Vì Chỉ Có Tình Yêu

Vì Chỉ Có Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Vì Chỉ Có Tình Yêu mang ý vị Yêu là để hạnh phúc phải không anh? Là cùng nhau làm nên hạnh phúc. Những cuộc hẹn hò lãng mạn, những ngày ở bên nhau yên bình, những hờn dỗi thoáng qua rồi lại yêu nhau nhiều hơn sau mỗi lần buồn bã. Em chỉ nhớ có nhiêu đó khi nói về cảm giác thật sự yêu thương một người. Đã lâu quá rồi, anh có thể đến và chỉ cho em biết, tình yêu có vị như thế nào hay không?

Chương 40: Cả phòng bỗng Vang lên tiếng reo hò

Lữ Thiến Dung thở dài, âm trầm nói: “Mọi người nghĩ có thể gạt được mẹ sao? Người ta nói mẹ con tâm linh tương thông, thân là mẹ, mẹ có cảm ứng rất mãnh liệt. Sau đó, mẹ cũng từng lén đi tìm cô y tá để chứng minh, nhưng mẹ cũng không có ý định vạch trần lời nói dối thiện ý của hai cha con. Huống hồ, mẹ cũng từng ngày yêu thương Vân Nhu, đối đãi với con bé như con đẻ của mình.” Bà vừa nói, ánh mắt nhân từ yêu thương cũng hướng đến Cố Vân Nhu.

Cố Vân Dã cảm thấy từng tiếng nói vang lên trong đầu, thì ra đây mới là chân tướng sự việc, hắn tại sao lại sai nhiều như vậy! “Con.. con thật sự hiều lầm Vũ Thường rồi!” Hắn gần như thì thào tự nói với mình.

Ánh mắt trách cứ của Lữ Thiến Dung nhìn thẳng vào người Cố Vân Dã. “Vũ Thường tâm địa hiền lành lại dịu dàng, nói gì cũng sẽ không làm chuyện này, con thật sự là không để cho cô ấy giải thích! Bởi vì con chìu chuộng Vân Nhu một cách mù quáng hôm nay mới xảy ra chuyện hiểu lầm như vậy.”

Cố Vân Dã giật mình sửng sốt cả nửa ngày, hắn rốt cục đã làm gì đây? Đột nhiên hắn xoay người đứng dậy, không nói một câu, liền xông ra cửa.

“Anh Hai, anh muốn đi đâu?” Cố Vân Nhu kêu lên sau lưng hắn, hiển nhiên là hắn nghe thấy nhưng vẫn dồn chân chạy ra cửa.

“Đừng gọi! Nó nhất định là đi tìm Vũ Thường.” Lữ Thiến Dung mỉm cười, trấn an.

Lúc này trong lòng hai mẹ con bà đã buông xuống một tảng đá lớn, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.

Cố Vân Dã lấy xe, nóng vội như điên phóng về căn hộ. Giờ phút này hắn quả thực không thể nào suy nghĩ được, khuôn mặt đẫm nước mắt ai oán của Mạc Vũ Thường cứ quẩn quanh trong đầu hắn.

Hơn nửa tháng nay, hắn cố ý trốn tránh nàng, trong lòng hỗn loạn đến cực điểm, căn bản không biết nên làm sao bây giờ. Suýt nữa hắn đã có thể gặp nàng, nàng mỗi ngày vẫn si khờ chờ đợi hắn, hy vọng hắn sẽ hiểu rõ nàng vô tội cùng tấm chân tình của nàng.

Trời ơi! Hắn thật sự yêu nàng quá sâu đậm, từ trước đến nay nàng luôn cố chấp mê muội yêu thương hắn thế mà hắn lại gây cho nàng sự bi thương và tra tấn vô tận.

Cố Vân Dã đột nhiên đẩy nhanh tốc độ xe, hận mình không thể lập tức bay đến bên người nàng, sám hối và nói với nàng rằng, “Anh yêu em.” Những lời này hắn để ở trong lòng đã lâu lắm, sau khi trải qua chuyện này, hắn không thể lại tiếp tục ẩn giấu nữa. Hắn biết nàng luôn mềm lòng, nhất định sẽ tha thứ cho hắn. Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt sáng trong dịu dàng của nàng, tim hắn không kiềm chế được dâng lên một tình cảm ngọt ngào và lo lắng.

Rất nhanh chóng xe đến căn hộ, Cố Vân Dã không kịp dừng xe mà chạy vội vào tầng trệt của tòa nhà thậm chí hắn quên cả dùng thang máy. Khi hắn thở hổn hển và kích động mở cửa căn hộ thì không ngờ, chào đón hắn chỉ là sự yên lặng u ám đầy nhà.

Trong lòng Cố Vân Dã nảy sinh một cảm giác bất an, hắn nhanh chóng bật công tắc đèn rồi mới tiến đến phòng ngủ. Căn phòng trống rỗng lạnh tanh càng không có bóng dáng người. Hắn cố gắng đè nén để không gào khóc lên, hai tay run run mở tủ quần áo, quả nhiên những gì thuộc về nàng đều biến mất, nàng quả thật đã rời khỏi nơi này.

Cố Vân Dã thất thần, thân mình thoáng cái ngồi sụp xuống giường, đôi mắt sâu thẳm đau đớn kịch liệt chậm rãi nhìn quanh căn phòng. Nàng đã thu dọn rất kỹ càng, cơ hồ không tìm thấy một chút dấu vết tồn tại vừa qua của nàng. Nhưng trong không khí vẫn tràn ngập hương thơm hơi thở của nàng, mỗi một góc phòng cũng phảng phất lưu lại hình bóng xinh đẹp của nàng.

Cuối cùng hắn không nhịn được bỗng nhiên một tiếng kêu như dã thú bị thương thoát ra khỏi miệng, tiếng kêu bi ai thống khổ khiến người không khỏi lắc đầu thở dài. Cứ như vậy, hắn mờ mịt đau khổ không ngừng ngồi chết lặng. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cho đến khi tờ mờ sáng ánh mặt trời xuyên vào nhà, hắn mới hồi phục lại tinh thần.

“Sẽ không… nàng sẽ không di, ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta như vậy.” Cố Vân Dã không ngừng thì thào với mình. Nàng với Thải Phong đã ký hợp đồng, ngày mai vẫn phải đến công ty làm, tin rằng nàng không đến nỗi dám hủy hợp đồng, tiền bồi thường nhất định nàng không gánh nổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn yên tâm hơn một chút. Đầu tiên hắn phải sửa soạn lại bản thân, bộ dạng lôi thôi lếch thếch như thế này rất dễ dọa người khác. Hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt chải tóc, chuẩn bị trời sáng liền khẩn trương lấy xe đến công ty.

* * *