Ai Lừa Em

Ai Lừa Em

Mô Tả:

truyện ngôn tình Mộc Mộc Sắp tới sinh nhật của em rồi. Năm nay em muốn gì nào? Hoa tươi? Bánh kem? Hay gấu bông? .Mộ Vân Triệt nhìn Bạch Diễm ngẩn người, chỉ có thể thở dài. Cũng may, anh vẫn còn cô bên cạnh. Cũng may, thần hạnh phúc vẫn mỉm cười với họ.

Chương 14 : Truyện Full ngôn tình sắc giới Ai lừa em?

La Lệ hoảng hốt suýt chút đánh rơi tài liệu trên tay, nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. Đây không phải là giọng của Hoằng Lâm. Chỉ cần không phải Hoằng Lâm, mọi chuyện đều có thể giải quyết. La Lệ đứng lên, lạnh lùng nói:

“Tôi là thư ký tổng giám đốc. Tôi đến đây lấy tài liệu.”

“A? Hóa ra là thư ký La.” Bác bảo vệ cười cười “Thật là! Làm tôi tưởng là trộm chứ. Cô đến lấy tài liệu à? Sao không mở đèn?”

“Tổng giám đốc dặn tôi phải lấy tài liệu trong im lặng, không được để người khác biết. Đây là tài liệu cơ mật của công ty.” La Lệ tiếp tục nói dối không chớp mắt.

Bác bảo vệ không chút nghi ngờ. Dù sao bây giờ lời đồn thư ký La chính là nhân tình của tổng giám đốc không ai không biết. Hơn nữa, nghe nói tổng giám đốc rất yêu cô ta, sau này cô là sẽ là phu nhân không chừng.

La Lệ thở dốc chạy ra khỏi công ty. Cô ta lập tức gọi cho Mộ Vân Triệt báo tin. Mộ Vân Triệt đang thỏa mãn ôm La Tâm Di ngủ, lại bị kẻ không có mắt nào đó quấy rầy, giọng nói lập tức lạnh như băng:

“Ai?”

“Triệt! Em lấy được rồi!”

Mộ Vân Triệt khẽ cười, kế hoạch cuối cùng cũng có thể bắt đầu.

“Được! Ngày mai gặp nhau tại quán café cũ.”

“Nhưng em bị bảo vệ phát hiện rồi.” La Lệ lo lắng nói “Dù cho bảo vệ không nghi ngờ, nhưng nếu Hoằng Lâm phát hiện

tài liệu bị mất, nhất định sẽ tra ra em.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Ngu ngốc!” Mộ Vân Triệt trào phúng nói “Đừng nói với tôi cô không tạo chứng cứ ngoại phạm.”

“Em…” La Lệ rối rắm. Cô ta quả thật đã quên mất chuyện này.

“Được rồi! Đến night club quyến rũ một gã thiếu gia, khiến hắn trở thành nhân chứng ngoại phạm của cô.”

“Anh… không giúp em sao?”

“Hôm nay tôi giải quyết công việc ở nhà. Mọi người đều biết. Cô không sợ bị cáo buộc vì tội lừa dối thẩm phán à?”

La Lệ vội đồng ý. Cô ta đến night club, gặp ngay một con rùa vàng bóng bẩy, hai tay ôm mỹ nữ. Cầm lên một ly cocktail, La Lệ nở nụ cười câu nhân đi về phía anh chàng kia.

La Lệ cùng Tôn Mạt đi vào khách sạn. Nhân lúc anh ta đi tắm, cô ta chỉnh lại giờ của chiếc đồng hồ vừa mượn xem, sau đó trả lại. Thế là hoàn thành bước tạo chứng cứ ngoại phạm.

“Tốt! Tài liệu đều đủ.” Mộ Vân Triệt nhàn nhạt nói.

“Triệt! Vậy…”

“Năm ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn. Cô chuẩn bị đi!”

La Lệ cười đến hoa tâm nộ phóng. Cuối cùng cô ta cũng trở thành phu nhân của Hoàng Kim.

Chỉ trong vòng hai ngày, Mộ Vân Triệt đã cướp đi gần hết các cuộc thầu của Thành Đạt, kẻ ngu cũng biết chuyện này có vấn đề, Hoằng Lâm tuyệt đối không ngu nên hắn đã cảm thấy có điều bất ổn. Hơn nữa, đã hai ngày rồi La Lệ không đi làm. Lẽ nào… Hoằng Lâm hoảng hốt, vội vàng kiểm tra két sắt. Tài liệu cho các cuộc đấu thầu đã biến mất. Hoằng Lâm thực hối hận, vì hắn ghét cảm giác bị theo dõi nên không lắp đặt camera trong phòng, cho nên bây giờ hoàn toàn không có chứng cứ buộc tội La Lệ. Triệu tập đội bảo an, rốt cuộc cũng có người thấy hai hôm trước La Lệ đột nhập vào phòng hắn. Ánh mắt Hoằng Lâm ánh lên tia thị huyết. La Lệ! Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Thư hầu tòa nhanh chóng tới tay. Dù đã tạo chứng cứ ngoại phạm nhưng La Lệ vẫn lo lắng không yên. Cô ta đi tìm Tôn Mạt, khóc đến thương tâm, nói có người vu oan giá họa cho cô ta, nhờ Tôn Mạt ra làm chứng. Tôn Mạt trời sinh đào hoa, lại không có sức kháng cự với lệ của mỹ nhân nên nhanh chóng đồng ý.

Khi phiên tòa kết thúc, La Lệ được phán vô tội. Vì chỉ có mỗi mình bác bảo vệ nói rằng đã thấy La Lệ, nhưng toàn bộ người ở night club đều nói đêm đó La Lệ đi cùng Tôn thiếu. Không có bằng chứng cụ thể nên không thể bắt giam. Trước khi rời đi, La Lệ cho Hoằng Lâm một ánh mắt khiêu khích, khẽ thì thầm vào tai hắn:

“Ngạc nhiên lắm phải không? Tất cả nhân chứng có mặt tại hiện trường đều đã bị tôi mua chuộc. Đáng ra tôi không định làm anh thảm bại đâu. Ai bảo anh cắm sừng tôi!”

Hoằng Lâm cả kinh nhìn bóng lưng La Lệ rời khỏi. Tay nắm thành quả đấm, thống hận phun ra một câu:

“Mộ Vân Triệt! Mày đợi đó!”

Hôm nay là lễ kết hôn của tổng giám đốc Hoàng Kim, phóng viên đã tới chật kín hết cả hội trường. Không biết là vị tiểu thư quyền quý nhà nào có thể đánh cắp trái tim của Mộ tổng lạnh lùng.

Trong phòng trang điểm, La Lệ ăn mặc vô cùng sa hoa. Chiếc váy cưới trắng thuần xẻ ngực đính vài viên ngọc trai tuyệt đẹp, đuôi váy xõa xuống tựa như mỹ nhân ngư tung tăng. La Lệ hiện giờ vô cùng hài lòng, cô ta chịu uất ức bao nhiêu lâu năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả, giành được chức vị cao, được người người ghen tị.

“Lệ Lệ!”

“Mẹ? Mẹ đến đây làm gì?” La Lệ khó chịu nhìn người vừa bước vào phòng trang điểm.

“Lệ Lệ! Không phải mẹ có ác ý gì, nhưng mẹ thấy cậu Mộ gì đó không có yêu con, cậu ta thậm chí còn không tôn trọng mẹ…”

“Không tôn trọng mẹ là không yêu con sao? Mẹ lấy đâu ra cái lý luận ấy? Con nói rồi! Chuyện của con mẹ đừng can thiệp vào. Từ rất lâu trước đây anh ấy đã yêu con, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.”

“Lệ Lệ à! Con tin mẹ đi! Mẹ có thể nhận ra là cậu ta không yêu con. Đừng kết hôn nữa! Không có hạnh phúc đâu con à!”

“Sống một cuộc sống giàu sang phú quý mà không đủ hạnh phúc thì mẹ còn muốn thế nào nữa? Mẹ chẳng lẽ muốn con lên trời hái sao cho mẹ mẹ mới vừa lòng hay sao? Con xin mẹ! Hôm nay là ngày kết hôn của con. Mẹ đừng đứng đây nói điềm gở nữa. Mẹ ra ngoài đi!”

Mẹ La Lệ thấy không xoay chuyển được, thất vọng bước ra ngoài.

“Lệ Lệ! Mẹ sẽ không tham gia hôn lễ. Mẹ mong con sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay!”

La Lệ giận dữ ném lọ nước hoa trong tay. Gì chứ? Trong ngày cô ta kết hôn đến đây rủa xả là có ý gì? Khi nhân viên trang điểm vào, La Lệ lập tức thu lại dáng vẻ hung hăng lúc nãy, làm một Tổng giám đốc phu nhân tương lai hiền dịu.

Mộ Vân Triệt ở bên ngoài tiếp khách, không ngừng cảm thán.

“Đám cưới gì mà sơ sài. Lần sau kết hôn với Tâm Di phải làm to lên mới được. Ừm. Làm ở đâu thì tốt đây?”

“Mộ Vân Triệt!” Cùng với tiếng gầm đầy phẫn nộ là một cú đấm giáng xuống mặt Mộ Vân Triệt.

Anh nhanh chóng tránh đi. Đùa à? Hôm nay phải kết hôn, cho dù không muong muốn hôn lẽ này đi chăng nữa nhưng mang khuôn mặt bầm tím đến lễ đường chẳng phải sẽ bị cười cho sao?

“Hoằng Lâm! Cậu phát điên cái gì?”

“Mộ Vân Triệt! Xem như tao nhìn lầm mày. Mày sao có thể phụ Tâm Di? Cô ấy yêu mày như vậy. Mày là đồ khốn nạn!”

“A? Nói nghe thực hay! Cậu sao không tự nhìn lại bản thân mình đi?” Mộ Vân Triệt khinh bỉ nhìn Hoằng Lâm một lượt, trào phúng nói “Dụ dỗ cô chị đi làm gián điệp thương nghiệp, bây giờ đến cả cô em cũng không tha. Nhà La Lệ còn một người mẹ đấy. Hay là khi nào chơi chán Tâm Di cậu sẽ đi tìm bà ta?”

“Mẹ kiếp! Mày câm mồm!”

Hai người đàn ông đánh nhau thành một đoàn trên sàn, tân khách hiếu kỳ nhìn qua. Chẳng lẽ là cướp cô dâu? Đánh một lúc, quần áo hai người đều xộc xệch không ra hình dạng. Hoằng Lâm gằn từng tiếng nói:

“Mày đã phụ Tâm Di thì tao nhất định sẽ cướp cô ấy đi. Đợi đó!”

Mộ Vân Triệt phủi bụi trên người, khinh miệt liếc mắt, gọi một cú điện thoại.

“Vân?”

“Là anh đây! Em chơi vui không?”

“Rất vui nha! Nhưng anh bác sĩ lại rất khó chịu. Còn mắng anh là đại phôi đản. Anh yên tâm. Em đã đánh anh ấy một trận nha.” Giọng La Tâm Di đầy đắc ý, cô cười ngọt ngào kể chuyện cho anh.

“Tâm Di thật giỏi! Trở về thưởng cho em được không?”

“Được a! Vân, anh và chị La Lệ sao rồi?”

“Sắp đến giờ làm lễ. Em yên tâm! Đợi mọi việc xong xuôi, anh sẽ sang Hawaii đón em về.”

Tắt điện thoại, Mộ Vân Triệt đi về phía hội trường.

“La Lệ! Cô cũng biết tôi là người thù dai mà, đúng không? Yên tâm đi! Sẽ cho cô một bất ngờ lớn, lớn đến mức cô không ngóc đầu lên được.” Anh cười đến tàn nhẫn.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cùng với những bản nhạc du dương, La Lệ tay cầm đóa bách hợp đi vào lễ đường. Mộ Vân Triệt nhìn bó hoa trong tay cô ta, thầm tiếc nuối. Hoa thì tinh khiết, người cầm thì dơ bẩn. Quá tương phản rồi! La Lệ mang vẻ mặt hạnh phúc từng bước đi về phía anh. Cô ta có thể thấy cánh cổng mà cô ta mong đợi bấy lâu nay đang ở ngay trước mắt. Cánh cổng của sự giàu sang, của danh vọng mà bao nhiêu người ước ao. Khi cô ta đưa tay tới cho Mộ Vân Triệt, anh chỉ cười mà không đón lấy. Nụ cười ấy khiến La Lệ có dự cảm không lành. Quả nhiên, Mộ Vân Triệt quay xuống chỗ tân khách, cười nói:

“Hôm nay, một người bạn cũ của vợ chưa cưới của tôi đã tặng cho tôi một đoạn video. Trước khi làm lễ, tôi muốn mọi người cùng tôi xem đoạn video này, được không?”

Tân khách phía dưới ồn ào đáp ứng. Khi video được mở lên, sắc mặt La Lệ lập tức trắng bệch, cô ta muốn xông lên tắt đi nhưng hai vệ sĩ không biết từ đâu ra đã chế trụ không cho cô ta nhúc nhích. La Lệ gào lên:

“Triệt! Mau tắt! Mau tắt đi!”

Video đang được phát, là hình ảnh cô ta cùng nhiều người đàn ông làm tình ở khách sạn. Trong video, La Lệ phóng đãng kẹp lấy thắt lưng người này, ngậm lấy dương vật người kia, cả tay và ngực cũng dùng để hầu hạ. Từng đoạn từng đoạn khiến tâm La Lệ xám như tro tàn. Cô ta nhìn về phía Mộ Vân Triệt, thấy anh đang âm tàn nhìn cô ta. La Lệ biết, mình xong rồi!

Đoạn video kết thúc, sắc mặt của tân khách ở phía dưới vô cùng đặc sắc. Các phóng viên cũng không ngừng chụp. Mộ tổng phát hiện mình bị vợ cắm sừng ngay trong ngày hôn lễ? Tin này rất đặc sắc nha. Mộ Vân Triệt cười gằn hỏi:

“La Lệ! Chuyện này là sao? Tôi cần cô giải thích!”

“Triệt! Em…Em không phải… Triệt! Anh phải tin em!”

“Cô muốn tôi tin cô kiểu gì? Hạng phụ nữ lăng loàn như cô thật khiến tôi ghê tởm!”

Nước mắt La Lệ rơi như mưa, cô ta rất muốn giải thích, nhưng lại không biết nói gì. Nói rằng người trong video không phải là cô ta sao? Quay rõ ràng như thế, nói ra cũng không ai tin. Mộ Vân Triệt tuyên bố hủy bỏ đám cưới. La Lệ không ngừng gào khóc:

“Triệt! Đừng! Đừng mà! Em xin anh!”

Chỉ trong vòng một ngày, cô ta từ thân phận Tổng giám đốc phu nhân trở thành một người không nhà để về. Khiến cô ta bàng hoàng hơn, là Mộ Vân Triệt đã báo cảnh sát. Lúc trước, cô ta đánh cắp tài liệu của Hoàng Kim, cảnh sát đã truy tìm cô ta bao lâu nay nhưng cô ta xuất ngoại, Mộ Vân Triệt đành nói cảnh sát tạm gác lại, đợi anh khiến cô ta trở về nước rồi tính sau.. Không ngờ, Mộ Vân Triệt tuy kết hôn với cô ta nhưng vẫn không hủy bỏ đơn kiện.

Đây là làm sao? La Lệ cướp lấy một chiếc xe bỏ chạy. Nhìn dàn xe cảnh sát không ngừng đuổi theo, cô ta tuyệt vọng vô cùng. La Lệ lái xe chạy ra biển, từ trên vách đá cao nhảy xuống. Cô ta biết, nhảy xuống biển cô ta còn cơ hội sống sót, nếu bị bắt vào tù, Hoằng Lâm hoặc Mộ Vân Triệt sẽ thuê người hành hạ cô ta sống không bằng chết. Cảnh sát đuổi đến nơi, vội vàng gọi cho lực lượng cứu hộ truy tìm tung tích La Lệ.

La Lệ rơi xuống biển.

Bên kia, Mộ Vân Triệt cũng không khá hơn bao nhiêu. La Tâm Di mất tích. Anh biết, nhất định Hoằng Lâm đã tra ra tin tức của cô nên mới đuổi đến bắt người. Mộ Vân Triệt mang theo tâm trạng sợ hãi đi tới sân bay. Anh đã liên lạc với cảnh sát quốc tế, yêu cầu họ tìm kiếm giúp anh. Chẳng ngờ, ngay ngày hôm sau, anh đã tìm được Tâm Di. Cô ở trong bệnh viện. Anh vừa đi đến vừa nghĩ, tại sao Hoằng Lâm lại dễ dàng buông tha cho cô như thế? Cậu ta không phải rất yêu Tâm Di sao? Ngay cả mật mã két sắt giữ tài liệu còn lấy ngày sinh nhật của cô để đặt. Nhưng khi đến nơi, anh hoàn toàn có thể hiểu được. La Tâm Di sảy thai.

Mộ Vân Triệt quỳ bên giường bệnh, khóc không thành tiếng. Đứa con của anh, con của bọn họ cứ thế mà đi. Nó thậm chí còn chưa biết thế giới này trông như thế nào? Cha mẹ nó yêu nó ra sao? La Tâm Di tỉnh, ôm lấy Mộ Vân Triệt khóc rống lên, lộn xộn nói:

“Anh ta… muốn cưỡng hiếp. Ô ô ô. Em chạy… thật đau bụng… anh ta trói lại… Quần áo bị xé. Máu… rất nhiều máu. Bụng đau. Ô ô ô.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Tim Mộ Vân Triệt đau như bị xé nát. Anh ôm cô, không ngừng an ủi:

“Mọi chuyện đã qua rồi! Không sao nữa!”

An ủi cô, cũng an ủi chính mình. Mấy ngày sau, La Tâm Di đờ đẫn không ăn không uống, chỉ biết vuốt ve bụng mình. Mộ Vân Triệt nhìn cô gầy đi, vô cùng đau lòng.

“Vân! Con của chúng ta, đi đâu rồi?”

“Con đã lên thiên đường. Con rất vui vẻ! Con đã trở thành thiên sứ, sẽ phù hộ em.”

“Em muốn đi cùng con.”

“Tâm Di! Em đi cùng con, anh phải làm sao đây? Em nhẫn tâm bỏ anh lại một mình hay sao? Tâm Di! Một ngày nào đó con sẽ trở lại trong bụng em. Em vẫn còn có anh mà.”

La Tâm Di khóc. Cô khóc nguyên một ngày hôm đó để thương tiếc cho đứa con đã ra đi của hai người. Mộ Vân Triệt chăm sóc cho đến khi cô bình tâm lại rồi mới nhớ đến kẻ hại cô ra nông nỗi này: Hoằng Lâm.

Nghe cảnh sát kể lại, hôm đó Hoằng Lâm ôm La Tâm Di toàn thân đầy máu đến bệnh viện. Khi cảnh sát ập vào muốn bắt hắn đi, hắn chỉ cầu xin được ở lại cho đến khi La Tâm Di phẫu thuật xong. Nhưng để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát vẫn lôi hắn đi. Mộ Vân Triệt đến nhà tù thăm Hoằng Lâm. Cằm hắn lún phún râu, trông thảm hại vô cùng. Hoằng Lâm vội vàng hỏi:

“Tâm Di… Cô ấy sao rồi?”

“Hoằng Lâm! Cậu đã hại chết một mạng người, là con của tôi và Tâm Di. Cậu nói xem! Tôi nên bắt cậu trả giá như thế nào đây?”

“Tâm Di sao rồi?” Hoằng Lâm run rẩy hỏi lại “Cô ấy… hận tôi sao?”

“Ha ha ha.” Mộ Vân Triệt giận quá hóa cười “Cậu giết chết con của cô ấy, còn mong cô ấy yêu thương nhung nhớ cậu sao? Hoằng Lâm! Đừng vọng tưởng nữa! Tâm Di hiện giờ chỉ tiếc không giết được cậu.”

Hoằng Lâm tuyệt vọng trở lại phòng giam. Khóe mắt hắn rơi xuống một giọt nước mắt, thì thào:

“Tâm Di! Thực xin lỗi!”

Mộ Vân Triệt đưa La Tâm Di về nước. Bạch Diễm áy náy nhìn anh, anh thản nhiên:

“Không phải lỗi của cậu! Đừng bận tâm! Chúng tôi còn trẻ, sau này nhất định sinh một đội bóng cho cậu xem.”

Cơ mặt Bạch Diễm không ngừng giật. Một đội bóng? Cậu xem cô bé con kia là heo nái chắc?

Một ngày như bao ngày khác, La Tâm Di đã hoàn toàn bình phục, cô nói hôm nay muốn ở nhà làm một bữa cơm thịnh soạn, không muốn cùng Mộ Vân Triệt đến công ty. Anh bất đắc dĩ đồng ý. Nếu như cô đã khỏe hẳn thì anh cũng không cần lo lắng cô nghĩ quẩn nữa. Xe Mộ Vân Triệt vừa ra khỏi nhà, chuông điện thoại lập tức reo lên.

“Alô! Đây là nhà của Mộ tổng.” Đây là câu Mộ Vân Triệt dạy cô nói khi có người gọi tới.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Tâm Di! Là chị đây.”

“Chị nào a?”

“Chị của em, La Lệ đây. Tâm Di! Em có thể ra ngoài uống với chị ly nước không?”

“Vân không cho phép em ra ngoài.” La Tâm Di thoáng do dự.

“Không sao! Chỉ một lúc thôi! Xin em!”

“Vậy… được rồi!”

La Tâm Di gọi cho Mộ Vân Triệt để nói cô cùng La Lệ ra ngoài một chút nhưng không thể liên lạc được, cô đành để lại lời nhắn cho anh.

“Vân! Chị La Lệ kêu em ra ngoài uống với chị ấy ly nước. Anh nói mọi chuyện đã giải quyết tức là em có thể cùng chị ấy ra ngoài đúng không?”

Đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, La Tâm Di đành đi với La Lệ. Chị mà sinh khí nhất định sẽ đánh cô. Cô phải ngoan ngoãn không chọc chị giận.

Mộ Vân Triệt đến công ty rồi mới phát hiện ra điện thoại hết pin tắt máy. Vừa sạc lên, nhận được lời nhắn của Tâm Di, anh như phát điên chạy về nhà nhưng đã muộn. La Tâm Di đã đi với La Lệ. Mộ Vân Triệt không hiểu nỗi, bằng La Lệ bây giờ không thể nào tự tay bắt cóc Tâm Di được, cô ta đang bị truy nã. Trừ khi cô ta có đồng bọn. Nhưng người đó là ai chứ?

Gọi cho cảnh sát, rồi báo tin cho Bạch Diễm. Bạch Diễm không thể không cảm thán:

“Cô vợ nhỏ của cậu có duyên với hai chữ bắt cóc này quá nha. Tại sao cậu gây họa, mà người hứng chịu luôn là cô ấy chứ?”

“Đừng có ở đó nói mát! Mau huy động quan hệ của cậu với cục cảnh sát giúp tôi đi!”

Lòng Mộ Vân Triệt như lửa đốt. La Lệ không như Hoằng Lâm, cô ta nhất định không bỏ qua cho Tâm Di. Trong một nhà kho tối tăm cũ nát, La Tâm Di bị trói nằm trên mặt đất. Cánh cửa cũ nát của nhà kho bị mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến La Tâm Di nheo mắt lại vì đau.

“Em gái! Tỉnh rồi sao?” La Lệ ác ý cười rộ lên.

“Chị! Chị làm gì vậy? Sao lại trói em?”

“Làm gì à? Giết chết mày! Mày là đồ sao chổi! Vừa ra đời đã hại chết mẹ mày, còn làm cha mày bệnh chết. Thứ ngu ngốc xấu xí như mày lại dám giành Triệt với tao à?”

“Cái đồ xấu xí không có học thức như mày! Đồ hồ ly tinh! Mày dụ dỗ Mộ tổng làm nhà ta phá sản, tao nhất định làm mày sống không được, chết cũng không xong.” Người phụ nữ sau lưng La Lệ đột nhiên lên tiếng.

“Cô là ai?”

“Mày còn nhớ người trong bữa tiệc vì mày mà bị cha đánh một bạt tai không? Là tao, Mạc Chỉ. Chỉ vì mày, nhà tao phá sản. Chỉ vì mày, Tổng giám đốc Hoàng Kim và Thành Đạt làm gia đình tao khốn đốn. Mày nói đi! Món nợ này, tính trên người ai đây?”

Vừa hét xong câu cuối, bàn tay Mạc Chỉ cũng giáng xuống.

“Chát”. Khóe miệng La Tâm Di rỉ máu, mặt cũng sưng lên. La Lệ và Mạc Chỉ cực kì thỏa mãn. Lúc La Lệ rơi xuống biển rồi trôi dạt vào bờ, cô ta vô tình gặp được Mạc Chỉ trong một căn nhà nhỏ bên bờ biển. Sau vài lần nói chuyện, cả hai phát hiện ra họ có chung kẻ thù, vậy là hợp tác bắt cóc La Tâm Di.

Hai người không ngừng đánh xuống người La Tâm Di như muốn phát tiết toàn bộ nỗi oán hận của họ. Mạc Chỉ đá vào bụng Tâm Di khiến cô đau đến gập người lại, La Lệ lại nắm tóc cô, liên tục giáng những cái tát nặng nề xuống. La Tâm Di quá đau đớn, khóc lóc cầu xin La Lệ nhưng chỉ khiến cô ta xuống tay tàn nhẫn hơn.

“La Lệ! Cô làm gì vậy? Dừng tay!”

Trước khi bị mộc côn đánh vào đầu, La Tâm Di nghe thấy Mạc Chỉ hét lên một câu như thế. Rồi tất cả rơi vào bóng tối. La Lệ không tin nỗi nhìn tay mình. Vì quá tức giận, cô ta đã vớ đại một cây gậy gỗ đánh vào đầu La Tâm Di. La Lệ sợ hãi lùi về sau, điên cuồng hét lên:

“Không phải tôi! Không phải tại tôi! Không phải!”

Mạc Chỉ cũng sợ đến ngây người, cô ta nhìn La Tâm Di nằm trong vũng máu, đưa ra quyết định:

“La Lệ! Đằng nào cô ta cũng chết rồi! Phóng hỏa đi! Chỉ cần không tìm thấy xác cô ta, chúng ta sẽ không sao.”

La Lệ chỉ biết nói gì nghe nấy. Đầu cô ta đang rất loạn. Hai người đi mua xăng, tạt quanh căn nhà và người của La Tâm Di. Nhìn căn nhà bị lửa cắn nuốt, hai người lập tức rời đi. Lúc Mộ Vân Triệt tới nơi, là cảnh lửa bao quanh nơi nhốt Tâm Di. Anh như phát điên lao vào mặc kệ mọi người ngăn cản.

Anh tìm được La Tâm Di, lửa đã đốt tới chân cô, anh ôm cô lao ra ngoài, khói khắp nơi khiến Mộ Vân Triệt khó lòng xác định phương hướng. Anh vì che cho cô nên bị một xà nhà đang cháy rơi xuống đập vào lưng. Mộ Vân Triệt đau đến muốn ngã xuống, nhưng anh không thể, Người anh yêu còn đang ở trong ngực anh, anh không thể bỏ cuộc được.

Đến khi anh ôm được cô ra ngoài, cũng lập tức ngất xỉu. Đầu La Tâm Di bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết, chân cô bị lửa đốt bỏng một mảng lớn. Tình trạng của Mộ Vân Triệt cũng không khá hơn bao nhiêu, lưng bị xà nhà đập trúng, phổi lại hít phải rất nhiều khí độc. Hai người được đưa vào bệnh viện ngay lập tức. Bạch Diễm đích thân cấp cứu cho Mộ Vân Triệt. Sau gần 24 tiếng cấp cứu, cả hai đều thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

La Lệ và Mạc Chỉ trong lúc tẩu thoát đã thiệt mạng. Vì xe cảnh sát đuổi theo gắt gao, Mạc Chỉ quá sợ hãi chỉ biết tăng tốc chạy trốn. Hậu quả là phanh không kịp, cả người và xe đều rơi xuống vách núi, xe bị chấn động mạnh dẫn đến nổ tung. Cảnh sát đã tìm được thi thể cả hai. Nghe nói tử trạng thê thảm không thể tả.

Nhìn đôi vợ chồng không coi ai ra gì đang đút cho nhau ăn trên giường kia, Bạch Diễm chỉ có thể che mắt mình lại. Ân ái mù mắt chó của anh rồi a, anh cũng muốn đi tìm lão bà. Nhắc tới lão bà, Bạch Diễm chua xót. Mộc Mộc! Sắp tới sinh nhật của em rồi. Năm nay em muốn gì nào? Hoa tươi? Bánh kem? Hay gấu bông? Mộ Vân Triệt nhìn Bạch Diễm ngẩn người, chỉ có thể thở dài. Cũng may, anh vẫn còn cô bên cạnh. Cũng may, thần hạnh phúc vẫn mỉm cười với họ.