Bà xã, anh yêu em

Bà xã, anh yêu em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bà xã, anh yêu em_ Người đàn ông này thật là một con sói đói muốn ăn cừu non, anh ta dám đem cô đặt lên giường, hại cô tò mò muốn biết hôn là cái gì tư vị, bị anh ta dẫn dụ ăn sạch vô số lần, nhưng là, lần đầu tiên của cô lại cùng với một nam nhân anh tuấn mê người, gợi cảm như vậy, hình như người có lợi là cô thì phải.

Chương 31: Trử phu nhân

“Giai Giai, cậu đừng như vậy, nếu vị tiểu thư này đúng là Trử phu nhân như lời nói……” Một đồng nghiệp bất an mở miệng nói, lại bị Vu Giai Giai chặn ngang.

“Trử phu nhân? Là cô ta sao?” Vu Giai Giai khinh thường cười lạnh, “Cậu không biết mười tám tuổi cô ta đã làm việc tại quán bar bán lộng phong tình, làm trò ong bướm sao chứ? Rõ ràng so với ai đều thấy mất mặt, lại còn luôn luôn ra vẻ thanh cao, làm cho người ta nghĩ đến đã muốn nôn mửa.”

“Tại quán bar bán lộng phong tình, giở trò ong bướm, so với ở trường học bán lộng phong tình, giở trò ong bướm thì cái nào tốt hơn?” Nam Tuệ nhìn thẳng cô ta nói.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình  có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình  nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Ai ở trường bán lộng phong tình, giở trò ong bướm? Cô căn bản chính là ghen tị với tôi mà thôi.”

“Quên nó đi, không có thời gian nói chuyện với cậu.” Nam Tuệ lắc đầu, không nghĩ sẽ lãng phí thời gian cùng cô ta ở đây làm chuyện vô nghĩa.

“Phiền cô giúp tôi thông báo một tiếng, nói cho Trử Lực Ngự tiên sinh rằng tôi đã tới, tôi tên gọi Nam Tuệ.” Nam Tuệ xoay người đối mặt với cô gái bên cạnh nói.

“Không cần để ý đến cô ta, cô ta đang có triệu chứng của bệnh hoang tưởng, là cái bệnh thần kinh.” Vu Giai Giai nói chuyện với đồng nghiệp.

“Cô ah, nhờ cô thông báo dùm.” Nam Tuệ không thèm để ý đến Vu Giai Giai.

“Bảo vệ, cô gái này là kẻ điên, nhanh đến đem cô ta đuổi đi ra ngoài.” Vu Giai Giai đột nhiên cất giọng quát to.

“Vu Giai Giai, cô bị điên sao?” Nam Tuệ khó có thể tin nhìn về phía cô ta.

“Ngươi điên chính là cô, tự dưng chạy đến công ty của người khác nói lung tung, gây náo loạn.” Vu Giai Giai hừ thanh cười lạnh, “Bảo vệ, phiền toái anh nhanh đến đem cô ta đuổi đi ra ngoài.”

Bảo vệ do dự nhìn về phía Nam Tuệ, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy cô gái này mắc bệnh điên. Nhưng là nghĩ lại tình huống vừa nãy, rất ít người đem cả tên họ của giám đốc điều hành ra gọi như vậy, hơn nữa vừa rồi cô ấy tiến vào cửa thì hết nhìn Đông tới nhìn Tây, aizz, có lẽ cô gái này thực có vấn đề.

“Cô ah, phiền cô rời khỏi đây có được không?” Bảo vệ khách khí nói, tay chỉ về phía cửa chính của công ty.

Nam Tuệ quả thực không biết nói gì để chống đỡ.

“Tôi thực sự là đến tìm người, là Trử Lực Ngự bảo tôi đến, nếu không tin, mọi người có thể gọi điện thoại lên lầu xác nhận.” hắn lấy phi thường tự chế mà nghiêm túc giọng điệu nói.

“Giám đốc điều hành của chúng tôi vì sao lại tìm cô, mà tìm cô có chuyện gì, danh thiếp đâu? Ngay cả đến danh thiếp cô còn không có, vậy mà cũng dám bịa chuyện để nói? Cô cho rằng tất cả chúng tôi là lũ ngu sao?” Vu Giai Giai đưa ra những hoài nghi, không quên điểm thêm một chút hỏa.

“Cô ah, phiền toái cô rời đi có được không?” Bảo vệ lại mở miệng nói, giọng điệu so với lúc trước có vẻ cường ngạnh.

Nam Tuệ đang muốn mở miệng nói, bên cạnh truyền đến một giọng nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói quen thuộc làm cho Nam Tuệ nhẹ nhõm thở một hơi, cứu binh đã đến đây. Nghe thấy tiếng nói, mọi người quay đầu lại, bảo vệ, Vu Giai Giai và cô đồng nghiệp lập tức tôn kính gọi: “Giám đốc điều hành.”

Nhưng giám đốc của bọn họ, trong mắt không có nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ, toàn bộ sự chú ý tập trung tại bóng người ở đằng sau bảo vệ, chỉ lộ ra cái đầu lấp ló.

Anh nhanh chóng đi lên phía trước.

“Em đang làm gì ở đây? Lúc nãy Hứa bá gọi điện thoại nói cho anh biết đã đưa em tới công ty. Anh ở trên tầng chờ lâu như vậy, còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì, không có việc gì chứ?” Trử Lực Ngự lo lắng hỏi Nam Tuệ.

“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.” Nam Tuệ trả lời nhanh.

Nói như vậy, chắc chắn vừa rồi có chuyện phát sinh rồi. “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Cô không muốn dùng quyền lực để đối phó với người ta.

Trử Lực Ngự không tin, anh quay đầu nhìn về phía bàn lễ tân, có ba người, chỉ thấy bọn họ đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cùng với biểu hiện bất an, giống như bộ dạng có tật giật mình.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh trầm giọng hỏi. Ba người không ai dám mở miệng nói chuyện. “Tôi đang hỏi ba người.” Anh nhíu mày, giọng nói cùng giọng điệu không có thay đổi, nhưng lại có thể làm cho ba người kia sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Không có gì đâu, anh hỏi cái gì, đi thôi.” Nam Tuệ ôm lấy cánh tay anh, kéo anh đi. Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi.

“Đột nhiên anh bảo em tới nơi này làm cái gì?” Cô hỏi, chuyển hướng sự chú ý của anh.

Trử Lực Ngự nhìn chằm chằm cô, “Em đang muốn chuyển sự chú ý của anh sang việc khác.”

“Biết như thế là được rồi, rốt cuộc anh tìm em đến đây làm cái gì?” Cô hào phóng thừa nhận, rồi lại hỏi anh.

“Tục ngữ nói quả nhiên không sai.” Anh có chút đăm chiêu nhìn cô, đột nhiên nói một câu kì lạ.

“Cái gì tục ngữ?” Nam Tuệ vẻ mặt tò mò.

“Không được sủng bà xã quá nhiều.”

Cô nháy nháy mắt, lộ ra vẻ mặt buồn cười. “Cho nên, anh quyết định không sủng em nữa?”