Yêu để vui
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu để vui _Đời người thật ngắn ngủi, vậy nên nếu có thể yêu được thì hãy yêu, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ. Cuộc sống ngắn lắm, sống 1 ngày vui vẻ cũng là sống, sống 1 ngày không vui vẻ cũng là sống, vậy nên chúng ta hãy trân quý, vui vẻ mà sống trọn một ngày.
Chương 03: Mê hoặc
Cách đó không xa, một người đàn ông thơ thẩn ngắm bức tranh tuyệt mỹ này. Anh vốn là ở công ty làm việc nhưng không hiểu sao trong lòng bồn chồn muốn về, vì thế khi tan cuộc họp liền lái xe trở về nhà không ngờ lại bắt gặp đc cảnh đẹp mê lòng người như thế này.
Cô ngồi đấy trong chiếc váy trắng, từng lọn tóc xoã khẽ tung bay với hoa gió, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, hàng lông mi dài rung rinh trông cô như một thiên thần đã bị bẻ đi mất đôi cánh. Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, nét mặt dịu dàng:
- Nhiên Nhiên, em đã về
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt anh thật đẹp, tràn đầy tia ấm áp, từ dưới nhìn lên gương mặt anh càng thu hút hơn. Tiểu Như có chút đỏ mặt trả lời:
- Xin lỗi, tôi là Tiểu Như, rất cảm ơn anh vì hôm qua đã ra tay cứu giúp (cô nở nụ cười tươi đưa đôi mắt trong veo nhìn anh)
Thiên Vương có chút giật mình, thu hồi ánh mắt gương mặt liền trở nên lạnh lùng:
- Thân thể cô còn yếu, nên vào trong nghỉ đừng ra ngoài nhiều (nói xong hắn liền quay lưng bước đi)
Cô nhìn theo bóng lưng của hắn, giây phút đó hắn nhìn cô, trái tim cô đã lỗi một nhịp.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Buổi tối, đến bữa ăn, cô và hắn ngồi đối diện, phải công nhận lúc ăn hắn cũng đẹp đến lạ thường, Tiểu Như chống cắm mà chăm chú nhìn hắn:
- Cơm ở trên mặt tôi sao, nhìn vậy chắc sẽ không đói chứ. (Hắn vẫn điềm đạm ăn, ánh mắt chẳng thay đổi)
- À, tôi có việc muốn nói với anh (Tiểu Như đỏ mặt lắp bắp nói)
Thiên Vương đặt bát xuống, ngẩng mặt nhìn cô: - Chuyện gì?
- À, tôi chỉ muốn cảm ơn anh về chuyện hôm qua, còn cho tôi ở nhờ, ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài để tránh làm phiền anh.
- Cô có thể đi đâu khi nhà không có mà trên người chẳng có lấy một chút hành lý và tiền.
Tiểu Như cười nhạt, nhẹ nhàng nói: " Cũng đâu thể ở nhà anh mãi được, tôi có vài công việc part time, có thể đến đó làm bà ứng trước một ít tiền."
- Thế thì cô cứ ở đây, làm được việc gì cô có thể làm, mỗi tháng tôi trả cô 10 triệu. (Thiên Vương trong lòng hơi khó chịu khi cô nói muốn dọn đi)
- Ý tôi không phải thế, chỉ là tôi không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh.
- Không phiền, cứ làm như thế.
Nói xong hắn đứng dậy quay lưng đi, bỗng chốc khựng lại quay đầu thấy cô đang túm áo hắn.
- Còn chuyện gì nữa?
- À, cái đó...tôi biết hơi buồn cười một chút, nhưng anh có thể cho tôi mượn chút tiền không? Tôi cần phải đi học nhưng đồng phục đã
rách, sách vở cũng không còn! Tôi có thể làm việc nhà để trừ dần cũng được (Tiểu Như cúi mặt bối rối nói, cô biết cô mang ơn anh nhiều lại còn hỏi mượn tiền thì người ta sẽ nghĩ cô là kiểu con gái tham vọng mất, nhưng biết sao được, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là học thôi)
Thiên Vương nhìn cô gái trước mặt đang bối rối, đôi mắt loé lên tia thẹn thùng, hai má đã đỏ hồng, bờ môi dưới đã bị hàm răng cắn chặt tưởng chừng sắp tứa máu. Hắn vô tình nhếch mép cười, đưa tay lên xoa đầu cô:
- Nghỉ ngơi cho khoẻ để còn đi học, sáng mai sẽ có người cầm sách vở và đồng phục đến cho cô.
Nói rồi hắn bước lên lầu, khoảng cách chưa xa vẫn nghe được cô lí nhí nói "cảm ơn".
Cô trở về phòng với tâm tình vui vẻ, cô chỉ lo sau sự việc này khiến cô phải bỏ học nhưng thật may, trước lúc mẹ cô đi bà đã dặn cô dù thế nào, khó khăn ra sao cũng phải ráng học, vì chỉ có học thật tốt cô mới có thể ổn định được cuộc sống của bản thân, đó là điều cuối cùng bà mong muốn vì vậy cô không thể phụ sự mong mỏi của bà. Chỉ cần nghĩ đến việc mai có thể đi học, Tiêu Như cảm thấy cuộc đời vẫn còn tươi đẹp, cô mỉm cười từ từ chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng sóng gió sẽ ập đến nay mai thôi.
* * * * *
Tia nắng đã chiếu rọi vào khung cửa sổ, tiếng chim thảnh thót nô đùa với lá gió. Tiểu Như tỉnh dậy, tâm trạng thật là tốt. Cô bước xuống giường đã thấy trước mặt là chồng sách vở ngay ngắn để trên bàn cạnh đấy là bộ đồng phục được gấp gọn gàng, nó xuất hiện ở đây từ lúc nào mà cô không biết. Tiểu Như nhoẻn miệng cười bước vào phòng tắm cất tiếng hát "mưa rơi nhẹ rơi, nhẹ rơi tí ta tì tách,ta tì tách/khẽ hát thật êm bước chân theo nhịp thật dịu dàng..." đâu biết ở ngoài kia hắn đang nhìn cô mà tâm tình trở nên dễ chịu. Cô bước xuống lầu thấy hắn đã ngồi vào bàn ăn tay cầm tờ báo, có lẽ hắn đang đợi cô, bà quản gia nhẹ giọng:
- Như tiểu thư, mời dùng bữa sáng.
- Dạ, cảm ơn bác. À cháu quên vẫn chưa biết gọi bác như thế nào
- Tiểu thư cứ gọi tôi là quản gia Lưu.
- Hi, vâng bác Lưu
Từ lúc cô bước xuống hắn đã thấy được nét tươi vui trên mặt cô, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ:
- Ăn sáng đi, tôi đưa cô đến trường.
- À, không cần phiền như thế, tôi có thể đi xe buýt cũng được.
- Chỉ là tiện đường đến công ty của tôi thôi (nói xong liền đứng dậy đi ra xe)
Tiểu Như vội vàng uống cốc sữa, rồi chạy ra theo không quên quay lại chào bà quản gia một tiếng. Mở cửa bước vào xe đã thấy hắn ngồi đấy, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn phím của chiếc laptop để trên đùi. Phải nói là hắn góc nào cũng trông thật hoàn hảo. Cô nhẹ nhàng ngồi vào, mọi hành động đều cẩn thận như sợ làm phiền hắn. Xe đi gần tới trường cô bảo bác tài xế dừng xe, vì dù sao với một cô gái bình thường như cô cũng không nên gây chú ý với chiếc xe sang trọng như thế. Cô mở cửa bước xuống quay đầu lại mỉm cười cảm ơn hắn, nhưng hắn cũng chẳng đáp lại, tầm mắt cũng chẳng rời khỏi cái laptop.
Xe chạy đi, anh đóng laptop mắt hương về chiếc gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang vui vẻ bước vào trường, tâm trạng trở nên khó hiểu. Thật sự từ lúc cô bước vào xe hắn đã để ý cô, chỉ là muốn dùng cái laptop để làm cớ thôi. Hắn phải công nhận cô rất thu hút cái nhìn của hắn, sơmi trắng cài nơ và chân váy đồng phục đơn giản vậy thôi mà trông cô vẫn tinh khôi đến mê hoặc.
Tiểu Như vừa bước vào lớp, cô bạn Hạ Mạt đã vội nhảy chồm vào ôm lấy:
- Như Như rốt cuộc mấy hôm nay cậu làm sao vậy, không đi học cũng không xin phép, mình đến nhà thì người ta bảo ba cậu đã bán nhà rồi.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======
- À, xin lỗi mình làm mất điện thoại nên không liên lạc được cho cậu. Ba mình nợ người ta nhiều quá nên đành phải bán nhà để trả nợ rồi (tim cô chợt nhói lên khi nhắc đến người ba này, không biết giờ ông ở đâu, có ăn uống đầy đủ không, dù ông tuyệt tình với cô như thế nhưng ông vẫn là người thân duy nhất của cô)
- Thế giờ bạn đang ở đâu, không thì đến nhà mình ở đi. (Hạ Mạt lo lắng hỏi)
- Mạt Mạt à, bạn yên tâm, bây giờ mình đang ở nhà dì mình, cũng không tiện lắm nên mình không nói địa chỉ cho bạn được.
- Ừ, vậy được rồi, nhưng có khó khăn gì thì phải nói mình nghe chưa, mình sẽ giúp.
- Mình biết rồi, cám ơn bạn (Tiêu Như mỉm cười vì biết mình may mắn vẫn còn người bạn tốt như Mạt Mạt)
Tan học cô lang thang đi bộ, tâm tư vẫn còn suy nghĩ về mọi chuyện. Bỗng một chiếc xe audi dừng bên cạnh. Tài xế bước xuống:
- Tiểu thư mời cô lên xe.
Cô hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng nhanh chóng ngồi vào, vẫn là hắn, vẫn cái laptop, nghiêm túc đến đáng sợ:
- Cảm ơn anh! (Tiêu Như nhẹ giọng nói)
- Không cần, chỉ là tiện đường.
Thực ra hắn đã đợi cô 30 phút trước cổng trường rồi, hắn đây chắc là muốn cố tình tiện đường à :) ).
Không gian yên lặng chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ nghe được tiếng "lách cách" gõ bàn phím của hắn. Bỗng chuông điện thoại của hắn reo, dừng việc, hắn bắt máy:
- Thiên Vương à, dạo này cậu hơi bận thì phải, cho anh em cơ hội gặp nhau chút đi
- Nam Cung, có phải cậu lại muốn chơi trò gì không.
- Haha, chỉ là anh em nhớ nhau thôi, 8h tối nay tại bar DIAMOND.
Hắn tắt máy, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền, tên bạn hắn lúc nào cũng nghĩ ra lắm trò để vui chơi, thật là mệt.