Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca

Mô Tả:

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài Ca Là kết hôn trên danh nghĩa vì bà nội anh muốn có cháu.Là hợp đồng hôn nhân và những đêm trả bài trên giường. Nhưng rồi cơ thể cô yêu anh từ lúc nào không nhận ra.Trái tim cô dâng tặng anh lúc nào không hay...Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc

Chương 12: Người Phụ Nữ

Khuôn mặt của Trương Mỹ Lan đầy vẻ mỉa mai: “Con gái nhà họ Đường các cô đúng là giống nhau, đều khiến người khác chán ghét." 

Vừa rồi bà ta còn thấy cô gái kia khá được, bây giờ chớp mắt một cái đã lộ ra dáng vẻ hung dữ, đúng là khiến người ta thấy phản cảm. 

Đường Thanh Tâm không nói gì, mẹ cô cũng không dạy cô như vậy, cô không gánh cái nồi này đâu. 

Lệ Bách Nhiên ở bên cạnh đã nhìn thấy rất rõ ràng, Đường Thanh Tâm nói trên dưới nhà họ Lệ đều đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ xem ra có vẻ cũng không tốt như lời cô nói. 

Thanh Tâm, em đang nói dối. 

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn Đường Thanh Tâm của Lệ Bách Nhiên, sắc mặt Trương Mỹ Lan u ám như phủ một lớp mây mù. Sau khi ra khỏi thang máy, bà ta đi thẳng đến phòng làm việc của Lệ Thiên Minh. 

Lúc này người đàn ông kia đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm một xấp giấy viết viết vẽ vẽ. Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót kêu lộp cộp từ xa đến gần, trong căn phòng yên tĩnh âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng hơn. 

Một đám người đứng lại trước cửa, Đường Thanh Tâm đang định gõ cửa thì Trương Mỹ Lan đã đẩy cửa vào trước, nhìn thấy Lệ Thiên Minh đang ngồi ở đó, bà ta lập tức bùng nổ. 

“Thiên Minh, con ở đây làm việc vất vả kiếm tiền nuôi gia đình còn vợ của con đang làm gì, con có biết không?" 

Lệ Thiên Minh ngẩn người nhìn Đường Thanh Tâm, rồi lại nhìn Lệ Bách Nhiên. Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy một cảm giác thất bại đang dâng lên trong lòng mình, không có một chút sức lực để chống đỡ. 

“Mẹ, có chuyện gì về nhà nói, đây là công ty của con" Lệ Thiên Minh liếc nhìn Đường Thanh Tâm, cô hiểu ý đi đóng cửa lại. Cô vừa định quay người, khuôn mặt đã hứng ngay một cái tát nặng nề từ Trương Mỹ Lan. 

Cái tát giòn giã gần như muốn đánh bay cả người Đường Thanh Tâm đi, Lệ Bách Nhiên ở gần cô nhất, lập tức đứng lên đỡ lấy cô, quay đầu lại trừng mắt giận dữ. 

“Bà hai, đây là công ty, không phải nhà họ Lệ!" 

“Đây cũng là công ty của Thiên Minh! Người phụ nữ này đã nhiều lần không tuân theo chuẩn mực đạo đức của phụ nữ. Cô ta đã gả vào nhà họ Lệ lâu như vậy rồi mà bụng cô ta vẫn chưa có động tĩnh gì. Bây giờ cô ta còn muốn quyến rũ người đàn ông khác, chẳng lẽ cô ta không đáng đánh sao?” 

Khuôn mặt Trương Mỹ Lan đầy vẻ giận dữ, trừng mắt nhìn Lệ Bách Nhiên chằm chằm. Trước mặt bà ta mà thằng nhóc thối này còn dám bảo vệ Đường Thanh Tâm như vậy, sau lưng không biết còn thế nào nữa. 

Lệ Thiên Minh bước tới vươn tay kéo Đường Thanh Tâm vào lòng, dùng ngón tay nâng cằm cô lên. Đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, nhìn năm nốt ngón tay trên mặt cô, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Lệ Bách Nhiên, cậu ra ngoài đi. Mẹ, mẹ cũng vậy. Sau này không có việc thì mẹ đừng đến công ty của con nữa. Còn nữa, Đường Thanh Tâm là vợ con, cũng là thím của Lệ Bách Nhiên, con hi vọng lần sau mẹ sẽ chú ý hơn một chút". 

Phản ứng của Lệ Thiên Minh khiến Trương Mỹ Lan vô cùng tức giận, bà ta chỉ thẳng vào Đường Thanh Tâm định hét lên lần nữa, nhưng lại bị ánh mắt sắc như dao của con trai mình quét qua, lập tức ngậm miệng lại nên chỉ có thể nói: “Tối nay về nhà cô phải giải thích rõ ràng cho tôi!" 

 

Bà ta còn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Bách Nhiên rồi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Lệ Bách Nhiên nhìn Đường Thanh Tâm đang nép trong lòng Lệ Thiên Minh, ánh mắt hiện lên một vẻ đau thương. 

“Cậu nên đi rồi, tôi sẽ cử người đi cùng cậu trong buổi khảo sát chiều nay". 

Lệ Bách Nhiên rất tức giận, nhưng Đường Thanh Tâm là vợ của chú, phận làm cháu như anh ấy có thể làm gì đây? 

Anh ấy lặng lẽ nén lại sự tức giận trong lòng, quay người rời đi. Đường Thanh Tâm ôm mặt hồi lâu không nhúc nhích, Lệ Thiên Minh thấy vậy liền nắm chặt cổ tay cô kéo cô sang một bên. 

“Anh muốn làm gì?” 

Đường Thanh Tâm bỗng trở nên căng thẳng, dấu tay trên mặt cũng đỏ bừng. Lệ Thiên Minh kéo cô đến ghế sô pha, để cô ngồi xuống, sau đó cầm một chiếc bình nhỏ, cẩn thận đổ một chút chất lỏng bôi lên mặt cho cô. 

Cảm giác mát rượi lập tức ập đến. 

“Xin lỗi, hôm nay là mẹ tôi không đúng.” 

Đường Thanh Tâm lại sửng sốt, khoảng thời gian này Lệ Thiên Minh thực sự rất kỳ quái, anh liên tục bênh vực cô, đây không phải là phong cách của anh. Nhưng có thể có được sự bảo vệ của anh ở nhà họ Lệ, cô nghĩ như vậy cũng không tệ. 

Cảm giác mát mát trên mặt khiến cơn đau biến mất trong chốc lát. Đường Thanh Tâm cầm gương soi một chút, trên đầu lại vang lên giọng nói của Lệ Thiên Minh. 

 
 

“Đi thôi, nếu cô không thích chúng ta có thể chuyển ra ngoài ở. Nhưng không có cách nào thay đổi được sự tồn tại của Lệ Bách Nhiên, sau này hai người ít gặp mặt nhau đi, cô phải hiểu rõ thân phận của mình." 

“Tôi biết rồi, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Nhưng tôi không ngăn được những người có ý đồ xấu". Đường Thanh Tâm đáp lại một cách lạnh nhạt. Chẳng qua cô chỉ ăn một bữa cơm với Lệ Bách Nhiên, còn là với danh nghĩa đồng nghiệp. Nhưng chuyện này lại truyền đến tai Trương Mỹ Lan, còn vô duyên vô cớ bị tát, cô rất ấm ức. 

“Vậy thì, cô nghĩ đó là ai? Quầy lễ tân nói chị cả Đường Tuyết Mai của cô ở tầng dưới, có phải cô ta không?" 

Lệ Thiên Minh nắm chặt cằm cô, dùng lực kéo cô lại gần mình. Đường Thanh Tâm khó chịu đẩy tay anh ra, đứng dậy nói: “Tổng giám đốc có thể đi điều tra xem có phải chị ta hay không. Nhưng tôi không muốn chết bởi ánh mắt của tất cả phụ nữ trong công ty này. Nếu để bọn họ biết được tôi là vợ anh, chắc hẳn sau này những ngày tháng làm thư ký riêng này của tôi sẽ không được yên ổn. Tổng giám đốc xem rồi giải quyết đi". 

Đã nói đến nước này rồi, Đường Thanh Tâm cảm thấy Lệ Thiên Minh sẽ hiểu ý của mình. 

Đường Tuyết Mai liên tục gây rối sau lưng cô, Trương Mỹ Lan có thể tập kích bất ngờ như vậy, chắc hẳn là do cô ta báo tin. 

Đường Thanh Tâm chỉ muốn cảnh cáo cô ta một chút, nhà họ Đường đã bán cô với giá ba mươi lăm tỷ, nhà họ Đường không hề chịu thiệt, chỉ là họ vẫn thấy chưa thỏa mãn, đúng là vô liêm sỉ. 

Một cái tát để đổi lấy sự áy náy của Lệ Thiên Minh đối với cô, sự không nương tay với nhà họ Đường mới là mục đích của cô. 

 

Lệ Thiên Minh không ngốc, đương nhiên trong lòng anh đã có tính toán. Thấy Đường Thanh Tâm như vậy, anh biết thực ra trong lòng cô không hề để tâm đến cái tát này. Khóe miệng anh khẽ cong lên, anh thích phụ nữ thông minh, cũng thích người có tính tình hơi xảo quyệt như cô. 

“Được rồi, cô ra ngoài đi. Buổi chiều sẽ không có quá nhiều việc, cô đi mua sắm với tôi." 

Lệ Thiên Minh không giải thích gì thêm, kéo cổ tay cô ra cửa. 

Nhưng lúc bước ra ngoài cửa lớn, Đường Thanh Tâm lại dừng lại, xòe lòng bàn tay ra nói: “Anh vẫn chưa đưa tiền cho tôi". 

Lệ Thiên Minh vốn còn thấy cô rất đáng yêu, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ keo kiệt đó của cô, anh lập tức chẳng còn chút hảo cảm nào nữa. 

Đường Thanh Tâm vẫn không rút tay về, lòng bàn tay cứ đưa ra trước, nhìn chằm chằm vào Lệ Thiên Minh, mắt cũng không chớp. Người đàn ông kia bất lực, chỉ có thể rút điện thoại ra chuyển khoản. Vài giây sau, điện thoại của Đường Thanh Tâm có chuông báo tiền đã đến tài khoản, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. 

“Bây giờ có thể đi rồi chứ?" 

“Đương nhiên rồi!" 

Đường Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, có tiền trong tay rồi, dạo này cô cũng có thể thoải mái một trận. Ít nhất sau này quan hệ bạn bè đồng nghiệp cũng sẽ không ảnh hưởng đến thu nhập của cô. 

Đột nhiên cô cảm thấy đi xã giao với anh cũng là chuyện tốt. 

Nếu một tuần lại có một lần xã giao thì một tháng cô sẽ có khoảng bảy tỷ. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thanh Tâm lộ ra một ý cười không dễ nhìn thấy, nhưng ý cười này cũng biến mất rất nhanh, chỉ có điều nó cũng không qua được mắt Lệ Thiên Minh. 

Lệ Thiên Minh khẽ lắc đầu, một trước một sau đưa cô ra khỏi công ty. Lệ Bách Nhiên đứng ở trên tầng, nhìn bóng lưng của bọn họ, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm. 

Đường Thanh Tâm, em thà bị nhà họ Lệ sỉ nhục cũng không muốn ở bên cạnh anh. 

Lần chia tay mấy năm trước đã khiến anh ấy thức trắng bao đêm. Bây giờ ngày nào cũng phải gặp mặt, Lệ Bách Nhiên cảm thấy đây không chỉ là thử thách đối với bản thân mà còn là đối với Đường Thanh Tâm và chú của anh ấy. 

Trước mặt anh ấy mà Trương Mỹ Lan còn có thể đối xử với cô như vậy. Lệ Bách Nhiên, mày thật sự quá nhu nhược! Rồi sẽ có một ngày, công ty này có thể hoàn toàn thuộc về mày, vậy thì có thể quay lại được không? 

Lệ Bách Nhiên hít một hơi thật sâu, quay người bước xuống tầng. Buổi khảo sát của buổi chiều sắp bắt đầu rồi, anh ấy vẫn nên làm tốt chức trách của mình, không gây thêm rắc rối cho Đường Thanh Tâm nữa.