Yêu để vui

Yêu để vui

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu để vui _Đời người thật ngắn ngủi, vậy nên nếu có thể yêu được thì hãy yêu, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ. Cuộc sống ngắn lắm, sống 1 ngày vui vẻ cũng là sống, sống 1 ngày không vui vẻ cũng là sống, vậy nên chúng ta hãy trân quý, vui vẻ mà sống trọn một ngày.

Chương 04: Nhiên Nhiên.

Do mãi nghĩ mông lung, cô mới chợt nhận ra đây đâu phải đường về nhà. Hơi hoang mang quay sang hỏi hắn:

- Chúng ta đang đi đâu vậy

- Mua sắm (hắn nghèo ngôn ngữ quá mà)

- À, vậy có thể hay không cho tôi về trước rồi anh hay đi.

- Cô về thì làm sao mà mua được

Tiểu Như ngây ngô, tròn mắt vẻ không hiểu nhìn hắn trông dễ thương vô cùng, hắn chợt quay mặt ra cửa lãnh đạm nói:

- Là mua cho cô chút vật dụng cá nhân

- À, cái đó thực ra không cần lắm đâu (Tiểu Như luống cuống nói, thật là không phải khi đã ở nhờ nhà hắn còn để hắn mua đồ cho cô)

- Tất cả trừ vào tiền lương, cô không cần khẩn trương thế đâu

Xe dừng trước một trung tâm mua sắm cao cấp, cô bước xuống không khỏi giật mình, đi đường sau hắn cô cảm giác mình và hắn thật là quá chênh lệch. Thiên Vương bước vào cả đoàn nhân viên xếp hàng cúi chào: "Vương tổng" thế cảnh thật hùng hồn. Cô không ngờ thì ra đây là trung tâm của hắn, thật không biết hắn giàu đến cỡ nào đây. Thiên Vương bước đến ngồi chễm chệ trên chiếc ghế salon:

- Giúp cô ấy chọn một ít đồ dùng cá nhân (chỉ một nhân viên nói rồi ngồi nhâm nhi tách trà)

- Vâng. Vương tổng. Mời tiểu thư đi lối này (nữ nhân viên mỉm cười lịch sự nói)

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Tiểu Như đi theo cô nhân viên, nghe cô ba hoa mà đến chóng mặt. Tất cả đồ ở đều có giá trên trời, mấy đời cô cũng không mua nổi, cái rẻ nhất cũng phải vài triệu. Cô cố gắng chọn những cái có giá thấp nhất để lấy. Sau một hồi, cô cũng chỉ lấy vài bộ quần áo đơn giản để mặc ở nhà và một ít vật dụng khác. Trước khi đi, Thiên Vương có nói gì đấy với cô nhân viên rồi mới ra xe.

Ngồi trong xe, Tiểu Như ái ngại nhìn túi đồ, nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn!

Hắn nghe nhưng cũng chẳng trả lời, hắn quan sát cô từ lúc cô đi theo nữ nhân viên kia, những đồ cô lấy đều là loại rẻ tiền và quá bình thường, hắn thắc mắc và không hiểu. Đa số những người phụ nữ theo hắn đến đây đều chọn những thứ thời thượng mà đắt nhất, họ còn hận không thể khuân hết cả chỗ này về. Nhưng với cô lại khác, không tham vọng, cũng chẳng đòi hỏi, có lẽ cô sợ mắc nợ hắn quá nhiều.

Về tới nhà trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, cô nghĩ dù sao hôm nay hắn cũng giúp cô nhiều như vậy nên định sẽ vào bếp nấu cho hắn một bữa cơm. Khi hắn lên phòng đi tắm, cô nhanh chân thay một bộ đồ r chạy vội xuống bếp:

- Bác Lưu, hôm nay nấu gì vậy, có cần cháu giúp.

- Như tiểu thư, đây là chuyện của chúng tôi, tiểu thư hay là lên nhà ngồi đi

- Hôm nay cháu muốn nấu bữa cơm để cảm ơn anh ấy, vậy nên bữa này để cháu toàn quyền nhé (Tiểu Như nhí nhảnh nháy mắt cười với bà quản gia)

- Vậy được rồi, tôi sẽ ở đây phụ giúp tiểu thư (bà vui vẻ bằng lòng)

Khi hắn bước xuống đã thấy cô ngồi đó có chút mong đợi, bàn ăn đã bày chật kín. Hơi có chút lạ nhưng hấn vẫn điềm đạm kéo ghế ngồi vào. Cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng hơi ngỡ ngàng một chút liền hỏi:

- Bác Lưu, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng khá ngon.

- Cậu chủ, đây là Như tiểu thư tự tay nấu cả đấy. (Bà quản gia khẽ mỉm cười)

- À, thật ra tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi, nói thì tôi cũng nói rồi nên nghĩ làm một bữa cơm để cảm ơn sẽ thành ý hơn. Nếu anh cảm thấy không ngon, có thế không ăn để bác Lưu nấu cái khác vậy. (Tiểu Như đỏ mặt mân mê bát cơm của mình)

- Không cần, cũng hợp. ( ý hắn là hợp khẩu vị đó, kiệm lời quá đi)

Tâm tình Tiểu Như trở nên vui vẻ, nở nụ cười nhìn hắn, gắp hết cái này rồi đến cái khác bỏ vào bát hắn. Nhìn bộ dạng đó không khỏi khiến hắn bật cười:

- Cô gắp như thế này có phải hay không nghĩ tôi là lợn.

Tiểu Như thơ thẩn nhìn nụ cười của anh, vô thức mà nói:

- Không ngờ anh cũng có lúc cười, thật đẹp! (Dứt câu cô giật mình mặt bắt đầu đỏ ửng, hành động trở nên lúng túng)

Thiên Vương chợt thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:

- Ăn đi, tôi có việc phải ra ngoài (nói xong hắn đứng dậy bước lên phòng)

Tiểu Như thở dài ngao ngán, chỗ này ăn lúc nào mới hết, mà đổ đi thì phí, cô liền gọi bà quản gia và chị em giúp việc trong nhà ra ăn. Cô đối với mọi người luôn thân thiện vì thế ai ai cũng quý mến cô. Hắn bước xuống nhà nhìn cảnh tượng này không khỏi hiếu kỳ, lắc đầu một cái rồi đi ra xe.

Hôm nay, hắn lái con xe thể thao Ferrari F60 America, nhìn thôi cũng biết được con xe đấy đắt cơ nào. Phi thẳng đến bar DIAMOND, phải nói là hắn cực kỳ gây sự chú ý. Con xe đắt tiền, gương mặt bảnh bao, thân hình quá chuẩn, bước vào thôi cũng đã khiến bao chị em đây rơi cả con mắt. Hắn đi thẳng đến bàn VIP đã thấy bóng 2 tên bạn đang ngồi đó, thu hút chẳng kém gì hắn:

- Thiên Vương à, cậu cũng nên cho bọn mình chút mặt mũi chứ. Lần nào đến cũng cũng chiếm hết ánh sáng của bọn mình. (Nam Cung ngả ngớn ôm con ả bên cạnh lên giọng đùa cợt)

- Chẳng phải tay cậu còn vẫn đang ôm ấp phụ nữ đó sao. (Thiên Vương nhếch mép, nhàn nhà ngồi xuống)

- Nghe nói cậu mới đưa một con mèo hoang về nhà (Lăng Hy tay cầm ly rượu bình thản hỏi)

- Oa, vậy sao, Thiên Vương nhà mình nay lại để tâm đến phụ nữ rồi à. (Nam Cung cười lớn mà giễu cợt)

- Chẳng qua cũng chỉ là tiện đường nên nhặt về (Thiên Vương nhíu mày trả lời)

- Thật là tò mò đấy. Mai là sinh nhật của Tố Quyên hay là cậu mang còn mèo ấy đi luôn đi. Coi như là để dập tắt hy vọng của cô ta cũng được. (Nam Cung nham hiểm đề nghị)

Thiên Vương chẳng đáp lại liền cầm ly rượu nhấp môi trầm tư suy nghĩ. 3 người đàn ông, dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo mỗi người một vẻ tạo nên một bức tranh đến mê hồn, bàn của họ là tâm điểm của cả mọi ánh nhìn. Nữ hận không thể lao vào mà âu yếm, nam hận không thể thu hút hơn họ.

Giới thiệu chút về Nam Cung và Lăng Hy nhé.

Nam Cung là thiếu gia thứ 2 của tập đoàn đá quý Cung Thần, tập đoàn đang được quản lý bời người anh trai của hắn là Hàn Nam Thần vì thế đến giờ hắn vẫn còn cái tính ham chơi, đào hoa và phong lưu. Con gái đối với hắn chỉ là để giải trí vậy nên số lượng người yêu của hắn đúng là đếm không nổi.

Lăng Hy là cậu quý tử duy nhất của tập đoàn bất động sản Lăng Thị. Ba hắn luôn muốn hắn học để nối nghiệp gia sản nhưng hắn lại không thích thương trường vậy nên luôn cãi lời ba. Hiện tại hắn đang là bang chủ của bang xã hội đen ngầm mạnh nhất trong nước. Đầu óc hắn rất nham hiểm và linh hoạt, hắn không thích phụ nữ đơn giản vì nghĩ họ quá rắc rối và chỉ làm hỏng chuyện.

Tối đấy hắn uống khá nhiều, lái xe về nhà cũng đã 1 giờ sáng. Lảo đảo đi lên lầu vô tình lại dừng chân trước phòng cô. Khẽ mở cửa bước vào. Cô đang chìm sâu vào giấc ngủ, dưới ánh sáng của vầng trăng mờ ảo, gương mặt cô càng trở nên mê hồn. Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại vô thức gọi "Nhiên Nhiên".

Cảm giác khó thở Tiểu Như mở mắt chợt hoảng hốt, hắn đang làm cái gì vậy. Cô mím môi lại, dùng sức đẩy hắn ra nhưng hắn càng hung hãn tách 2 cách đào mỏng đưa lưỡi vào nếm dư vị ngọt. Đến lúc tưởng chừng cô không thể thở được nữa, hắn luyến tiếc rời khỏi nó:

- Có thể đừng bỏ anh đi nữa được không?!!

Nói rồi hắn gục lên người cô mà ngủ. Tiểu Như thẫn thờ đưa tay lên sờ đôi môi đã sưng lên vì sự mãnh liệt vừa rồi, cô cảm nhận được tim mình vừa rồi đập rất mạnh. Đưa tay lên sờ gương mặt người con trai ấy cô mỉm cười dịu dàng:

- Thiên Vương, tim tôi đã đập vì anh mất rồi.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

Nắng buổi sớm chiếu rọi làm hắn khó chịu mở mắt. Giật mình bật dậy thắc mắc tại sao hắn lại ngủ ở phòng này, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng, hắn quay đầu nhìn sang. Tiểu Như bước ra thấy hắn đã dậy liền lên tiếng:

- Cái đó, do hôm qua anh uống có hơi nhiều rượu nên đã đi nhầm vào phòng tôi, do cũng muộn nên không tiện gọi anh dậy, tối qua tôi đã phải ngủ ở dưới đất đấy.

- Không có xảy ra chuyện gì? (Hắn vẫn lạnh lùng hỏi)

- À, không có chuyện gì cả (cô xua tay cười trừ, hắn không có nhớ nụ hôn tối qua sao, hơi thất vọng một chút)

Nói rồi, hắn bước xuống giường rồi đi về phòng, đóng cửa lại thở nhẹ một tiếng.