Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Mô Tả:

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.

chương 07:Kỳ quái

 “Cháu đang nói chuyện với ai vậy?”  Chức Điền hỏi.

Hạ Tử Đàm ha ha cười, cố ý tạo ra ám muội mà nói: “Sáng sớm ở trong phòng cháu có phụ nữ thì sao? Đương nhiên là tình nhân của cháu rồi.”

Tay Lam Hiểu Hi đang mặc đồ liền dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

Cô là tình nhân của anh?  Lúc nào cô lại biến thành tình nhân của anh rồi hả ? Người đàn ông này nói láo cũng đừng như thế chứ?

“Bà ngoại, xem mắt thì miễn đi, cháu đã có người yêu rồi. . . . . . Muốn kết hôn, cháu cũng chỉ kết hôn với cô ấy. . . . . . Biết, lập tức cháu sẽ mang cô ấy trở về gặp bà . . . . . . Ai nói cháu không có phụ nữ chứ?  Lời của mấy tên đó bà tin ư? . . . . . . Cô ấy không phải là cô gái bình thường, mà là người con gái cháu yêu. . . . . .”

Đứt quãng không liên tục, cô nghe cuộc nói chuyện của anh với bà ngoại anh là thế đấy.

Người mà anh vừa nói yêu là chỉ cô sao?

     Trời ạ! Cô nghe không nổi nữa! Lam Hiểu Hi lắc lắc đầu, quyết định bịt lỗ tai của mình lại, không nghe anh nói cái gì nữa.

Khi cô mặc quần áo tử tế xong, Hạ Tử Đàm cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện giữa anh với bà ngoại mình, ung dung đến trước mặt cô.

Tròng mắt của anh nhanh chóng lóe sáng lập lòe bức người, cứ như vậy từng bước một hướng cô đi tới, ép cô đến góc tường, cho đến khi cô không thể lui được nữa mới thôi.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình  chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Anh muốn làm gì?” Cô khẩn trương nhìn tới anh, đôi tay không tự chủ được mà chống đỡ trước ngực của anh, tránh cho anh dựa vào gần.

“Lam Hiểu Hi. . . . . .” giọng nói nhẹ ấm của anh rất hấp dẫn, gọi cô.

“Cái gì?” Cô cảm thấy đáy mắt anh tràn đầy tính toán. . . . . .  Rất đáng sợ, khiến trực giác cô vô cùng bất an.

“Gả cho anh đi.” Anh cười, cố ý mê chết người trước mắt…. Bất kể là cưỡng bức dụ dỗ, anh cũng phải khiến cô gái này đồng ý giúp anh, cũng không quá đáng lắm.

“Cái gì? ! Gả. . . . . .”  Miệng cô mở to, cô nhất định là tối hôm qua ngủ không ngon, đầu mơ màng cho nên mới nghe lầm, đúng, nhất định là như vậy!

“Gả cho anh, anh liền đem độc quyền trang phục ở Châu Á ký kết với công ty em. . . . . .”

★★★

Cô nhất định là điên rồi mới chịu đáp ứng chuyện này!

Lam Hiểu Hi ngồi trên máy bay đi Nhật Bản, máy bay vừa mới cất cánh, cô đã muốn nhảy dù ra khỏi đây, cả người xoay tới xoay lui, đứng ngồi không yên, hơn nữa máy bay mới vừa khởi hành, đang tăng tốc lên cao, khiến cô khẩn trương muốn ngừng thở.

Đan tay thật chặt vào nhau, cô cảm thấy nhịp tim của mình quá nhanh, hai mắt nhắm lại, không ngừng điều chỉnh hô hấp, nhưng mà âm thanh ‘phạch phạch’ giữa trưa khiến cô càng thêm sợ hãi.

Một cánh tay đột nhiên ôm lấy cô, cô kinh sợ mở mắt, lại bắt gặp một nụ cười dịu dàng.

“Hối hận sao?” Hạ Tử Đàm cười hỏi.

Bị anh ôm, Lam Hiểu Hi rất xấu hổ, cũng không được tự nhiên lắm, muốn tránh ra, thế nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. “Trả lời anh đi… thân ái.” ( cách gọi thân mật của 2 người yêu nhau)

Thân ái? Cô trợn to mắt.  Anh gọi cô là thân ái làm gì?

“Anh có thể đừng ôm tôi như vậy không?”  Mặt cô hồng hồng nhìn anh. “Cái đó. . . . . . Có chuyện tôi muốn nói rõ với anh, tôi là người đã có bạn trai, mặc dù tôi đồng ý tạm làm vợ của anh, cùng anh diễn mấy trận đùa giỡn, nhưng mà không nên làm những chuyện không nên làm. . . . . .”

“Ví dụ như?” Anh cười cười nhìn  cô. “Hôn em cũng vậy à? Anh rất khó bảo đảm, nếu như nhất định để bà ngoại tin tưởng anh và em yêu nhau thật lòng, nên có một ít hanh động thân mật, nếu không rất dễ dàng bị phá vỡ, nếu như vậy, giao dịch của chúng ta sẽ không thành công, cho nên em có phải có thói quen đến gần anh, biết không? Cái dáng vẻ này của em, khiến người ta hiểu lầm anh là đồ háo sắc đấy.”

    Miệng cô lại mở ra thật to.  “Hôn. . . . . . Hôn?”

“Còn nữa…, chuyện em có bạn trai anh đã biết, chỉ là nếu em đã đồng ý điều kiện của anh, thì phải diễn thật tốt, dù sao tất cả đều là giả, chỉ cần em không động lòng với anh, sau đó tất cả sẽ trở về như ban đầu, em muốn cho bạn trai em biết cũng được, không muốn để anh ta biết cũng được, tóm lại bắt đầu từ bây giờ, người đàn ông của em chỉ có một mình anh, phải nhớ rõ nếu bị bà ngoại vừa hỏi đã làm lộ ra, thì giao dịch chấm dứt, biết không?”

“Cái đó. . . . . . Thật ra thì, tôi không biết phải làm sao. . . . . .” mặt cô lộ vẻ khó khăn nhìn anh. “Tôi chỉ yêu mới một lần, ý của tôi là. . . . . . Tôi không có kinh nghiệm gì, nếu như diễn không giống thì. . . . . .”

Hạ Tử Đàm lấy tay nâng cằm của cô, đắm đuối đưa mắt nhìn cô. “Chỉ cần nhớ là hai chúng ta yêu nhau, anh là người đàn ông em thích nhất, như vậy là đủ rồi, những thứ khác anh có thể tự làm, em chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với anh là được, cứ thế là được.”

     Lam Hiểu Hi chăm chú nhìn anh, khoảng cách gần như vậy, khiến cô có thể nhìn người đàn ông này rõ ràng hơn, lông mày dài, khóe mắt hơi xếch, đôi môi hấp dẫn không dứt, còn có cặp mắt có thể khiến cô đắm chìm vào trong. . . . . .

Cổ họng cô bỗng khô khát, môi hồng cũng khẽ run lẩy bẩy, gương mặt tuấn tú của Hạ Tử Đàm càng ngày càng đến gần, chóp mũi thẳng tắp  sắp chạm vào cô. . . . . .

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Tâm, đang nhảy loạn.

Đầu, sắp nổ tung.

Thân thể cũng nóng lên.

Cô bỗng dưng nhắm chặt mắt, không dám nhìn đôi mắt kia nữa, cảm thấy một cỗ ấm áp xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua môi của cô. . . . . .

Rất nhẹ, giống như gió xẹt qua, khiến cô hoài nghi mình đang ảo giác hay không nữa.

“Được rồi, có thể mở mắt ra.” Hạ Tử Đàm đột nhiên khẽ cười nói, đưa tay vỗ vỗ cô. “Máy bay đã bay lên cao rồi, cho dù vừa rồi em có hối hận muốn nhảy xuống, hay là sợ độ cao mà giống như con sâu uốn qua uốn lại, bây giờ có thể an tâm một lát, đúng không?”