Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Mô Tả:

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.

chương 03:Trời giao trách nhiệm

Mới tháng mười một, khí trời quỷ quái gì vậy?

Trời giao trách nhiệm lớn lao cho người, thì người ấy phải chịu khổ rất nhiều, lao động rã rời gân cốt, gầy như da bọc xương. . . . . . Cô vừa đi vừa nói thầm, tay kéo hành lý cũng sắp đông cứng rồi, nhưng những bông tuyết vẫn bay múa đầy trời, mà Lam Hiểu Hi vẫn luôn nở nụ cười như đóa hoa.

Bước chân dừng lại, để hành lý một bên, cô ngưỡng mặt hứng tuyết ven đường nghịch nghịch, muốn quên đề nghị ghê tởm của gã đàn ông kia.

Nhưng thật khó, cô phải lấy dũng khí lớn nhất mới được công ty giao sứ mạng thần thánh này, một mình bay đến Paris, tính toán kháng chiến lâu dài với người đàn ông này, tại sao có thể cứ dễ dàng bỏ cuộc nữa đường như vậy được?

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Lỡ người đàn ông chỉ hù dọa cô, nên mới mở miệng nói lên loại yêu cầu đó?

Cởi hết quần áo làm người mẫu. . . . . .nghĩ đến khiến cô cực kì xấu hổ! Không nghĩ tới người đàn ông nhìn dịu dàng hòa nhã như thế, lại nói ra những lời khiến người ta nghe mà ghê tởm.

Nhưng, nếu như anh nói là sự thật? Chỉ cần cô nguyện ý làm người mẫu cho anh, anh sẽ xem xét đến chuyện kí hợp đồng với SS sao?

Mà anh là nhân vật lớn ở đây, muốn cô làm người mẫu thì phải là người mẫu thôi chứ? Sao phản ứng hồi nãy của cô lại nóng nãy như vậy? Giống như anh là tên dâm ô, nói rõ muốn ăn đậu hũ của cô . . . . .

Lam Hiểu Hi đột nhiên cảm thấy có chút ủ rũ, đôi tay vuốt vuốt mặt, thật lạnh, nhưng cô phát hiện mình có chút không tỉnh táo lắm.

Cái thành phố Paris này không thích hợp với cô, mới xuống máy bay đã gặp mưa tuyết, khách sạn có sai sót phải sửa chữa đến ngày mai, thật vất vả đợi được nhà thiết kế Hạ, lại cáu kỉnh với người ta, xách theo hành lý xoay người rời đi, hiện tại không có chỗ để đi, tối nay cô có thể phải ngủ tại hành lang sân bay, trở về với hai tay trống trơn, vé máy bay là tiền của cô, còn có thể bị công ty đuổi việc nữa. . . . . .

Không được! Tuyệt đối không được! Lam Hiểu Hi cô không muốn như vậy!

Nghĩ tới, Lam Hiểu Hi kéo hành lý quay lại gian phòng làm việc kia, khuôn mặt nho nhỏ có một cỗ kiên định quyết tâm ——

“Cô ta đã trở lại, nhưng vẫn đứng ở trước ngưỡng cửa trên đường cái, không chịu vào.” Trợ lý Meg đột nhiên mở miệng.

Anh đang nói với nhà thiết kế Hạ, làm người ta tức giận bỏ đi, còn mình thì lại đứng ngồi không yên, nhưng mà, vị này lại không chịu thừa nhận, chỉ nhẹ nhàng nâng mắt, liền cúi đầu tiếp tục lật xem tạp san Paris Fashion Magazine (tạp chí thời trang) mới ra.

“Cô ta tính đứng đấy cho đến khi trời sáng sao? Ngoài trời tuyết rơi càng lớn rồi.” Trợ lí Johnson cũng bưng một ly cà phê nóng, rãnh rỗi đi đến trước cửa sổ, dùng tiếng Pháp kêu loạn lên. “ Nhìn kìa, cứ theo đà này, mặt đường sẽ đóng băng mất, cô bé kia có trượt chân thì người người đi đường không ai phát hiện, sau đó chết rét trên đường!”

“Chuyện hoang đường!” Meg nói tiếp, độc địa không kém.”Nhiều lắm thì bị đông lạnh ngất xỉu và đưa vào bệnh viện thôi! Mà cô bé kia nói tiếng Pháp không lưu loát mấy, tối nay có thể vào bệnh viện cũng tốt, tốt hơn nhiều so với việc thi thể bị đông cứng ngoài đường.”

“Ừ, nói như vậy cũng không còn lỗi, hi vọng bệnh viện sẽ nguyện ý chứa chấp cô ta cả đêm.” Johnson uống một hớp cà phê nóng, trở về chỗ ngồi của mình.

Bên trong phòng làm việc có máy sưởi, hơn nữa bố trí cũng rất tiện lợi, mỗi nhân viên đều có bàn ghế da riêng của mình, đặt tại góc làm việc, bày trên đó khay trà, cái ghế, ly trà ướp hoa, còn có thể trải khăn.

Thay vì nói gian phòng làm việc này gọi phòng làm việc, ở chỗ này, nhân viên ưa gọi nó là Đương gia (coi như là nhà), bởi vì nó so với nhà còn thoải mái hơn, vừa tiến vào đã có thể ngửi thấy được hương cà phê, hương trà hoặc là mùi hoa.

Phòng làm việc của Hạ Tử Đàm ở tầng năm, toàn bộ tầng này đều là không gian của anh,gọi đây là ngôi nhà thứ hai tại Paris của anh cũng không quá đáng, bên trong cái gì cần có đều có, không phải là anh thường ở đây, nhưng mà không gian này tuyệt đối rất kín đáo.

Tầng bốn là không gian riêng của hai gã trợ lí thiết kế, tầng ba là một gian rất lớn dành cho tài liệu, sách…, tất cả đều liên quan đến thiết kế thời trang, tạp chí thời trang các nước, tầng hai là để chứa vải vóc và các vật liệu cần thiết, tầng một là nơi các phụ tá tiếp khách.

Quan trọng là, tính tất cả nhân viên, kể cả ông chủ và mấy người thường xuyên không đến, chỉ có sáu người.

Một ngôi nhà cổ xưa với kiến trúc thế kỷ mười tám, lại chỉ để cho sáu người bọn họ độc chiếm, trên đời này nào có một công ty có thể làm được như vậy? Cho nên, gian phòng này rất ít khi có người vào, để ông chủ bọn họ – Hạ Tử Đàm có không gian riêng để thiết kế.

Tựu như hiện tại, giờ phút này, nên xử lý cô gái bên ngoài đang bị đông cứng như thế nào đây, ông chủ bọn họ đang tìm cảm hứng mà.

Nhưng hôm nay, thiết kế Hạ không biết làm sao, tâm cực kỳ sắt đá, mặc cho bọn anh bên cạnh của kêu nửa ngày, một chút động tĩnh cũng không có, cho đến ——

“A! Cô ta ngã bất tỉnh!”

Meg kêu to một tiếng này, giống như là đánh thức con thú đang ngủ say.

Có một tiếng khẽ nguyền rủa, bọn họ cuối cùng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của thiết kế Hạ như một cơn gió quét qua, vọt ra khỏi cửa chính. . . . . .

★★★

Khi  khuôn mặt anh tuấn tiêu sái bước đến trước mặt Lam Hiểu Hi, Lam Hiểu Hi có chút kinh sợ, sững sờ nhìn lên khuôn mặt người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước khung cảnh tuyết bay trên bầu trời.

Hạ Tử Đàm cũng bị cô dọa sợ hết hồn, cô gái này căn bản không phải té xỉu, đôi mặt tròn xoe kia đã chứng minh điểm này.

“Cô đang giở trò quỷ gì hả?” Anh bỗng dưng hét lên.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Tôi. . . . . .”

“Cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Không biết cái kiểu nằm này giống thi thể trên mặt tuyết à? Cả buổi chiều cô chơi tuyết chưa đủ sao, bây giờ lại còn nằm xuống nhìn tuyết?” Anh tiếp tục hét.

Cái gì mà người đàn ông dịu dàng, cái gì mà người đàn ông độc thân mê người, những thứ danh hiệu xinh đẹp này đều bị anh ném sang một bên, giờ phút này anh chỉ muốn mắng chửi người, nếu như người trước mắt là con trai, có thể anh đã tay đánh người rồi.

Tay của anh giơ lên, kéo cô gái từ trên đất dậy ——

Lam Hiểu Hi đứng dậy, lại đứng không vững lắm, một bàn tay rất nhanh ôm lấy hông của cô, mới không để cô ngã vào trong tuyết lần nữa.

“Cám ơn. . . . . .” Cô ngưỡng mặt lên nói cám ơn với anh, nhìn anh vẫn còn trừng cô, đầu của cô lập tức hạ thấp xuống. “Cái đó. . . . . . không phải là tôi nằm trên mặt đất nhìn tuyết đâu. . . . . . Là bởi vì chân đông cứng, có chút tê tê , muốn ngồi một chút, không nghĩ tới cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất, chắc do mệt, cho nên không bò dậy được. . . . . .  Sau đó anh xuất hiện. . . . . .”