Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 06: Nhưng mà

Này. . . . . . Đây là cái tình huống gì vậy?

Cứ như vậy, anh mang một bụng khó hiểu, ở trên ghế sa lon miễn cưỡng được xưng tụng là phòng khách vượt qua đêm thứ nhất ở Anh cùng với kẻ thù truyền kiếp Dương Thiên Thiên.

Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên sống chung hòa bình vào ban đêm.

Thiên Thiên có phần yêu thích đối với Trí Đạc, sau đó phát hiện khả năng bếp núc của anh cao siêu, lại nhiều thêm một phần kính trọng.

Buổi sáng cô tỉnh ngủ thì đã nhìn thấy anh ôm đầy túi thức ăn bước vào cửa nhà, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng trăm lần không đổi, không cho cô sắc mặt tốt, ngay cả câu "Chào buổi sáng"cơ bản cũng lười mở miệng.

Dù sao cô cũng quen với sự lạnh lùng của anh, cô nhún nhún vai, đi vào trong phòng tắm rửa mặt, đợi cô ra khỏi phòng tắm thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đã nấu xong.

Hương tỏi bánh bao kết hợp cùng với mùi thơm nồng của bơ bắp, một phần trứng ốp nếp xinh xắn cùng chân giò hun khói, thức ăn đơn giản tản ra mùi thơm mê người, màu sắc đẹp đẽ làm cho người ta phải mắt chữ O mồm chữ A.

"Đây là bữa ăn sáng sao?" Cô cảm động nhìn Trí Đạc.

"Ăn thôi." Anh nhẹ nhàng trả lời.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Cám ơn!" Thiên Thiên nghe anh nói, liền lập tức ngồi ở trước bàn ăn, cầm nĩa lên hai tay tạo thành chữ thập, cầu nguyện xong mới cẩn thận cắt phần trứng ốp nếp ra —— nước lòng đỏ trứng theo vết cắt tràn ra, cô cầm một miếng bánh bao tỏi nướng mềm dính chút nước trứng lên, há miệng cắn. . . . . .

"Ăn thật ngon nha." Cô cảm động muốn rơi nước mắt.

Tại sao có thể ăn ngon như vậy chứ? Đây là lần đầu tiên Trí Đạc nấu ăn cho cô, ăn thật ngon nha.

Đối với sự nhiệt tình ca ngợi của cô, anh chỉ khẽ cúi đầu, không tiếng động lui xuống.

Thái độ lạnh lùng của anh khiến cho Thiên Thiên đau lòng, cô lẳng lặng nhìn dáng người cao lớn của anh ở trong phòng bếp nhỏ bận rộn, khẽ thở dài.

Anh còn chưa chịu chấp nhận cô, còn phân rõ ranh giới chủ tớ như vậy, cô thật muốn nói cho anh biết cô thật sự thích anh, nhưng cũng không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào. . . . . . Chỉ sợ đến lúc đó là lấy mặt lạnh dán vào mông người ta.

Lắc đầu một cái, ý nghĩ trong đầu làm dao động ý chí, cô lên tinh thần, lộ ra nụ cười đẹp nhất, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Này, sáng sớm anh đi đâu vậy?"

"Chợ." Anh ngắn gọn trả lời.

"Quanh đây có chợ sao?" Cô có chút kinh ngạc.

Lúc đầu thuê phòng cũng không hỏi kĩ chủ nhà, không nghĩ tới có chợ, xem ra cô cũng tìm được nơi tiện nghi.

"Khúc quanh chỗ ngõ hẻm là thấy được."

"Như vậy anh rất sớm đã ra cửa sao?"

"Ừ." Anh ngắn gọn kết thúc cuộc nói chuyện của hai người.

Cô chán nản cắn bánh bao, đầu óc đảo quanh thật nhanh, muốn nói cái gì đó đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

"À. . . . . . Anh ra ngoài sớm như vậy, chưa ăn sáng phải không?" Cô thật vất vả mới thốt ra một câu.

Trí Đạc nghe vậy thân hình cứng đờ.

Cô đang quan tâm anh? Anh không nghe nhầm chứ?

"Anh nhất định chưa ăn đúng không?" Thiên Thiên thật cao hứng mình tìm đúng đề tài rồi, cô nhẹ nhàng linh hoạt mà đứng lên đi về phía anh, một tay ôm cánh tay tráng kiện của anh, kéo anh đến trước bàn ăn ngồi xuống, không có chú ý tới vẻ mặt anh từ nghiêm túc đột nhiên chuyển thành khiếp sợ, sau cùng là bất động.

"Cùng nhau ăn đi, mau ăn." Cô cầm một miếng bánh lên nhét vào trong tay anh, cười duyên thúc giục anh mau ăn, bộ dáng ân cần giống như cô vợ nhỏ mới cưới.

Đây nhất định là ảo giác! Trí Đạc âm thầm tự nói với mình, không nên bị dáng vẻ dịu dàng ngụy trang của cô lừa gạt, cô chỉ vì sau này hung hăng nhạo báng anh, nên giờ mới đối xử tốt với anh.

An tĩnh ăn cơm, động tác lúc ăn của Trí Đạc cũng có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, giống với tính cách của anh, nghiêm túc giống như ông cụ non.

Cô cau mày, nhìn tư thế ăn cơm của anh giống như lễ nghi quy phạm được miêu tả, cảm thấy nhức đầu.

Tại sao anh lại ép buộc mình như vậy? Rõ ràng chỉ có hai người bọn họ ở chung, không có người khác, sao không thể thoải mái một chút? Tại sao anh lại muốn gò bó mình như vậy chứ, ngay cả lúc ăn cơm cũng không buông bỏ?

Nhìn lại cách ăn mặc của anh một chút, đồng phục chính thức màu đậm, phẳng phiu, anh ở trong phòng nhỏ đơn sơ một tháng không tới năm nghìn đồng tiền Đài Loan, bên trong không gian lớn khoảng mười lăm mét vuông cùng giường đôi chen lấn, hai người ngồi ghế sa lon, một màn hình TV cũ, một gian phòng tắm cùng phòng bếp với bàn ăn nhỏ.

Hoàn cảnh đơn sơ như vậy, thậm chí có thể nói là hỏng bét, thấy thế nào cũng cảm thấy trang phục của anh không hợp với nơi này.

"Này, tôi hỏi anh nhé, hai tháng này anh tính mặc loại quần áo gì vậy?" Cô không nhịn được hỏi.

Trí Đạc cũng không liếc nhìn cô một cái, đơn giản trả lời cô, "Đồng phục."

Câu trả lời này làm cho cô thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.

"Đồng phục?!" Anh chỉ mặc đồng phục chính thức sao?

"Lúc làm việc ở nhà họ Phạm mặc cái gì, đi tới nơi này tôi mặc cái đó."

Bộ dạng anh giống như đây là chuyện đương nhiên.

"Anh ngay cả bộ quần áo thoải mái cũng không có sao?" Cô nhức đầu hỏi, "Quần áo đơn giản một chút, giống như áo sơ mi hoặc là quần jeans cũng được."

"Không có." Anh không có thời gian và hoàn cảnh thích hợp để mặc loại quần áo như vậy.

Xử lý chuyện nhà họ Phạm tiêu tốn hết hơn phân nửa thời gian của anh, anh bận rộn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, làm sao lại nghĩ đến chuyện rảnh rỗi như vậy?

"Anh ăn mặc như vậy ra vào nơi này sẽ khiến cho người ta chú ý." Thiên Thiên lo lắng nói.

"Tôi không nghĩ tới cô ở Anh sẽ chọn ở tại nơi như thế này." Anh hờ hững trả lời.

Một thiên kim tiểu thư ra vào có tài xế đưa đón, đến nước Anh du lịch một mình không phải là ở tại chung cư cao cấp hay thuê pháo đài cổ làm nơi cư trú, mà lại lựa chọn khu vực gần xóm nghèo.

Anh bây giờ không hiểu nổi trong đầu cô đang suy nghĩ gì, nếu như chẳng qua là muốn chỉnh đốn anh, như vậy quá tủi thân cho cô rồi.

"Cũng là bởi vì như vậy, anh Đế Tư với cùng mẹ tôi mới không cho phép tôi đi một mình." Khi mẹ cô vừa nhìn thấy hành trình cô tự mình du lịch, suýt ngất xỉu.

Nhưng mẹ không cản lại được sự kiên trì của cô, không thể làm gì khác hơn là đem kế hoạch tự mình du lịch giật gân của cô nói cho người duy nhất trị được cô Phạm Đế Tư.

Phạm Đế Tư từ trước đến giờ đều cưng chiều cô, dĩ nhiên nũng nịu kiểu gì cũng không chịu để cho cô ra nước ngoài lưu lạc bán mạng kiểu này, khi anh mạnh mẽ phản đối, cô mới bật thốt lên nói ra tin tức Ninh Nhi cũng muốn đi cùng, lúc này càng làm cho anh sững sờ.

Nói gì phải đi nước Anh tự mình trải nghiệm, chỉ riêng em họ đi anh đã không đồng ý rồi, làm sao có thể để cho vợ tương lai yêu quý đang mang thai đi theo chứ?

Nhưng mà đạo cao một thước, ma cao một trượng, Ninh Nhi biết tình trạng của mình không thích hợp đi máy bay đường dài, sau khi bị Phạm Đế Tư cấm cửa, vì không muốn bạn tốt mất hứng, nói lên yêu cầu với ông xã tương lai ——

Để cho Khâu Trí Đạc gần một năm qua đã trở thành cánh tay đắc lực của anh theo đến Anh chăm sóc Thiên Thiên, nếu không La Ninh Nhi cô sẽ cùng với bạn tốt anh dũng xông vào nơi xa xăm.

Tính cách bất thường sáng nắng chiều mưa tuyệt đối không phải là độc quyền của con gái, Phạm Đế Tư chính là một bằng chứng tốt nhất.

Anh lợi dụng Trí Đạc trung thành đối với anh, để cho Trí Đạc đi theo Thiên Thiên tới Anh, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.

"Tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn chưa từng trải qua cuộc sống tự lập thật sự, tôi muốn biết tôi có thể làm được cái gì ra hồn hay không." Là con gái một trong nhà, từ nhỏ cô lớn lên dưới đôi cánh của cha mẹ, mặc dù tư tưởng của cha mẹ rất tiến bộ, nhưng chỉ có đối với cô là vẫn ràng buộc rất nhiều.

Trí Đạc hết sức hoài nghi lời này của cô là thật, nhìn ánh mắt của cô không khỏi nghi ngờ.

"Cho nên, tôi hi vọng anh phải mặc. . . . . . à, giản dị gần gũi một chút." Cô dịu dàng nói.

Quần áo anh tinh tế, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy người này khí thế bất phàm, cộng thêm vẻ mặt anh nghiêm túc, làm cho người ta không nghi ngờ thân phận của bọn họ cũng khó khăn.

Nào có ai ở cái nơi như này lại ăn mặc như vậy chứ? Muốn cho người bắt cóc cô cũng không cần phải dùng phương pháp này.

"Bữa sáng ăn xong rồi, chúng ta ra ngoài đi." Thiên Thiên thấy anh ăn xong đồ ăn, phấn chấn lên tiếng.

"Ra ngoài?" Trí Đạc nghi ngờ. "Không phải là ngày mai cô mới đi đến Cambridge sao?" Theo kế hoạch của cô ấy, bọn họ ngày mai mới phải ngồi xe lửa về hướng Tây.

"Đúng vậy, trước khi ra ngoài phải chuẩn bị chút chứ! Tôi muốn đi đến chợ mua thêm một ít đồ." Vừa nói, cô vừa đứng dậy đi tới bên giường, cầm ba lô mang đến trước bàn ăn, từ trong ba lô lấy ra giấy bút, bắt đầu viết danh sách đồ cần mua.

"Cô muốn mua thêm thứ gì?" Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, anh không nhịn được tò mò hỏi.