Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.
chương 06:Vất vả cho em
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên.
“Ừ, sau khi ăn xong bữa ăn sáng.” Anh mỉm cười, tâm tình thoạt nhìn không tệ.
Xem ra anh chuẩn bị bữa ăn sáng hôm nay, cô bé này sẽ ăn rất ít, anh rất tò mò.
“Tại sao?” Nghe được bốn chữ “cởi hết quần áo” này, đầu của cô vẫn bị oang oang lên.
“Không phải cô nói là muốn làm người mẫu của tôi hay sao? Bình thường người mẫu của tôi đều không mặc quần áo, nếu cô sợ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Trên thực tế, anh thật đang đợi cô bỏ cuộc nửa đường, coi như người ra điều kiện này là anh, nhưng từ đầu tới đuôi, anh không cho rằng cô gái này sẽ làm được.
“Tôi không cần. . . . . .”
“Rất tốt, lát nữa tôi tự mình đem cô đến sân bay.”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Những cuốn Truyện Ngôn Tình về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Tôi là nói tôi sẽ không bỏ cuộc.” Lam Hiểu Hi giương cao cằm, kiên định nhìn anh, nụ cười sáng lạn gieo trên khóe miệng. “Tôi nhất định sẽ cố gắng khiến anh có cảm hứng, tôi tin tưởng anh nhất định có thể thiết kế ra trang phục đặc biệt cho phụ nữ phương Đông, anh cũng sẽ nhất định ký hợp đồng.”
Thật không biết, tự tin của cô đến từ đâu?
Hạ Tử Đàm cười lạnh, dùng nĩa xiên một khối chân giò hun khói đưa vào trong miệng.
Chờ lát nữa, cô sẽ cười không nổi.
Cô sẽ khóc , nhất định sẽ khóc. . . . . .
★★★
Cả không gian tầng năm, cũng chỉ có hai người Hạ Tử Đàm và Lam Hiểu Hi.
Tuyết đã ngừng, bên ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa, xinh đẹp mà hiu quạnh.
Hạ Tử Đàm mang trên người bộ vest màu trắng, vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế phủ da lông, trên tay bưng một ly cà phê mới pha, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mắt.
Cô không khóc, không phải nói cô chưa khóc, đầu ngón tay đặt lên một cái cúc áo, áo lót màu hồng như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi, ngọn tuyết trắng đẫy đà nhẹ nhàng lắc lư vì cô không ngừng run rẩy, khiến tầm mắt anh không thể không bị hấp dẫn một lúc.
Cô cắn chặt lấy cánh môi, đôi môi cánh đào cũng nhanh chóng bị cô giày xéo, rỉ ra một ít màu đỏ tươi không nên có.
Ánh mắt Hạ Tử Đàm hơi âm u, bên môi đã từng có nụ cười bây giờ lại biến mất, ngay cả cà phê vẫn thích uống cũng trở nên chua chát vô vị.
“Bỏ cuộc đi, cô làm không được.” Bàn tay thon dài khẽ lay cái ly, ánh mắt đặt trên mặt cô mang theo ý lạnh.
“Tôi có thể!” Lam Hiểu Hi cô cho tới bây giờ không phải là người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
“Vậy thì nhanh một chút, tính nhẫn nại của tôi có hạn.”
Lời chưa dứt, chỉ thấy cô gái đã cởi chiếc nút cuối cùng, vứt chiếc áo khoác đi, lộ ra bầu ngực căng tròn với vòng eo mảnh khảnh, đường cong uyển chuyển có thể làm cho người ta mơ tưởng đến nhục cảm, cô không giống phần lớn phụ nữ phương Đông gầy như que củi, ôm chẳng có cảm giác gì.
Ánh mắt của anh cứ như vậy tùy tiện xem xét kỹ lưỡng, Lam Hiểu Hi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không nhịn được dùng đôi tay ôm ngực, che kín tầm mắt của anh.
“Còn chưa cởi hết mà đã biểu hiện như vậy sao, Lam Hiểu Hi tiểu thư.” Anh đùa cợt nhìn cô, có ý xấu nhắc nhở.
Lam Hiểu Hi dùng sức cắn môi, cúi đầu thấp xuống, bàn tay hướng về sau lưng, định cởi cúc áo lót ra, lúc này điện thoại Hạ Tử Đàm vang lên, ánh mắt liếc nhìn số điện thoại gọi tới, do dự có nên bắt máy hay không, mặc cho nó kêu ầm ĩ trong ánh nắng bình minh.
Ngừng.
Lại vang lên.
Rốt cuộc, anh không tình nguyện bắt máy, bên môi cũng nổi lên nụ cười ——
“Hello, bà ngoại, cháu đang nhớ tới bà, bà lại gọi cho cháu, chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm mà, bà có khỏe không?”
“Tiểu tử thúi! Rõ ràng là bà bảo quản gia gọi điện thoại nhiều lần cho cháu, bảo cháu lập tức trở về Nhật Bản, cháu nghe nó giống như gió thoảng ngoài tai đúng không? Bà đã nói là bà đã sắp xếp xong xuôi việc xem mắt ỏ Nhật Bản, cháu không xuất hiện, bà phải đi xem mắt giùm cháu à? Nếu cháu không trở lại, bà sẽ giúp cháu chọn cô dâu, đến lúc đó cháu không thể từ chối.”
“Bà ngoại, cháu nói rồi, cháu chưa nghĩ ——”
“Đừng nói thêm gì, trước khi bà bước vào quan tài, bà nhất định phải thấy cháu kết hôn, bà nghiêm túc đấy, nếu ba tháng nữa, cháu không tìm được cô gái để kết hôn, tất cả tài sản của bà sẽ đem làm từ thiện hết, một đồng cũng không để lại cho cháu, cháu có nghe thấy không?”
Hạ Tử Đàm buồn bã than thở, ánh mắt lơ đãng quét qua trước mặt Lam Hiểu Hi,còn đứng phía sau, giờ phút này cô đang đưa lưng lại, có chút không biết phải làm sao nhìn ra ngoài cửa sổ. Khí trời lạnh, cô run rẩy một chút, đôi tay xoa xoa cánh tay trần truồng, thoạt nhìn thật đáng thương.
“Mặc quần áo vào, Lam Hiểu Hi.” Anh che điện thoại di động lại, nói với cô. Sợ cô bị lạnh mà ngất xỉu, trong nháy mắt đột nhiên có chủ ý mới.
Nếu bà ngoại kiên trì như vậy, thúc giục anh cưới vợ cũng đã nhiều năm rồi, xem ra sự nhẫn nại của bà cũng gần cạn, hơn nữa mấy ngày trước quản gia Noriko tới. . . . . . Nếu như, bệnh của bà ngoại thật đúng như lời quản gia nói, như vậy anh phải nên làm tròn đạo hiếu của người cháu, hoàn thành tâm nguyện của bà.
Nếu như là cô gái trước mắt này. . . . . . Có thể sẽ giúp được anh?
Nếu cô đã xin xỏ anh như thế, ngay cả quần áo cũng tình nguyện cởi, như vậy anh nghĩ, chỉ cần anh dùng một chút sức lực, cô sẽ giúp anh .
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Đọc Truyện Ngôn Tình rồi bạn sẽ biết vì sao khi cháy xăng thì không nên dập lửa bằng nước, hay không nên lên tiếng, xen vào chuyện của người ta dù bản thân có ý tốt muốn giúp đỡ,….Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu của anh, hình thành hoàn mỹ rồi. . . . . .
Coi như có vi phạm luật hôn nhân, nhưng nếu như cô nguyện ý, có thể vẹn toàn cả đôi bên mà.