Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 06: Đi ăn với bạn trai cũ

"Do duyên phận sao? A! Do duyên phận cũng khó nói là sẽ sinh ra đứa ngốc hay không đó nha". Nghe thấy câu trả lời của Đường Thanh Tâm, Trương Mỹ Lan cười khẩy một tiếng, chợt nói ra một câu quái gở. 

"Mỹ Lan!" Càng nói càng không biết che mồm, nghe mấy lời khó nghe được nói ra từ miệng Trương Mỹ Lan, bàn tay bà cụ nhà họ Lệ đang cầm đũa đập mạnh xuống bàn một cái, cố gắng dùng sự tức giận của mình để ngăn Trương Mỹ Lan tiếp tục nói bậy bạ. 

"Mẹ à, con không hề ăn nói bừa bãi, cũng không cố ý gây chuyện, mẹ xem cái này đi. Xem xem cháu dâu ngoan của mẹ đã lừa mẹ thế nào." Trương Mỹ Lan có chứng cứ trong tay, cảm giác mình đầy sức mạnh, hoàn toàn không sợ sự tức giận của bà cụ nhà họ Lệ, bà ta trừng mắt nhìn Đường Thanh Tâm, lấy một tấm ảnh và một tờ giấy ra. 

Buổi chiều Trương Mỹ Lan đã đi in những thứ mà người lạ đó gửi qua tin nhắn ra, chứng cứ về bà mẹ đang ở bệnh viện tâm thần của Đường Thanh Tâm và chứng cứ về việc cô không thể có con được. 

"Đây là cái gì?" Nhìn đồ vật Trương Mỹ Lan đẩy đến trước mặt mình, bà cụ nhà họ Lệ cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh một người phụ nữ ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt hốt hoảng. 

"Mẹ à, cái này mẹ nên hỏi Đường Thanh Tâm cho kỹ, còn có tấm ở dưới này." Trương Mỹ Lan mưu mô được như ý, mỉm cười đắc ý với Đường Thanh Tâm đầu óc đang mơ hồ, bà ta lấy tờ giấy chứa kết quả xét nghiệm ra đặt trước mặt bà cụ nhà họ Lệ. 

Bà cụ nhà họ Lệ nhìn kỹ tờ giấy, đọc rõ ràng từng chữ trên tờ giấy đó, càng đọc ánh mắt càng không thể tin được, cuối cùng, bà cụ không nhìn tờ giấy đó nữa, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn Đường Thanh Tâm. 

Thật lâu sau đó, bà ấy mấp máy môi, hơi run rẩy hỏi Đường Thanh Tâm: "Thanh Tâm, chuyện này là thật sao? Cháu... Cháu không thể có con được?" 

Vẻ mặt bà cụ rất ngạc nhiên, không thể tin nhìn tờ giấy, nhưng tên trên tờ kết quả xét nghiệm quả thật là tên Đường Thanh Tâm. 

Lúc Đường Thanh Tâm nghe thấy lời nói của bà cụ, cô sửng sốt một hồi, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, chớp mắt đã đoán được tờ giấy mà Trương Mỹ Lan đưa ra là cái gì. 

Cô không nói một lời nào, đứng dậy cầm hai tờ giấy trước mặt bà cụ qua, rất nhanh cô đã đọc được tin nhắn trên đó rồi nhìn hình ảnh được gửi đến. 

"Mẹ lấy cái này từ đâu ra?” Tại sao Trương Mỹ Lan lại có thể có được mấy thứ này? Đường Thanh Tâm nhíu mày, chất vấn Trương Mỹ Lan. 

"Sao? Chó cùng rứt giậu à? Đừng tưởng rằng cô có thể nói dối cả đời! Không thể sinh con thì thôi đi, còn dám gạt chúng tôi chuyện cô có một bà mẹ mắc bệnh tâm thần. Bệnh này còn có thể di truyền, lỡ như đứa trẻ của nhà họ Lệ chúng tôi vừa sinh ra đã bị ngu thì phải làm sao?" Trương Mỹ Lan cho rằng Đường Thanh Tâm chột dạ đuối lý, giọng điệu nói chuyện cũng cao hơn vài phần. 

Tay nắm tờ giấy từ từ siết chặt, Đường Thanh Tâm cúi thấp đầu, cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình. "Mẹ lấy được những thứ này từ đâu ra?" Đường Thanh Tâm không để ý đến lời của Trương Mỹ Lan mà lặp lại vấn đề mới vừa hỏi. 

"Thái độ đó của cô là gì đó? Đường Thanh Tâm, cô gả vào nhà chúng tôi ăn của chúng tôi dùng của chúng tôi, còn giấu chúng tôi chuyện không thể sinh con, giấu một người mẹ bị bệnh tâm thần. Có một người mẹ như vậy, cô không ngại mất mặt thì nhà họ Lệ chúng tôi ngại. Cũng không biết cô, có bị bệnh thần kinh không, đừng hại Thiên Minh thì nhà họ Lệ chúng tôi mới yên ổn". 

Thấy Đường Thanh Tâm lại không tôn kính người lớn tuổi, nói giọng như gây sự hỏi mình. Trước đây Trương Mỹ Lan đã bất mãn, nghẹn một bụng tức cũng bởi vì Đường Thanh Tâm vào nhà mình, bà ta mượn cơ hội này phát tiết hết ra. 

“Mẹ không được nói như vậy. Nói con cái gì cũng được, mắng con cũng được, con sẽ không cãi lại, nhưng con không cho phép mẹ nói mẹ con". 

Mẹ là ranh giới cuối cùng không thể chạm đến nhất trong lòng Đường Thanh Tâm, bất 

kể là ai cũng không thể xúc phạm mẹ cô. 

“Thái độ gì vậy? Cô dám nói giọng đó với tôi sao? Mẹ đúng là mắt mù mới để cho cô vào cửa làm con dâu nhà chúng tôi, mẹ, mẹ có nhìn thấy chưa? Ngày thường Đường Thanh Tâm này giả bộ khéo léo, bây giờ đã lộ ra nguyên hình rồi đó" Trương Mỹ Lan bị thái độ của Đường Thanh Tâm chọc cho tức giận, ngực phập phồng rõ ràng. Bà ta chỉ vào mũi Đường Thanh Tâm, quay đầu qua “tố cáo" với bà cụ, để bà cụ luôn luôn thương yêu Đường Thanh Tâm thấy rõ rằng đứa cháu dâu ngoan trong lòng bà là người thế nào. 

"Thanh Tâm, những lời Mỹ Lan nói đều là thật sao?" Lòng bà cụ cũng vỡ vụn, nén nước mắt, muốn cô cho bà một đáp án. 

Rũ cánh tay siết chặt tờ giấy xuống, Đường Thanh Tâm tràn đầy tức giận lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng, cô biết rõ từ trước tới nay Trương Mỹ Lan luôn coi cô là cái đinh trong mắt, muốn tìm cách đuổi cô ra khỏi cái nhà này. Dù sao gả vào nơi này, trở thành vợ của Lệ Thiên Minh, vốn cũng không phải là nguyện vọng của mình, “Đúng! Con không sinh được, thật xin lỗi bà nội, đã khiến cho bà thất vọng. Mẹ, nếu con không thể nối dõi tông đường, con đồng ý ly hôn, chỉ cần Thiên Minh đưa cho con một tờ giấy ly hôn, con sẽ lập tức ký rồi ra khỏi nhà". 

Chỉ cần có thể rời đi thì cái gì cô cũng không cần. Cô đã chịu đủ căn nhà không có tình cảm này rồi, trước mắt chính là cơ hội, dĩ nhiên Đường Thanh Tâm sẽ nắm chặt. 

Đáng tiếc tâm từ nhỏ bé của cô luôn không chạy thoát khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh kia của Lệ Thiên Minh. 

"Mẹ, bà nội." 

Sau khi Đường Thanh Tâm nói ly hôn rồi rời đi, Lệ Thiên Minh đứng dậy cắt ngang cuộc chiến đầy khói thuốc súng trên bàn cơm này, thuận tay giật lấy tờ xét nghiệm Đường Thanh Tâm nắm chặt trong tay, xem nội dung bên trên. 

“Đường Thanh Tâm là người vợ con cưới về, không phải là công cụ sinh nở" Giọng nói của Lệ Thiên Minh rất lạnh lùng, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định. 

Ba người tại chỗ nghe thấy lời của Lệ Thiên Minh nhao nhao sửng sốt, nhất là Đường Thanh Tâm, lời nói bảo vệ đó của anh đánh mạnh vào trái tim nhỏ bé, cô lại cảm thấy một dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, thúc đẩy cô có cảm giác động lòng trong tích tắc. 

Nhưng rất nhanh, cô đã mạnh mẽ ép xuống. 

Sớm muộn gì cô cũng phải rời đi, trái tim không thể dễ dàng bị dao động như vậy. “Thiên Minh, sau này con vẫn phải có con, nhà họ Lệ lớn như vậy..." 

Trương Mỹ Lan cảm thấy ngạc nhiên đối với việc Lệ Thiên Minh đột nhiên bảo vệ cô, bà 

ta cho là anh chỉ không sáng suốt trong nhất thời, vì vậy nhắc nhở một câu. "Mẹ, bất kể mẹ dùng đường dây gì để có được những thứ này, xin mẹ sau này đừng nhúng tay vào chuyện của con và Thanh Tâm nữa, sinh con hay không là bọn con quyết định, huống chi con và Thanh Tâm cũng không có ý định sinh con sớm như thế." 

Lệ Thiên Minh nhìn Trương Mỹ Lan, lời anh nói làm cho bà ta bối rối. 

"Bà nội, xin lỗi, con và Thanh Tâm cùng nhau quyết định giấu bà, cho dù Thanh Tâm không thể sinh, ống dẫn trứng bị tắc cũng không phải là vấn đề gì lớn lao, phẫu thuật là có thể khôi phục cho nên bà đừng lo lắng" Ngăn chặn Trương Mỹ Lan mở miệng, Lệ Thiên Minh xoay người an ủi bà cụ. 

"Bọn con ăn no rồi, lên lầu trước đây". 

Nói xong, anh dắt tay Đường Thanh Tâm, không để ý tới những người trên bàn cơm nữa. Lệ Thiên Minh dẫn cô lên lầu, rời khỏi nơi thị phi đó.

Bước chân của Lệ Thiên Minh rất gấp gáp, Đường Thanh Tâm hoàn toàn bị kéo đi, suýt chút nữa đã vấp phải cầu thang, cô muốn nói anh chậm lại, nhưng luồng khí lạnh toát ra từ cơ thể anh khiến cô không dám mở miệng, chỉ có thể để anh kéo mình đi lên trên. 

Khi đi đến trước cửa phòng ngủ, Lệ Thiên Minh bình tĩnh mở cửa ra, thô bạo ném cô vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại để ngăn cản sự quấy rầy từ bên ngoài. 

Đường Thanh Tâm như một con búp bê bị kéo đi rồi lại bị vứt xuống, cô loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất, may mắn là cô có thể đỡ vào vách tường bên cạnh để thoát nạn. 

Đường Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi quay đầu lại, một bóng đen bao phủ cả người cô, Lệ Thiên Minh chống tay lên bức tường phía sau cô, cúi người lại gần, nheo đôi mắt nguy hiểm lại nhìn cô chăm chăm mà không nói lời nào. 

Cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ và đáng sợ từ anh, thậm chí không khí xung quanh anh cũng lập tức trở nên lạnh lẽo, Đường Thanh Tâm bất giác rùng mình một cái. 

"Muốn nhân cơ hội này để ly hôn, phải không?" Sau một lúc im lặng, Lệ Thiên Minh trầm giọng chất vấn Đường Thanh Tâm. Cả người cứng đờ, Đường Thanh Tâm chưa bao giờ nghĩ rằng suy nghĩ cẩn thận của mình sẽ bị nhìn thấu. 

"Là mẹ đang gây khó dễ cho tôi, hơn nữa bà nội vẫn luôn muốn ôm chắt trai. Đối với tôi, anh chỉ là đang nghe theo ý của bà nội mà thôi. Tôi chỉ không muốn trì hoãn nhiệm vụ nối dõi tông đường của anh thôi" Đường Thanh Tâm nghiêng đầu, né tránh ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm của Lệ Thiên Minh. 

Sao có thể thừa nhận suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu chứ? Cô giả vờ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đưa ra một lý do hết sức hợp lý để muốn phủ nhận điều đó. 

“Ồ? Miệng lưỡi cũng khá đấy". 

Hạ mắt xuống, ánh mắt nguy hiểm của Lệ Thiên Minh rơi vào đôi môi quyến rũ của Đường Thanh Tâm. 

"... " Sau khi nuốt nước bọt một cách khó khăn, Đường Thanh Tâm không dám nói tiếp, bởi vì người đàn ông trước mặt thật sự thâm sâu khó lường, cho dù chỉ là một câu nói cũng có thể khiến anh nhìn ra rất nhiều manh mối. 

“Đừng quên, tôi đã mua cô ba mươi lăm tỷ" Lệ Thiên Minh nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng với hơi thở nóng rực bên tai của cô. Nghe vậy, Đường Thanh Tâm sửng sốt, trợn mắt há mồm, trong lòng có một chỗ nào đó đã bị ảnh hưởng. 

Với ánh mắt thờ ơ, Đường Thanh Tâm khẽ nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười nhếch mép khó nhận thấy rồi nhanh chóng biến mất. 

Mới vừa nãy anh bênh vực mình, cô đã có chút động lòng... Thật nực cười, người ta chỉ coi cô như một món hàng "mua được" mà thôi. Lệ Thiên Minh nói đúng, anh có quyền nói với người vợ mà anh bỏ ra ba mươi hai tỷ để mua, mọi thứ đều ở trên tay anh, nhưng Đường Thanh Tâm sẽ không dễ dàng nghe theo như vậy. 

Cái gì nên trả thì cô sẽ trả, nhưng cô không muốn sống một cuộc đời u ám ở chỗ này. 

"Ly hôn hay không, không tới lượt cô quyết định, đều phải do tôi tính toán". 

Anh độc đoán tuyên bố chủ quyền của mình với cô, Lệ Thiên Minh không cho cô cơ hội phản ứng, cúi đầu hôn lên môi cô một cách thô bạo. 

Đồng thời, bàn tay của anh cũng không yên phận, dùng sức xé rách quần áo của cô không có cái nào sống sót, tất cả đều hóa thành mảnh vụn. Lệ Thiên Minh vốn có thói quen thích sạch sẽ nhẹ nhàng, mặc dù mùi hương trên cơ thể Đường Thanh Tâm rất dễ chịu, nhưng vẫn có pha trộn mùi mồ hôi. Anh khẽ nhíu mày bế cô vào phòng tắm, mở vòi sen, cảnh tượng bên trong phòng tắm thật sự khá kiều diễm, hơi thở ngột ngạt khiến bầu không khí trong phòng càng trở nên mơ hồ ám muội. 

Đường Thanh Tâm không có nơi nào để trốn thoát, đây không phải là lần đầu tiên đối mặt với anh, nhưng đêm nay đặc biệt khác biệt, rơi vào nanh vuốt của Lệ Thiên Minh thì trốn thoát là điều không thể. Trừ khi anh muốn kết thúc, nếu không thì cuộc tra tấn này sẽ không có hồi kết. 

Cuối cùng cô cũng hiểu rằng mục tiêu rời bỏ người đàn ông này của cô là không thể thực hiện trong thời gian ngắn được. 

Tùy ý chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy của anh, người phụ nữ dường như đã quen với sự vồ vập như vậy và không chống cự chút nào. 

Cho đến khi cơn tức giận của Lệ Thiên Minh hoàn toàn phát tiết trên người Đường Thanh Tâm, nhìn cô với đôi mắt mờ mịt và trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trên người còn có dấu vết tình cảm mãnh liệt, trái tim cáu kỉnh của anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại. 

Anh ôm cô vào trong bồn tắm ngâm một lúc, lau sạch những bọt nước trên người cô, mặc bộ đồ ngủ thoải mái vào, Lệ Thiên Minh bế cô trở lại giường, nhẹ nhàng đặt Đường Thanh Tâm đã ngủ say trên giường rồi đắp chăn cho cô. 

Còn anh thì ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô dưới ánh đèn vàng mờ ảo ở đầu giường. 

Vừa rồi anh thật sự mất khống chế và có chút thú tính, Lệ Thiên Minh không hiểu tại sao mình lại quan tâm và tức giận khi nghe Đường Thanh Tâm đề nghị ly hôn mà không chút do dự, thậm chí tức giận đến mức muốn xé xác cô ra và hòa tan vào người mình để cô có thể ở bên mình cả một đời, cũng cho cô không còn có ý nghĩ rời xa anh. 

Thật là ngây thơ và nực cười... Ngay cả Lệ Thiên Minh cảm thấy bản thân mình cũng có chút vô lý. 

Có lẽ đó là bản tính chiếm hữu nhỉ? Hoặc có thể, chưa từng có ai muốn cắt đứt quan hệ với anh một cách trong sạch gọn gàng như vậy. 

Hoặc là...? 

"Ting ting." 

Trong đầu anh còn chưa tuôn ra nhiều suy nghĩ thì điện thoại di động của Đường Thanh Tâm trên bàn cạnh giường vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lệ Thiên Minh và thu hút sự chú ý của anh. 

Khi cầm lên, đó là một tin nhắn ngắn với tên người gửi khiến Lệ Thiên Minh có chút sửng sốt. 

Sau một lúc ngây người, anh mở khóa điện thoại của Đường Thanh Tâm và nhấp vào tin nhắn văn bản chưa đọc để kiểm tra. Lệ Bách Nhiên, cháu trai nhỏ của anh, bạn trai cũ của Đường Thanh Tâm và tin nhắn văn bản được gửi cho vợ anh. 

"Đường Thanh Tâm, anh về rồi. Em không nhận được tin nhắn sao? Sao em không trả lời anh? Anh muốn gặp em, lúc tám giờ tối mai, tại nhà hàng Boston, anh muốn mời em ăn tối, hy vọng em có thể đến, không gặp không về". 

Đi ăn với bạn trai cũ? Kết hôn mà vẫn còn vướng bận với người trước, hơn nữa người cũ này lại còn có quan hệ huyết thống với anh.