Yêu để vui

Yêu để vui

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu để vui _Đời người thật ngắn ngủi, vậy nên nếu có thể yêu được thì hãy yêu, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ. Cuộc sống ngắn lắm, sống 1 ngày vui vẻ cũng là sống, sống 1 ngày không vui vẻ cũng là sống, vậy nên chúng ta hãy trân quý, vui vẻ mà sống trọn một ngày.

Chương 36: Tỉnh rồi sao?

"Tít...tít...tít...tít...tít....tít....tít" tín hiệu được phát ra từ máy Monitor theo giõi bệnh nhân, Tiểu Như luống cuống mà gọi tên hắn:

- Thiên Vương...Thiên Vương

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Bài học họ phải trải qua cả đời mới rút ra được thì bạn có thể tiếp thu qua những lần lật từng trang Truyện Ngôn Tình . Vậy có xứng đáng không. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Nam Cung vội vàng hét to:

- Bác sĩ...bác sĩ đâu.

Một đội ngũ bác sĩ hốt hoảng chạy vào:

- Chuẩn bị máy kích tim.

Mạt Mạt kéo cô sang 1 bên an ủi, cô lúc này thật sự không còn tâm trí nữa, bàn tay run rẩy nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Kích tim lần 1

Kích tim lần 2

Kích tim lần 3

"Títttttttttttttttttt" âm thanh kéo dài đằng đẵng đến thê lương, vị bác sĩ già đi tới tháo máy thở oxy, Tiểu Như điên cuồng giật lại đeo vào cho hắn:

- Các người làm gì vậy, sao lại tháo máy thở của anh ấy ra.

- Tiểu thư, cậu ấy đã không qua khỏi rồi (vị bác sĩ già không đành lòng nói)

- Không phải, anh ấy vẫn còn sống. Thiên Vương, làm ở hãy tỉnh lại đi, em xin anh. Chẳng phải anh muốn em cho anh cơ hội sao. Được, bây giờ chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ cho anh 1 cơ hội. Thiên Vương, anh không thể bỏ rơi mẹ con em vào lúc này. Làm ơn.

Tiểu Như ôm chặt hắn mà khóc nức nở, cô hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.

- Tiểu Như, em nói rồi đấy nhé. Không được nuốt lời đâu đấy.

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai cô, Tiểu Như ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt đã trở nên tèm nhem vì nước mắt:

- Thiên Vương, anh chưa chết sao?

- Anh đáng lẽ chết rồi nhưng em bảo chỉ cần anh tỉnh lại sẽ cho anh 1 cơ hội. Tiểu Như là em giúp anh thoát khỏi cái chết.

- Trịnh Thiên Vương, tên khốn nạn nhà anh

Cô tức giận đấm vào ngực hắn một cái. Rồi quay sang nhìn lại 1 loạt:

- Mạt Mạt, Nam Cung, cả anh nữa Lăng Hy mọi người đều hùa với nhau để trêu em phải không?

- Tiểu Như, anh không có nói gì quá cả, là em tự biên tự diễn mà (Nam Cung nhún vai 1 cái rồi bật cười).

- Anh...Anh...Mạt Mạt còn cậu nữa.

- Mình cũng có nói gì đâu

Cô quay sang Lăng Hy và Tiểu Niệm họ cùng trưng ra bộ mặt vô tội thật khiến cô tức chết mà.

- Hừ, các người thật quá đáng

Tiểu Như bỏ chạy ra ngoài làm hắn cũng luống cuống đuổi theo.

- Tiểu Như, đợi anh.

Hắn túm lấy tay cô r kéo lại về phía mình, một chút sững sờ nhìn cô khóc, lòng hắn lại rấy lên sự áy náy.

- Tiểu Như, thật xin lỗi, anh không nghĩ sẽ làm em tức giận đến như thế.

- Trịnh Thiên Vương, anh cút đi.

Cô vùng vằng rút tay lại nhưng hắn lại giật mạnh kéo cô vào lòng.

- Tiểu Như, nếu em giận có thể đánh anh nhưng trăm ngàn lần xin em đừng đuổi anh đi như vậy. Cả đời này anh chấp nhận sống thiếu thốn nhưng chỉ xin đừng thiếu em. Tiểu Như, anh yêu em!

Cô ngỡ ngàng, hắn đến bây giờ mới nói câu đó với cô. Tiểu Như vùi đầu vào ngực hắn, khóc trong niềm vui:

- Trịnh Thiên Vương, nếu anh còn dám thương tổn em thêm 1 lần nữa. Em chắc chắn sẽ đẩy anh ra xa cuộc đời em.

- Chuyện đấu sẽ không xảy ra

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======

Hắn cúi xuống dịu dành lau đi nước mắt cho rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cánh đào 1 cách chậm rãi.

Thật ra, lúc Tiểu Niệm mách cách cho hắn chỉ bảo hắn đóng 1 vở kịch thương tâm như kiểu bị mắc bệnh hiểm nghèo gì đó. Chỉ là tai nạn xảy ra nên hắn dựa vào đó mà diễn luôn.

- Lăng Hy, mình cảm thấy chiếc xe đó là cố tình đâm vào Tiểu Như, cậu thử điều tra giúp mình. (Hắn ngồi trên giường bệnh nhớ lại hôm xảy ra tai nạn)

- Được, mình sẽ cho điều tra.

Nam Cung nghe vậy liền cười đi tới:

- Dù sao cũng phải cảm ơn vụ tai nạn đó mà cậu mới quay lại được với Tiểu Như.

- Dạo này mình rất hay nóng lòng, chưa tìm ra được kẻ gây tai nạn đó mình thật không yên tâm.

- Được rồi, nghỉ ngơi đi, bọn mình sẽ điều tra giúp cậu.

- Cảm ơn!

Nói rồi 2 người bọn họ đều quay đi. Hắn ở đấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hắn dự cảm sắp có 1 điều không hay xảy ra.

Vài ngày sau hắn được xuất viện. Tuy bác sĩ đã kiểm tra và bảo không có gì đáng lo ngại nhưng hắn vẫn cứ 1 mực la đau nên cô và Tiểu Niệm đành phải dọn đến nhà hắn ở vài ngày để tiện chăm sóc hắn, còn về ba cô, cô đã nhờ Mạt Mạt đến giúp ông cơm nước.

Buổi tối hôm ấy, khi cho Tiểu Niệm đi ngủ cô liền đem 1 hộp cứu thương sang phòng hắn:

- Thiên Vương, anh cần phải thay băng.

- Ừ, Tiểu Niệm ngủ rồi sao

Cô khẽ gật đầu rồi đi tới bên hắn, giúp hắn cởi áo. Nhìn vào vết thương cô nhíu mày:

- Thiên Vương, vết thương này sắp lành rồi sao anh còn la đau.

- Em thử bị như anh xem có đau không (hắn lấp lửng nói cho qua)

Cô thở dài nhìn hắn, phải, nếu lúc đó hắn không đẩy cô ra thì vế thương này vốn dĩ là dành cho cô:

- Thiên Vương, thật cảm ơn anh.

Hắn nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt chân thành nhất mà nói:

- Tiểu Như, anh thật không dám nghĩ nếu người bị đâm hôm đấy là em thì anh sẽ như thế nào nữa. Vết thương này chẳng đáng gì so với sự sống của em. Anh thà bị trăm ngàn vạn vết thương còn hơn để em chịu đau dù chỉ 1 chút.

Cô đưa đôi mắt đã long lanh nước nhìn hắn khiến hắn không kìm được lòng mà cúi xuống hôn lấy bờ môi của cô. Lúc đầu thì dịu dàng nhưng càng về sau hắn càng mãnh liệt như muốn rút hết mật ngọt trong cô. Đến khi hô hấp trở nên khó khăn hắn lưu luyến rời đi rồi bế bổng cô đi đến giường. Tuy bọn họ đã xảy ra quan hệ nhưng cô vẫn còn xấu hổ với chuyện này:

- Thiên Vương, vết thương của anh còn chưa lành.

- Tiểu Như, không sao, anh sẽ cẩn thận.

- Nhưng...

- Tiểu Như, 5 năm qua anh thực sự là đã không có

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Hắn cúi xuống cắn vào vành tai cô làm cô khẽ rùng mình. Rồi từ từ hôn xuống cổ tới xương quai xanh. Bàn tay luồn vào trong áo mà dò dẫm. Hắn lột bỏ hết quần áo của cô, đôi mắt chợt nhíu lại nhìn vết sẹo ở trên bụng cô:

- Tiểu Như, vết sẹo này?

Tiểu Như bị hắn làm cho mê mẩn, gương mặt đã ửng hồng, thẹn thùng nói:

- Năm đó Tiểu Niệm bị sinh non, bác sĩ phải dùng phương pháp sinh mổ.

Nghe cô nói vậy hắn chợt đau lòng, làn da mềm mại như vậy bỗng lại xuất hiện 1 vết sẹo đáng sợ làm hắn không khỏi xót xa:

- Tiểu Như, thật xin lỗi vì đã để em chịu khổ.