Bà xã, anh yêu em

Bà xã, anh yêu em

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bà xã, anh yêu em_ Người đàn ông này thật là một con sói đói muốn ăn cừu non, anh ta dám đem cô đặt lên giường, hại cô tò mò muốn biết hôn là cái gì tư vị, bị anh ta dẫn dụ ăn sạch vô số lần, nhưng là, lần đầu tiên của cô lại cùng với một nam nhân anh tuấn mê người, gợi cảm như vậy, hình như người có lợi là cô thì phải.

Chương 14: Không biết ngày

“Chẳng lẽ không đúng sao chứ?”

“Không biết ngày hôm qua là ai khí thế trùng trùng chĩa vào mũi của người ta mắng hỗn đản, có người qua đường nào hung hãn như vậy không?” Câu trả lời của anh rất giống như đang chế giễu cô.

Nam Tuệ tức giận trừng anh.

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta đều đã kết hôn, gạo đã nấu thành, tại sao chúng ta lại đi thảo luận mấy cái vô nghĩa này chứ? Vợ yêu.” Anh mỉm cười nói.

Cô trợn mắt. “Ai là vợ của anh? Tôi đã nói, còn không có đăng kí thì chúng ta vẫn chưa phải là vợ chồng”

“Vậy em muốn đứa nhỏ trong bụng không có ba ba sao?”

“Cái gì đứa nhỏ trong bụng?” Cô há mồm, trừng mắt nhìn anh.             

Anh nhìn cô cười nói. “Ngày hôm qua chúng ta thân mật nhiều như vậy, khả năng mang thai cũng rất lớn, vợ yêu à.”

***

Cô trốn khỏi Trử Lực Ngự đã ba ngày.

Trong ba ngày này, Nam Tuệ chỉ có ở trong nhà, không đến quán bar đi làm, cũng không tiếp điện thoại.

Bởi vì Trử Lực Ngự không có phong tỏa tin tức ở hôn lễ cô dâu được đổi là người khác với giới truyền thông, vì vậy, Nam Tuệ mà rời khỏi sẽ có phóng viên chụp hình.

Danh Lị cũng đến tìm cô vài lần, nhưng cô thật sự không còn mặt mũi nào đẻ gặp cô ấy nữa, nên cũng không tiếp. Còn có hai cuộc điện thoại lạ, cô đoán tám phần là của Trử Lực Ngự gọi đến, cho nên cũng không tiếp.

Tóm lại, trước khi suy nghĩ rõ ràng chính mình nên làm thế nào, cô không nghĩ sẽ gặp bất kỳ ai.

Cho nên ba ngày này, cô không hề ra ngoài, trừ ăn, ngủ, phiền não tới thiếu chút nữa phát điên muốn chạy ra ngoài, còn kiểm tra「 an toàn kì」 cùng「 nguy hiểm kì, sau đó khóc không ra nước mắt vì phát hiện ngày đó vừa vặn là「 nguy hiểm kì」của cô

Cô mang thai sao? Đáp án còn không chắc chắn, nhưng là cơ suất rất cao. Điều này làm cho cô càng không có mặt mũi gặp Danh Lị, cho nên mới tránh ở trong nhà, không đến quán bar đi làm, sợ Danh Lị chạy tới tìm cô. Đương nhiên, Danh Lị cũng có thể sẽ chạy đến nơi ở của cô, nhưng chỉ cần cô không trả lời, cũng sẽ đồng nghĩa với việc không có ai ở nhà.

Sự thật đã chứng minh, hai ngày qua Danh Lị có đến tìm cô, nhưng khi cô ấy bấm chuông thì cô đều không có trả lời.

Đó cũng là lý do, cô đang cân nhắc suy nghĩ có nên ra ngoài để đi chợ hay không? Bởi vì thức ăn ở trong nhà có thể ăn đều đã bị cô ăn hết rồi.

Do dự một chút, Nam Tuệ mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông cùng một chiếc quần jeans, lại tìm thêm cả chiếc mũ lưỡi trai rồi vén hết tóc lên đội vào đầu, soi gương, xác định hiện tại mình đã có thay đổi nhiều so với hình dáng cũ, mới có dũng khí bước ra khỏi, tới siêu thị gần nhất để mua đồ.

Chính là cô không thể nào nghĩ tới, lúc cô mở cửa bước ra ngoài. Càng không nghĩ tới cô thậm chí còn chưa kịp đến siêu thị để mua đồ, cũng đã bị Trử Lực Ngự bắt lấy. Anh ta tựa như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên lôi cô vào một chiếc xe ở ven đường.

Cô rất ngạc nhiên đến ngây người, chỉ trong một khoảnh khắc cô bị người nào đó túm lấy, tiếp theo sau đó, cả người cô bị nhét vào trong xe.

Cô đã bị bắt cóc.

“Em thật sự rất thích trốn.” Trử Lực Ngự không cười nhìn cô nói.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

 

Nam Tuệ khiếp sợ tới mức không biết nên nói cái gì, sau nửa mới dám mở miệng hỏi: “Anh vì sao lại ở chỗ này?”

“Đuổi bắt người vợ bỏ trốn.” Anh nghiến răng trả lời.

“Còn chưa có đăng kí, tôi còn không phải!”

“Câm miệng!” Anh đánh gãy lời nói của cô, “Chúng ta hiện tại liền đi đăng kí!”

Nam Tuệ ngạc nhiên mở to hai mắt, muốn mở miệng kháng nghị, nhưng anh lại không cho cô cơ hội.

“Đây là một trăm vạn em muốn làm sính lễ.” Anh lấy ra từ trong túi một tấm chi phiếu nhét vào tay cô, “Còn có, xí nghiệp An thị, đang chờ đợi vào khoảng tiền đầu tư của anh, nếu ngày hôm nay họ không nhận được tiền, ngày mai cổ phiếu của công ty họ sẽ rớt giá.”

Cô còn chưa kịp phản ứng với một trăm vạn, đã bị lời nói của anh ta làm cho giật mình.

“Anh uy hiếp tôi?” Cô khó có thể tin trừng mắt nhìn anh.

“Em buộc anh phải làm thế” Anh cắn răng, vẻ mặt cố gắng kiềm chế tức giận. “Em một tiếng không nói đã bỏ đi không thấy bóng dáng, không gọi điện thoại, không có gì liên lạc để tìm được em, em chẳng lẽ không biết như vậy sẽ làm cho người khác lo lắng sao?”

“Ai hội lo lắng?”

“Ai hội lo lắng!” Anh rít gào ra tiếng, hung ác trừng mắt nhìn cô, thở mạnh do quá tức giận.