Bà xã, anh yêu em

Bà xã, anh yêu em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bà xã, anh yêu em_ Người đàn ông này thật là một con sói đói muốn ăn cừu non, anh ta dám đem cô đặt lên giường, hại cô tò mò muốn biết hôn là cái gì tư vị, bị anh ta dẫn dụ ăn sạch vô số lần, nhưng là, lần đầu tiên của cô lại cùng với một nam nhân anh tuấn mê người, gợi cảm như vậy, hình như người có lợi là cô thì phải.

Chương 40: Vì sao không

“Không được.” Nam Tuệ nói.

“Vì sao không được?” Anh cầm lấy tay cô.

“Hứa tẩu đang ở đây.” Cô lại lấy Hứa tẩu làm lá chắn.

“Được rồi.” Anh nói, tiếp theo quay đầu nói: “Hứa tẩu, có thể phiền dì rời đi một chút?”

“Không được!” Nam Tuệ át chế không được trùng khẩu kêu, lập tức cảm giác yết hầu truyền đến một trận thiêu chước bàn đau đớn, hắn nhịn không được sắt súc một chút.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  rồi bạn sẽ biết vì sao khi cháy xăng thì không nên dập lửa bằng nước, hay không nên lên tiếng, xen vào chuyện của người ta dù bản thân có ý tốt muốn giúp đỡ,….Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Làm sao vậy?” Trử Lực Ngự mẫn cảm lập tức hỏi.

“Không có việc gì.” Giọng nói của cô khàn khàn.

“Giọng nói của em sao lại như vậy? Chẳng lẽ bị Hoan Hoan lây bệnh cảm mạo?” Anh siêu cấp mẫn cảm hỏi.

“Không―” Cô còn chưa kịp nói hết câu, cảm giác được bàn tay của anh đặt trên trán cô.

“Em phát sốt rồi.” Anh nhanh chóng nói, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Em phải đi khám bác sĩ.” Anh quyết định.

Việc đã đến nước này, Nam Tuệ biết không lừa được anh, chỉ có thể ngoan ngoãn thở dài, gật đầu.

“Em ăn bữa sáng nhanh lên, trần lái xe cũng sắp đến đây.” Anh nhẹ giọng nói, “Anh giúp em ăn”

Cô đã biết ông xã sẽ nói như vậy “Không cần, em~”

“Anh giúp em ăn” Anh không để cho cô kháng nghị. “Ăn đi nào, ăn xong đổi quần áo khác, anh đưa em đến bệnh viện.”

Anh ấy đã nói như vậy, cô còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể cầu nguyện sau khi đi khám bác sĩ về, ông xã sẽ không xin nghỉ làm để ở nhà chăm sóc cô. Nam Tuệ bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Ăn xong bữa sáng, cô trở về phòng tắm qua, thay quần áo, lát sau, Trử Lực Ngự cũng đi theo vào phòng, đi về hướng cô, nắm lấy tay cô, khuynh thân tưởngên môi cô.

“Ê, đừng đùa! Anh muốn bị lậy bệnh cảm sao?” Cô vội vàng ngăn cản anh.

“Sức đề kháng của anh không kém như vậy.” Anh nói xong lại cúi xuống.

“Không được.” Cô kiên quyết chống cự.

“Bà xã —…”

“Không được!” Cô cự tuyệt.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, trong chốc lát, Trử Lực Ngự bỗng nhiên hít một hơi, lộ ra vẻ mặt đáng thương, buông tay cô ra. “Sau khi hết cảm, em xong đời.” Anh trẻ con nói. Mà cô, chính là rất muốn cười.

“Thẻ bảo hiểm y tế của em ở đâu?” Anh hỏi.

“Tại ví da.”

Anh gật đầu xoay người đi tìm cí da của cô, còn cô nhanh chóng thay quần áp thay quần áo. Đã chuẩn bị xong hết, nhưng mãi vẫn không thấy chồng cô đem thẻ bảo hiểm y tế quay trở lại.

Anh vẫn chưa tìm được ví da của cô sao?

“Ông xã? Tìm không thấy sao?” Cô đi tìm anh.

“Tìm được rồi.” Anh cất giọng trả lời, từ trong phòng nhanh chóng đi ra, sau đó đi thẳng đến cửa phòng đến. “Đi thôi.”

Cô ngạc nhiên một chút, vội vàng đuổi theo. Sao anh lại đi nhanh như vậy mà không đợi cô nha? Đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách, Trử Lực Ngự thấy Hứa tẩu liền mở miệng phân phó, “Dì kêu Hứa bá chuẩn bị một chút, lái xe đi cùng chúng ta, chờ phu nhân khám bác sĩ xong rồi chở cô ấy về.”

Nam Tuệ nghe vậy nhíu mày. “Sao lại phiền toái như vậy? Nếu anh không có thời gian đưa em trở về, em sẽ bắt tac-xi về nhà.”

“Vậy trực tiếp để Hứa bá đưa em đi đi.” Anh đột nhiên nói.

“Còn anh? Anh không đưa em đi sao?” Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn anh hỏi.

“Công ti có việc, anh cần phải đi gấp.” Anh trả lời.

“Một khi đã như vậy, anh còn ở đây làm gì?” Cô nhanh chóng đi lên trước, lấy ví trên tay anh, xoay người anh về phía cửa. “Em cam đoan sẽ cùng Hứa bá đi khám bác sĩ, anh mau đi làm đi.”

Trử Lực Ngự quay đầu nhìn thật sâu vào mắt cô, vẻ mặt khó hiểu.

“Em thề.” Cô là anh đang lo lắng, vì thế một lần nữa cam đoan.

Tuy nhiên, một thời gian sau, cô mới biết lúc đó là do anh đã biết được bí mật của cô.