Ai Lừa Em

Ai Lừa Em

Mô Tả:

truyện ngôn tình Mộc Mộc Sắp tới sinh nhật của em rồi. Năm nay em muốn gì nào? Hoa tươi? Bánh kem? Hay gấu bông? .Mộ Vân Triệt nhìn Bạch Diễm ngẩn người, chỉ có thể thở dài. Cũng may, anh vẫn còn cô bên cạnh. Cũng may, thần hạnh phúc vẫn mỉm cười với họ.

Chương 11 : Con thỏ ngốc nghếch

 “Đêm nay anh không ở lại với em sao?”

“Buông tay! Nếu không tôi lập tức tống cô vào tù.” Mộ Vân Triệt chỉ cảm thấy một trận ghê tởm. Phải giặt cho sạch cái áo này mới được. Không! Tốt nhất là vứt luôn.

“Em biết anh sẽ không làm vậy đâu.” Cô ta tiếp tục mềm mại không xương dụi vào lưng anh. “A! Triệt”

“Câm miệng!” Mộ Vân Triệt đưa tay lên bóp cổ cô ta, nhìn La Lệ trắng bệch không chút sức sống, anh mới bỏ tay ra “Tôi cảnh cáo cô, nếu còn dám chạm vào tôi một lần nữa, tôi nhất định cho cô sống không bằng chết.”

La Lệ trơ mắt nhìn Mộ Vân Triệt rời đi. Không phải anh yêu cô sao? Sao lại tàn nhẫn như vậy? Vì cái gì tim cô thấy đau quá?

“Triệt! Em nhất định làm anh yêu em lần nữa.”

Mộ Vân Triệt bước vào phòng, mặt dụi dụi vào ngực La Tâm Di, ra vẻ ta đây đang cực kì đau khổ:

“Tâm Di! Anh bị phi lễ.”

“A? Là ai? Anh đừng buồn. Em không có ghét bỏ anh.”

“Tâm Di! Anh muốn hôn hôn, còn có ôm ôm, như vậy sẽ không buồn nữa.”

La Tâm Di nghĩ nghĩ, dù gì cả hai cũng đang ngồi trên sofa, Vân cũng không có lên giường, vậy là không sao đúng không? Vì vậy, cô đồng ý. Mộ Vân Triệt mừng như điên, vội ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, không ngừng cắn mút. Tay của anh cũng dò xuống váy cô, làm cô thở dốc không ngừng. Lúc Mộ Vân Triệt đặt tay lên bụng cô, anh âu yếm vuốt ve. Nơi này, có con của anh và cô. Nghĩ tới đó, lập tức có một xô nước đá giội từ trên xuống khiến lửa dục của anh tắt ngấm. Không được! Anh không thể tổn thương bảo bảo.

Mộ Vân Triệt ảo não lao vào phòng tắm ngâm mình trong nước lạnh, để lại La Tâm Di ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

La Lệ nện giày cao gót đi vào Thành Đạt, cô ta muốn tìm Hoằng Lâm. Vừa rồi nghĩ kĩ lại, có lẽ cô đã yêu Mộ Vân Triệt vào những ngày muốn giúp Hoằng Lâm lật đổ anh, vì vậy, chỉ có giúp Mộ Vân Triệt lật đổ Hoằng Lâm, anh mới một lần nữa trở về bên cô. Cô ta nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Lâm! Thực xin lỗi! Có trách phải trách anh, vô tình đẩy em cho Mộ Vân Triệt khiến em yêu anh ấy.”

Trên tầng cao nhất của Thành Đạt, Hoằng Lâm cầm một ly rượu đỏ, vừa nhấm nháp vừa nhớ tới khuôn mặt khả ái của La Tâm Di. Cô bé cười rộ lên rất đáng yêu, đáng tiếc cô chưa bao giờ cười với hắn. Cô bé luôn chật vật lúc gặp hắn, luôn được hắn ra tay giúp đỡ, thế nhưng cả tên hắn là gì cũng không nhớ. Cô bé đó, khiến hắn vừa yêu vừa hận. Tại sao cô lại là của Mộ Vân Triệt, nếu cô không phải của anh ta, hắn nhất định sẽ bảo bọc cô, không để cô chịu chút thương tổn nào. Nhưng… đáng chết! Ưu tú như hắn, thành công như hắn, vẫn không thể chiếm được ánh nhìn của cô dù chỉ một lần. Chết tiệt! Rốt cuộc Mộ Vân Triệt kia có gì hơn hắn chứ? Hoằng Lâm càng nghĩ càng giận, lập tức ném ly rượu trong tay đi.

“A?”

La Lệ hoảng sợ nhìn ly rượu bay tới. Vốn dĩ cô ta muốn làm ra vẻ vẫn còn yêu Hoằng Lâm, nên định rón rén đi vào, định bụng cho hắn một bất ngờ, thế nhưng chào đón cô ta lại là một ly rượu.

“Cốp.”

Không ngoài dự đoán, ly rượu bay vào đầu cô ta. La Lệ choáng váng ngồi sụp xuống, trán vì bị va đập mạnh mà chảy máu. Hoằng Lâm hoảng hốt đỡ cô ta dậy. Bây giờ hắn vẫn có việc cần nhờ vả cô ta, nếu không dù cô ta chết hắn cũng không thèm liếc mắt. Hoằng Lâm vờ như rất đau lòng hỏi:

“Em không sao chứ? Thật xin lỗi! Anh là vì qua tức giận Mộ Vân Triệt chèn ép anh nên mới ném ly rượu. Anh không biết em sẽ đi vào.”

“Em không… không sao.” La Lệ loạng choạng đứng dậy. “Lâm! Đầu em đau quá, anh đưa em đến bệnh viện được không? Nhỡ để lại sẹo thì…”

Hoằng Lâm cười lạnh, đúng là loại phụ nữ không có não. Đến lúc bị thương vẫn chỉ lo cho vẻ ngoài. Dù vậy, hắn vẫn ân cần lấy xe đưa cô ta đến bệnh viện. La Lệ nhìn Hoằng Lâm chạy đi, trong lòng âm thầm đắc ý.

“Sớm muộn tôi cũng sẽ khiến anh thân bại danh liệt, để Triệt có thể an tâm trở về bên cạnh tôi.” Ngừng một chút, cô ta ra vẻ tiếc hận. “Thực ra nếu trước đây anh đối với tôi tốt một chút, tôi sẽ không ép anh thành cái dạng này. Kết cục của anh là tự anh gây nên, đối với tôi không có một xu quan hệ.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Lệ Lệ! Em ổn không?” Hoằng Lâm tỏ vẻ rất lo lắng. Hắn biết đầu cô ta bị thương không nặng, nhưng vẫn rất săn sóc cho cô ta ở phòng VIP, thuận tiện quấn một vòng băng trắng thật dày trên đầu cô ta.

La Lệ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng lắc đầu. Cô ta nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra mong muốn của bản thân:

“Em có thể vào công ty anh làm thư kí được không? Cảm giác thất nghiệp thật không tốt tí nào. Sau vụ lần trước, Triệt… Mộ Vân Triệt không có khả năng nhận em vào làm nữa.”

Triệt? Gọi thân thiết quá nhỉ? Mắt Hoằng Lâm híp lại đầy sắc bén, dò hỏi:

“Em… không phải đã yêu Mộ Vân Triệt chứ?”

Nghe tới đó, La Lệ lập tức khóc lên, dáng vẻ oan ức làm người ta thương tiếc.

“Sao anh lại có thể nghi ngờ em? Anh quên là anh ta hận em như thế nào sao? Em… Em làm sao có thể yêu người hận mình được chứ?” La Lệ nức nở nói.

“Được! Đừng khóc! Là anh sai.” Hoằng Lâm vội vàng dỗ dành, hi vọng là hắn nghĩ quá nhiều. “Đợi khi nào đầu em khỏi thì có thể đến công ty làm việc.”

“Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Hoằng Lâm cười cưng chìu, nhưng lòng lại âm thầm tính toán. Xem ra, hắn vẫn phải đề phòng La Lệ một chút.

Trong bệnh viện, không khí lừa mình dối người bao nhiêu thì tại nhà Mộ Vân Triệt lại đầm ấm bấy nhiêu. Bạch Diễm mặt dày chạy đến nhà Mộ Vân Triệt ăn, lấy cớ là chăm sóc La Tâm Di và đề phòng Mộ Vân Triệt hóa sói gây tổn hại cho đứa bé. Mộ Vân Triệt nghiến răng ken két nhìn tên bạn thân đang phá hủy không gian ngọt ngào của anh và Tâm Di nhưng không thể làm gì được. Nhìn Bạch Diễm cợt nhả cười nói, chợt nhớ sắp tới Valentine, anh thở dài:

“Cậu… có dự định tái hôn không? Dù gì Mộc Mộc cũng đã đi gần một năm.”

Nghe tới đó, tươi cười của Bạch Diễm lập tức cứng đờ. La Tâm Di không hiểu chuyện, ngây thơ hỏi:

“Anh bác sĩ có vợ sao? Vậy vợ anh đi đâu rồi?”

“Cô ấy… đi thăm mẹ anh rồi.” Bạch Diễm khàn giọng trả lời.

“Nha? Vậy bao giờ chị ấy về? Vợ anh bác sĩ nhất định là rất đẹp.”

“Phải! Em nói đúng! Cô ấy rất đẹp!”

Nhìn Bạch Diễm lại rơi vào trạng thái khi Mộc Mộc ra đi, Mộ Vân Triệt cảm thấy có lỗi vô cùng. Đáng ra anh không nên xé toạc vết thương mà Bạch Diễm đã băng bó kín kẽ. Anh thở dài:

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Bạch Diễm! Tôi tin là Mộc Mộc không trách cậu. Đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Nhà họ Bạch cần cậu.”

“Triệt! Nhưng… cô ấy cũng cần tôi. Vậy mà tôi lại bỏ cô ấy.” Bạch Diễm ôm mặt khóc rống.

La Tâm Di ngơ ngác, không hiểu gì đứng một bên. Mộ Vân Triệt bèn ôm cô vào phòng, nhẹ giọng nói:

“Vợ của anh bác sĩ không về được nữa, nên em đừng nhắc tới trước mặt anh bác sĩ, nhé? Nếu không anh bác sĩ sẽ buồn.”

“Sẽ buồn sao? Em sẽ không nói nữa.”

“Ngoan!”

Mộ Vân Triệt ra khỏi phòng, uống rượu cùng với Bạch Diễm.

“Nếu biết sẽ hối hận, thì ban đầu tại sao còn đối xử tàn nhẫn với cô ấy? Bạch Diễm, kết cục ngày hôm nay là một tay cậu gây nên. Nhưng cậu đã ăn năn, đã hối cải rồi, tôi tin Mộc Mộc đã tha thứ cho cậu rồi. Cô ấy thiện lương như vậy, hơn nữa còn rất yêu cậu, sẽ không trách cậu đâu.”

Bạch Diễm thì thào trong làn nước mắt, không ngừng uống rượu. Mộ Vân Triệt ghé sát tai nghe anh đang nói gì. Nghe xong, chính anh cũng thấy đau lòng.

“Vợ à! Thực xin lỗi!”