Bà xã, anh yêu em

Bà xã, anh yêu em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bà xã, anh yêu em_ Người đàn ông này thật là một con sói đói muốn ăn cừu non, anh ta dám đem cô đặt lên giường, hại cô tò mò muốn biết hôn là cái gì tư vị, bị anh ta dẫn dụ ăn sạch vô số lần, nhưng là, lần đầu tiên của cô lại cùng với một nam nhân anh tuấn mê người, gợi cảm như vậy, hình như người có lợi là cô thì phải.

Chương 44: Đột nhiên anh

“Em thề.” Cô không chút do dự giơ bàn tay lên nói.

Có thêm nhiều kiến thức mới là một trong những lợi ích của việc đọc Truyện Ngôn Tình  mang lại.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Đột nhiên anh đưa tay ra, kéo cô ngã xuống giường, xoay người đặt cô ở dưới thân của anh.

“Em thật đáng giận, hại anh suy nghĩ một ngày một đêm, nghĩ đến em không muốn sinh đứa nhỏ của anh. Em phải bồi thường tổn thất tinh thần cho anh.”

“Anh muốn bồi thường như thế nào?” Cô hỏi.

“Em nói sao?” Anh chậm rãi cúi đầu.

“Chờ một chút, em đang cảm mạo.” Cô nhanh chóng nói, đưua tay ngăn cản anh, hai tay trong nháy mắt liền bị anh chế trụ.

“Không được như vậy, ông xã, anh sẽ bị em lây bệnh đó, a~~~!” Kháng nghị không có hiệu quả, được ngăn chặn bởi một nụ hôn.

Trong phòng khách, nhiệt độ tăng cao.

Hai người, tình yêu kéo dài.

Nhìn thấy ông xã sốt cao nằm ở trên giường, Nam Tuệ nhịn không được thở dài một tiếng. Bọn họ quả nhiên là người một nhà. Cô đã nói với anh là sẽ lây bệnh thôi, vậy mà anh không tin, kết quả là đây? Mới quá một ngày mà thôi, liền nằm ở trên giường phát sốt.

Kỳ thật sinh bệnh phát sốt không có gì đáng lo quá, chỉ cần đi khám bác sĩ, uống thuốc, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, sẽ rất nhanh khỏi bệnh, Hoan Hoan và cô chính là ví dụ điển hình, nhưng người này cố tình không chịu hợp tác, sống chết không chịu đến bệnh viện, nói là bệnh giống như cô, anh chỉ cần lấy thuốc của cô uống vào là khỏi, nói như thế nào cũng không chịu nghe.

“Anh rốt cuộc sợ cái gì? Bác sĩ có ăn thịt người đâu cơ chứ.” Cô bất đắc dĩ nhìn anh thở dài.

“Anh ngủ một giấc sẽ khỏe lại.” Anh khàn khàn trả lời.

“Anh vừa mới ngủ đó thôi, vừa mới tỉnh lại, nhưng kết quả thì sao đây? Đã khỏi bệnh được chưa?” Tính tình ngang bướng của anh làm cho Nam Tuệ có điểm tức giận.

Trử Lực Ngự không hề nói chuyện.

“Đứng dậy, em cùng anh đến bệnh viện.” Nam Tuệ nắm lấy tay anh.

“Anh muốn ngủ.” Anh không hề động đậy.

“Nếu anh không đứng dậy, về sau em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa.” Nam Tuệ tức giận nói.

Anh vẫn không nói gì.

“Ông xã, anh muốn em đếm tới ba sao? Hay là để em đi gọi Hoan Hoan đến xem, ba ba của con bé không nghe lời người lớn, anh có muốn để chuyện đó xảy ra không?” Cô uy hiếp anh.

Anh vẫn không lên tiếng.

“Ông xã!” Cô tức giận lớn tiếng kêu lên, đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn.

Nôn.

Nam Tuệ lập tức chạy về phía phòng tắm, hướng đến bồn cầu, nôn mửa một trận, ói hết ra.

“Bà xã, làm sao vậy? Vì sao lại ói hết ra như thế?” Trử Lực Ngự đi đến bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập lo lắng cùng quan tâm. Nam Tuệ quay đầu nhìn anh, sau khi nôn mửa cảm thấy rất khó chịu mà hốc mắt có điểm phiếm hồng. “Bị anh làm cho tức chết.” Cô mệt mỏi, tức giận trả lời, “Rốt cuộc anh có đi khám bác sĩ hay không?”

Trử Lực Ngự lộ ra vẻ mặt giống của tiểu hài tử làm sai, cúi đầu. “Anh đi.”

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng yên tâm một chút, nhưng thân thể thực khó ở. Cô là làm sao vậy? Lúc trưa không có ăn cái gì kỳ quái mà, sao đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái, đem tất cả những gì lúc trưa ăn được ói hết ra?

Cô lấy giấy lau miệng, vừa cố nhớ lại xem chính mình có ăn lung tung hay không, nhưng vẫn không có cách nào lý giải được.

“Chúng ta cùng đi bệnh viện, em cũng phải đi khám bác sĩ.” Anh khàn khàn nhìn cô nói, giọng điệu tràn ngập kiên quyết.

“Anh chỉ biết bắt người ta đi khám bác sĩ, chính mình sao không làm mẫu đi.” Cô trừng mắt nhìn anh, lời nói có điểm bất mãn.

“Anh là đàn ông, loại tiểu bệnh này không cần đi khám bác sĩ, tự nó sẽ khỏi.” Anh khàn khàn kháng biện.

“Được, em cũng chỉ là ói ra một chút mà thôi, ói hết liền không có việc gì, không cần đi khám bác sĩ, chúng ta đều ở nhà đi.” Cô cố ý nói.

“Bà xã……”

“Em ngủ một giấc sẽ tốt thôi.” Cô học tập anh.

“Bà xã……” Trử Lực Ngự quả thực không biết nên làm như thế nào cho phải. “Đừng để anh phải lo lắng được không?” Anh khàn khàn thỉnh cầu.

“Anh có thể làm cho em lo lắng sao?” Cô hỏi lại.

Anh nhất thời không biết nói gì để chống đỡ.