Yêu để vui

Yêu để vui

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu để vui _Đời người thật ngắn ngủi, vậy nên nếu có thể yêu được thì hãy yêu, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ. Cuộc sống ngắn lắm, sống 1 ngày vui vẻ cũng là sống, sống 1 ngày không vui vẻ cũng là sống, vậy nên chúng ta hãy trân quý, vui vẻ mà sống trọn một ngày.

Chương 37: Làm ơn...anh sẽ không sao

Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vết sẹo ấy rồi dần dần trườn lên trên đến nơi đẫy đà của cô mà nghịch ngợm. Tiểu Như vặn vẹo khẽ kêu lên 1 tiếng, lớp quần áo cuối cùng của hắn cũng trút bỏ. Nhẹ nhàng tách chân cô ra, từ từ đi vào. Đêm đấy là 1 đêm kích tình ngọt ngào, khi cả 2 chìm vào giấc ngủ trời cũng đã bắt đầu hửng sáng.

Cảm giác thiếu hơi ấm của cô, hắn mở mắt tỉnh dậy. Tiểu Như từ phòng tắm bước ra trên người chỉ quấn 1 chiếc khăn:

- Thiên Vương, anh tỉnh rồi? Em với Tiểu Niệm sẽ đi chợ.

Hắn với lấy chiếc áo choàng mặc vào người rồi bước đến ôm cô từ đằng sau:

- Tiểu Như, em mặc như thế này có phải hay không là muốn quyến rũ anh.

- Thiên Vương, anh bớt đùa đi.

- Được rồi, 2 mẹ con có cần anh đưa đi không.

- Không, anh đi chỉ tổ gây thêm phiền phức.

Nói rồi cô gỡ tay hắn ra đi đến tủ thay quần áo, rồi đi sang phòng Tiểu Niệm

- Tiểu Niệm, hôm nay mẹ con mình đi chợ được không?

- Dạ được

Thằng bé nở nụ cười lon ton chạy ra. Cô và Tiểu Niệm xuống lầu rồi ra ngoài cửa đón taxi. Thấy một chiếc xe đi đến, Tiểu Như vẫy tay rồi bế Tiểu Niệm lên xe. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô và Tiểu Niệm đã bị 1 chiếc khăn bịt vào miệng làm cho ngất lịm đi.

Tiểu Như cựa mình tỉnh lại, mở mắt ra thấy Tiểu Niệm nằm ngay bên cạnh, cô hốt hoảng ôm thằng bé gọi:

- Tiểu Niệm, Tiểu Niệm!

Thằng bé lờ mờ mở mắt nhìn cô:

- Mẹ, sao mình lại ở đây?

Tiểu Như nhìn xung quanh, thì ra là 1 cái kho bị bỏ hoang nhưng mà ai lại bắt 2 mẹ con cô, không phải Tố Quyên đã bị bắt rồi sao. Có tiếng bước chân đi tới:

- Tỉnh rồi sao?

- Anh là ai? Sao lại bắt 2 mẹ con tôi?

- Muốn biết tôi là ai thì có lẽ cô nên hỏi người chồng yêu quý của cô đi.

- Nói nhiều với ả làm gì, mau chụp ảnh rồi gửi cho hắn (lại 1 tên khác bước ra)

- MẠC THIẾU PHONG (cô nhận ra tên vừa tới, đó chẳng phải là bạn trai cũ của Mạt Mạt sao)

- Từ từ đã, chúng ta cũng phải nên giới thiệu chút chứ. Xin chào, tôi James và đúng như cô nói cậu ta chính là Mạc Thiếu Phong.

Tiêu Như có chút sợ hãi ôm chặt lấy Tiểu Niệm:

- Các người muốn làm gì?

- Muốn mượn điện thoại cô 1 chút!

Nói rồi hắn móc túi cô lấy chiếc điện thoại ra bấm 1 dãy số, đầu bên kia nhấc máy, giọng nói cưng chiều:

- Tiểu Như, đi chợ mà cũng nhớ anh rồi sao?

James nghe vậy liền bật cười:

- Phải, Tiểu Như của mày đang rất nhớ mày lắm.

Thiên Vương có chút giật mình rồi lạnh giọng hỏi:

- Mày là ai?

- James! Nhớ không?

Anh tức giận đến đính điểm, bàn tay siết chặt cái điện thoại:

- Mày muốn gì?

- Hãy chuẩn bị 500 tỉ, rồi tao sẽ hướng dẫn tiếp cho mày biết nên làm j

Nói rồi James tắt máy. Anh ở đầu bên kia gọi điện thoại cho Lăng Hy và Nam Cung.

5 phút sau cả 2 người đều có mặt ở nhà hắn:

- Thiên Vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai đã bắt cóc họ (Nam Cung có chút gấp gáp hỏi)

- James (hắn lạnh lùng trả lời)

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

- Mẹ kiếp, tên đó vẫn còn chưa chịu buông à (Lăng Hy gằn giọng lên)

- Lăng Hy, cậu có thể định vị được cuộc gọi này được gọi từ đâu không?

- Có thể, đành phải nhờ đến hacker nhưng sẽ mất kha khá thời gian.

- Được, Nam Cung cậu đi chuẩn bị hộ mình 500 tỉ và triệu tập tất cả anh em giúp mình (Anh quay sang Nam Cung nói).

- Được, giờ mình đi luôn.

Quay trở lại nhà kho.

- Anh có thể cho tôi chút gì đó ăn được không. Đứa bé nó không thể chịu được đói (cô ôm Tiểu Niệm trong tay, đứa bé đang run lên vì sợ hãi)

James nghĩ ngợi 1 lúc rồi nói nhỏ vào tai tên áo đen đứng bên cạnh hắn. Tên áo đen gật đầu rồi quay đi, 1 lúc sau tên đó cầm về 1 cái hộp đi đến để trước mặt cô:

- Tiểu Niệm, ăn 1 chút gì đi con.

Tiểu Như đỡ đứa bé lên, vội vàng mở hộp lấy thìa xúc lên đút cho Tiểu Niệm:

- Mẹ, Tiểu Niệm rất sợ, tại sao họ lại bắt chúng ta.

- Tiểu Niệm đừng sợ, có mẹ ở đây. Hơn nữa, ba cũng sẽ đến cứu chúng ta. (Cô ôm chặt Tiểu Niệm vào lòng an ủi)

Mạc Thiếu Phong bước vào nói với James:

- Để đây tôi trông, anh ra ngoài liên lạc với hắn đi.

James gật đầu rồi đi ra ngoài, Thiếu Phong liền bước đến bên cạnh cô, vung tay lên tát mạnh cô 1 cái, Tiểu Niệm hoảng sợ hét lên:

- Mẹ

Cô càng ôm chặt Tiểu Niệm hơn an ủi nó:

- Mẹ không sao, Tiểu Niệm

Nói rồi cô lườm mắt nhìn sang hắn:

- Mạc Thiếu Phong, anh rốt cuộc là muốn gì?

- Lệ Tiểu Như, ngày đó mày tát tao 1 cái bây giờ tao chỉ muốn trả lại. Vì mày mà tên khốn kia đã hại tao đến tán gia bại sản, hại tao mất luôn cả vị hôn thê, tấy cả nhưng cái này tao sẽ trả hết trên người mày.

Hắn vung tay tát cô thêm 1 cái nữa, Tiểu Niệm khóc lóc hét lên, xô hắn 1 cái:

- Người xấu, không được đánh mẹ.

Hắn giận dữ hất mạnh thằng bé, làm Tiểu Niệm ngã lăn ra đất, cô vội vàng lại đỡ Tiểu Niệm:

- Mạc Thiếu Phong, tức giận cứ trút lên người tôi, đứa trẻ không có tội tình gì.

- Được, nếu cô muốn tôi sẽ đáp ứng

Hắn vung tay lên định tát cô 1 cái nữa liền bị James giữ tay lại:

- Thiếu Phong, anh bình tĩnh chút. Đừng làm hỏng chuyện.

Hắn hừ lạnh 1 tiếng rồi giật mạnh tay lại quay sang hỏi James:

- Mọi chuyện sao rồi?

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Tất cả đều chứa đựng nguồn kiến thức xúc tích, tinh hoa văn hóa nhân loại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

- Hắn đã chuẩn bị xong tiền, giờ còn đợi mình đưa địa chỉ thôi.

- Khoan hãy đưa địa chỉ, tôi muốn hắn phải sống trong lo sợ 1 ngày. Hãy cử người ở đây trông coi, ngày mai sẽ báo địa chỉ cho hắn.

Nói rồi cả 2 cùng gật đầu đi ra ngoài.