ở nhà, không biết tình hình Vân Nhu, Ngạn Hào trong lúc đó phát triển thế nào. Hắn luôn biết rõ Vân Nhu vừa cố chấp lại vừa tùy hứng, tính cách rất khó lay chuyển, lần này nàng tuyệt đối sẽ không nguôi giận dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến Cố Vân Nhu, Cố Vân Dã không ngăn được nở một nụ cười miễn cưỡng cùng sủng nịnh. Lúc này tình cảm trong lòng hắn đơn thuần chỉ là anh trai đối với em gái. Thứ tình cảm thương yêu và che chở này không hề mảy may tình yêu nam nữ. Nhận thức như thế khiến hắn có phần kinh ngạc.

Chưa bao lâu sau, hắn đã mất đi ý muốn bảo vệ và tình thương yêu mãnh liệt lúc ban đầu đối với Vân Nhu như thế. Hắn không khỏi hoài nghi bản thân mình đã từng có tình yêu với Vân Nhu hay không; hay đó chẳng qua là hắn tình nguyện cố chấp đánh đồng tình yêu thương và bảo vệ đối với Vân Nhu coi như là tình yêu.

Nhưng mà, Vũ Thường không giống vậy. Mỗi lần vừa nghĩ đến nàng, trái tim hắn liền siết chặt lại, trong lòng mãnh liệt dâng trào ý nghĩ yêu thương, dường như không cách nào có thể ngăn chặn. Với nàng, hắn luôn đói khát và đòi hỏi, dường như vĩnh viễn không thể thỏa mãn, thầm muốn vĩnh viễn khóa nàng tại bên cạnh mình, luôn yêu mến chiều chuộng nàng.

Ý nghĩ mãnh liệt như thế làm cho chính hắn cũng rung động không thôi, huống chi là Vũ Thường ngây thơ si ngốc kia. Hắn hầu như có thể hình dung được, khi hắn biểu lộ rõ ràng yêu thương với nàng, thì nàng nghẹn lời, dáng vẻ ngây ngốc; nghĩ tới đây trên mặt hắn không nén nổi mà nở một nụ cười tủm tỉm đượm tình nồng.

Trở lại lo việc nhà đại trạch, Cố Vân Dã tâm tình vui vẻ bước vào trong phòng. Đầu tiên qua phòng khách, lại thấy mẹ vẻ mặt lo lắng đi về phía hắn.

“Vân Dã, con quay về vừa đúng lúc. Vân Nhu, con bé này không biết vì sao lại khóa mình trong phòng, cả cơm cũng không chịu ăn.” Lữ Thiên Dung vẻ mặt lo lắng.