Vì Chỉ Có Tình Yêu

Vì Chỉ Có Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Vì Chỉ Có Tình Yêu mang ý vị Yêu là để hạnh phúc phải không anh? Là cùng nhau làm nên hạnh phúc. Những cuộc hẹn hò lãng mạn, những ngày ở bên nhau yên bình, những hờn dỗi thoáng qua rồi lại yêu nhau nhiều hơn sau mỗi lần buồn bã. Em chỉ nhớ có nhiêu đó khi nói về cảm giác thật sự yêu thương một người. Đã lâu quá rồi, anh có thể đến và chỉ cho em biết, tình yêu có vị như thế nào hay không?

Chương 28: Mạc Vũ Thường mặc lễ phục

Bữa tiệc mừng thành công, Mạc Vũ Thường mặc lễ phục màu đen xẻ ngực sâu, tóc dài búi lên, vài cọng rời rạc phía sau cổ lộ ra gáy ngọc trắng ngần. Lễ phục màu đen càng phụ trợ cho làn da trắng nõn nà của nàng. Đôi mắt như hồ thu trong suốt. Ánh mắt của toàn bộ đàn ông trong hội trường đều si mê dán trên người nàng.

Cố Vân Dã cầm trong tay một ly rượu, thờ ơ lạnh nhạt trước màn kịch trước mắt, bề ngoài của hắn như mặt hồ không gợn sóng, kì thực trong lòng tranh đấu mãnh liệt, một cảm ghen tị chua sót cùng tức giận đang lên men nhanh chóng. Đôi mắt hắn dần dần lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn giận tái mặt, tay cầm ly rượu bất giác tăng thêm lực, gần như muốn bóp nát cái ly. Nhưng hắn vẫn đứng một bên, lẳng lặng nhìn Mạc Vũ Thường.

Lúc này Mạc Vũ Thường đang bị một nhóm đàn ông vây quanh, bên cạnh là Thẩm Hồng một bên giúp nàng che chắn sự nhiệt tình của họ, một bên lo lắng nhìn Vũ Thường. Nàng buổi tối hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, luôn luôn không rời ly rượu, liên tục uống vài ly champagne. Tuy rằng sâm panh không dễ say nhưng đối với tửu lượng của Mặc Vũ Thường mà nói uống kiểu này vẫn sẽ làm nàng say bất tỉnh nhân sự.

“Vũ Thường, đừng uống nữa.” Thẩm Hồng ở bên nàng nhẹ giọng khuyên can.

Mạc Vũ Thường chỉ cười ha hả cũng không để ý đến Thẩm Hồng, nhoài người lên bàn cầm lấy một ly rượu khác.

Ngay lúc này một bàn tay ngăm đen kiên định nắm giữ bàn tay bé nhỏ ngăn cản không cho nàng cầm lấy ly rượu. Thẩm Hồng thấy thế không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng lui qua một bên.

Mạc Vũ Thường nâng đôi mắt có chút men say, lờ mờ ngoái đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt tuấn tú tối tăm hờn giận của Cố Vân Dã ngay trước mắt. “Em không được uống nữa.” Đôi mắt hắn nghiêm khắc nhìn nàng.

“Không cần anh lo! Anh buông tay ra… Em còn muốn uống.” Một chút cảm giác say làm cho Mặc Vũ Thường lớn mật cãi lại hắn, bàn tay bị hắn nắm lấy cũng cực lực vặn vẹo.

“Em tốt nhất nghe lời tôi nói! Tôi sẽ không cho em biến thành một con sâu rượu, bêu xấu trước mặt công chúng!” Ngữ khí của hắn sắc bén kiên quyết.

Mạc Vũ Thường buông chân xuống đất bắt đầu cố gắng tự đứng lên, “Tôi mất mặt là việc của tôi, không phiền anh lo lắng.” Nàng chếnh choáng say, tức giận nói.

Cố Vân Dã nhìn đôi gò má đỏ hồng của nàng, trong lòng vừa tức vừa vội, trong giây lát không biết phải nên làm gì nàng mới phải. Đột nhiên một bóng người nhanh chóng đi đến trước mặt hắn và Mạc Vũ Thường, hắn tập trung nhìn thì ra là ông chủ của Công ty bách hóa Thiên Kỳ – Chu Tuấn Khải.

“Mạc tiểu thư, không biết đêm nay có vinh hạnh cùng cô thưởng thức cảnh đêm của Đài Bắc không?” Chu Tuấn Khải hào phóng hướng về phía Mạc Vũ Thường mời, đôi mắt tràn ngập sự ái mộ nhìn nàng.

Mạc Vũ Thường vui vẻ cười, cả người có chút lảo đảo, khi nàng đang muốn nói “được” thì Cố Vân Dã đứng một bên bỗng dưng kéo nàng vào lòng. “Thực có lỗi, Chu tiên sinh, cô ấy đã có hẹn cùng với tôi.” Hắn nhanh chóng trả lời, trên mặt tươi cười tỏ ra vẻ khách khí hình thức xã giao.

Chu Tuấn Khải hơi xấu hổ nở nụ cười. “Như vậy… đành phải… đành phải hẹn dịp khác vậy.” Trong lời nói không che dấu được cảm giác tiếc nuối.

Sau khi Chu Tuấn Khải đi rồi, Mạc Vũ Thường ở bên này mới hồi phục lại tinh thần. “Sao anh ấy lại đi rồi? Tôi muốn ngắm cảnh đêm a! Ôi… Ôi… anh đợi đợi!” Nàng vẻ mặt lờ đờ lầu bầu, động đậy chân muốn đuổi theo.

Cố Vân Dã quả thực bị tức điên, hắn cũng không biết nàng luôn luôn hướng nội, nhu nhược cũng lại có lúc ngoan cố. Thừa lúc nàng chưa say đến nỗi ngã xuống đất, hắn một tay dìu nàng đến gần Thẩm Hồng.

“Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về trước.” Hắn nói với Thẩm Hồng. Toàn bộ sự quan tâm của hắn đều đặt trên người Vũ Thường, bất chấp ánh mắt đăm chiêu cùng vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Hồng.

Không đợi Thẩm Hồng trả lời, Cố Vân Dã nhanh chóng đưa Mạc Vũ Thường đi ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, để lại ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ của mọi người.

Cố Vân Dã không nói một lời, mang Mặc Vũ Thường đi ra bãi đậu xe. Đi vào xe, hắn ôm lấy nàng cẩn thận để nàng ngồi vào vị trí cạnh lái xe, hắn lập tức ngồi vào vị trí điều khiển bắt đầu khởi động xe.

“Em không muốn về nhà.. Em muốn đến núi Dương Minh… xem cảnh đêm.” Vốn đang im lặng mắt nửa nhắm nửa mở, Mặc Vũ Thường đột nhiên mở to mắt say khướt la lên. Tay chân cũng bắt đầu vặn vẹo không an phận.

Cố Vân Dã đành phải dừng xe, bất đắc dĩ nhìn nàng, toàn bộ tóc của nàng đã tuột khỏi búi, giờ phút này đang mềm mại xõa xuống vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, hơn nữa đôi mắt to mênh mông cùng cái miệng ướt át làm ngực Cố Vân Dã cứng lại, một luồng tình cảm không ngừng cuồn cuộn mãnh liệt trong lòng, làm hắn không nhịn được run lên.

Cố Vân Dã ảo não rên lên, cho dù hắn đối với chính bản thân mình phủ nhận như thế nào thì nàng vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ! Kìm lòng không được, hắn vươn tay vuốt ve hai gò má ửng hồng nóng hổi của nàng. Hành động của hắn làm cho Mặc Vũ Thường đang mê man thoải mái lẩm bẩm một tiếng, cũng phản xạ thiếp đi theo hướng lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.

“Anh chiều em… Dẫn em đi ngắm cảnh đêm… được không?” nàng vừa cọ mặt vào tay hắn vừa lẩm bẩm.

Xem nàng đã say như thế này mà vẫn nhớ mãi không quên muốn ngắm cảnh đêm, Cố Vân Dã không khỏi cười thầm, không ngờ, hắn nhẹ nhàng đáp ứng bên tai nàng: “Được…được! Bây giờ chúng ta đi xem cảnh đêm.”