Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.
chương 04:Một ngôi nhà
Bây giờ đang trách anh xuất hiện quá sớm sao?
Hạ Tử Đàm chau mày, cơn giận còn chưa tan, nghe cô gái nói tiếp——
“Cũng không phải tôi ngu ngốc, làm sao có thể nằm trên mặt đất nhìn tuyết chứ. . . . . . Anh cũng có thể tự mình nằm nhìn đi, bông tuyết bay tới trên mặt rất lãng mạn, tôi cũng nghĩ nằm dưới đất không tồi. . . . . .”
Cô không nói nữa, đầu cúi thấp .
Câu nói ‘tôi cũng nghĩ nằm dưới đất không tồi’ ngừng lại, không đầu không đuôi, vốn cũng không liên quan đến chuyện của anh, nhưng lại khiến anh cảm thấy khí huyết không thông, toàn thân đều không thích hợp.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Những cuốn Truyện Ngôn Tình về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Hạ Tử Đàm chờ, muốn cô nói xong, nhưng cô không nói, chấm hết, cố ý khiến anh bất an cùng áy náy sao? Cô quên cô và anh một chút quan hệ cũng không có à? Cho dù anh là người dịu dàng cũng sẽ không để ý quá nhiều đến một người xa lạ.
Anh là muốn nói như vậy, nhưng chẳng biết tại sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo, một giây sau chính anh không những không quay đầu đi, ngược lại đưa tay ra bắt được cánh tay sắp đông thành que kem của cô, cứ như vậy trực tiếp đem cô cùng hành lý kéo vào trong phòng làm việc——
“Ơ? Không có té xỉu?” Johnson thở nhẹ một tiếng.
Meg trợn trắng mắt. “Té xỉu thì sao có thể đi được? Còn nữa…, nếu như cô ta té xỉu thật, cậu cho rằng chúng ta sẽ tiếp tục ngồi vẽ được sao?”
“Tôi uống cà phê mà!”
“Cho nên nói cậu máu lạnh vô tình, không giống người, mà giống Vampire (ma cà rồng)!”
“Làm sao cậu biết Vampire sẽ máu lạnh vô tình?”
“Biết thế là được. . . . . .” Meg nhìn chằm chằm hai người kia, trơ mắt nhìn thiết kế Hạ kéo một người đi lên tầng. “ Chậc chậc, không thể nào? Anh ta muốn kéo cô ấy đi đâu?”
Vào lúc này, đổi lại là Johnson mắt trợn trắng. “Lên một lúc mấy tầng, còn có thể nơi nào? Đương nhiên là tới phòng của ông chủ Hạ, nơi đó có giường, có phòng tắm, còn có phòng bếp, đối với một cô gái phương Đông tối nay không chỗ nào để đi mà nói, đó không phải là nơi hoàn mỹ nhất sao?”
Đương nhiên, là hoàn mỹ nhất .
Chỉ là một gã đàn ông lôi kéo một cô gái đi gian phòng, luôn khiến người ta suy đoán những chuyện kế tiếp…..
Ở trong mắt người khác, hoặc giả như thế, nhưng đối với Lam Hiểu Hi mà nói, trừ cảm động vẫn là cảm động.
Lam Hiểu Hi ngoan ngoãn để cho anh lôi kéo cô đi, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn bàn tay đang chạm vào cô.
Đó là một bàn tay vô cùng đẹp, bá đạo. . . . . . Rồi lại ấm áp.
Có thể cả đời này cô cũng sẽ không quên….
Tuyết mùa thu trong hoàng hôn Paris rơi, một bàn tay ấm áp xinh đẹp, đã từng vững vàng dắt mình, đem cô từ trong rét lạnh của gió tuyết mang tới một căn phòng ấm áp….
Trên chiếc giường siêu lớn, ngủ dậy tới chiếc gối mềm nhũn, chiếc giường này còn đẹp hơn cả giường ở khách sạn, ô cửa sổ gỗ màu xanh, sàn nhà cũng bằng gỗ, rèm cửa sổ màu trắng, chiếc bàn nhỏ cộng với ghế sô pha nằm cạnh cửa sổ, toàn bộ căn phòng đều đẹp đến không thể nói nên lời.
Lam Hiểu Hi nằm trên giường mở mắt, đời này dù có nằm mơ bao nhiêu cũng không mơ được cảnh thế này, cô lại ngủ trên giường của Hạ Tử Đàm tiếng tăm lừng lẫy. . . . . . Được rồi, cái này cũng không thể gọi là phòng của anh ta, mà là phòng làm việc, nhưng ai đã tới nơi này, tuyệt đối sẽ thừa nhận nó là căn phòng rất tuyệt rất đẹp. Về phần phòng làm việc là mấy cái bàn ghế dựa vào cửa cầu thang kia cơ, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Thành thật mà nói, đến bây giờ cô còn không dám tin rằng, người đàn ông kia lại chứa chấp cô, còn cho ăn cho ở, so với phục vụ của khách sạn chỉ có hơn chứ không kém, bởi vì cô chính miệng ăn mỳ Ý mà người đàn ông kia nấu, quả thật chính là món ăn sáu sao.
Cho nên cho tới bây giờ, nằm ở trên giường lớn nhìn trần nhà màu xanh, cô còn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Cảnh trong mơ, luôn luôn có lúc phải biến mất, hôm nay không phải người đàn ông kia sẽ đuổi cô đi chứ?
Đang nghĩ đến việc này, thì một tiếng chuông quen thuộc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng——
Lam Hiểu Hi vừa lấy điện thoại di động, mới “alo” một tiếng, liền bị giọng nói như thanh “đố” (nốt nhạc đô: âm cao, ở đây chỉ tiếng thét chói tai) của đối phương dọa sợ hết hồn.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Lam Hiểu Hi, cô ở khách sạn nào hả? Tại sao tôi gọi điện thoại đến khách sạn mà cô đặt trước thì người ta bảo là không có ở đó, hả?”
Đầu dây bên kia điện thoại, là cấp trên của Lam Hiểu Hi, quản lý Lô Mỹ Lâm, cô ta chính là người giao nhiệm vụ này cho cô, hơn nữa chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại, nếu cô không phải ngưỡng mộ tài năng thiết kế của Hạ Tử Đàm, nếu cô không muốn tới Paris một chuyến, cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn làm theo.
“Báo cáo quản lý, khách sạn mà tôi đặt đang gặp một chút vấn đề, cho nên bây giờ, tôi ở. . . . . . Ở chỗ khác.”
“Chỗ nào?”
“Việc này không quan trọng, quan trọng là tôi đã gặp Hạ Tử Đàm.”
“Cái gì? Cô gặp anh ta? Thật ư? Rồi sao nữa, anh ta đã đồng ý chưa?”
“Không, anh ta một mực……”
“Bất kể anh ta ra điều kiện gì, cô cũng phải làm theo!”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Đừng nói nhưng mà! Cô cho rằng công ty chịu để tiền không cho cô bay một chuyến đến Paris sao? Đây là nhiệm vụ rất quan trọng, cho nên mới giao nó cho cô đấy, cô có sự chuyên nghiệp, lại biết tiếng Nhật, Anh, cũng hiểu một chút tiếng Pháp, nếu không tôi đã sớm tự mình bay qua đó rồi