Hoa nở
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả: Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Hoa Nở _ Hôm nay trời có trăng rằm Liệu em có muốn ăn nằm với anh . Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm
Mới Cập Nhật:
- Chương 29 : Truyện Full ngôn tình sắc...
- Chương 28 : Nghiên Nghiên thật xinh đẹp
- Chương 27 : Thật sao, Nghiên Nghiên, em...
- Chương 26 : Anh sai rồi, Nghiên Nghiên,...
- Chương 25 : ............mục tiêu thủ...
- Chương 24 : Mùa hè mà để bị cảm sao....
- Chương 23 : Quân Lâm, mình có chuyện...
- Chương 22 : Ba mẹ anh đi du lịch rồi
Chương 5 : Sách của Trương Ái Thư
Từ Nghiên ngẩng đầu lên nhìn vào gương, nhưng không chỉ có một mình cô, sau lưng còn có một khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Nghiên.
"A......!" cô hé miệng, thét chói tai, thân thể chưa kịp phản ứng, tay đã bị Mạc Quân Lâm túm chặt, kéo vào một căn phòng.
Mạc Quân Lâm động tác gọn gàng khóa lại cửa, Từ Nghiên sợ tới mức không biết làm sao cho phải, cô càng sợ, nước mắt lại rớt xuống càng nhiều. Cô tránh qua một bên, đôi tay vòng qua cơ thể chính mình, lên tiếng: "Cậu....Tránh ra...."
Mạc Quân Lâm ôm Từ Nghiên vào lòng, giọng nói khàn khàn: "Nghiên Nghiên đừng sợ mình được không, mình thích cậu lắm, Nghiên Nghiên."
Từ Nghiên nghe được những lời này, cô ngây cả người, sau đó nghẹn ngào: "Cậu thích mình....Lại đối với mình như vậy?"
Mạc Quân Lâm rầu rĩ: "Nghiên Nghiên, mình đọc sách, nó nói muốn làm nữ nhân động tâm, cách tốt nhất là chiếm được cơ thể họ. Lý Húc nói hắn cái gì cũng chưa từng làm với cậu. Mình cái gì cũng chậm hơn Lý Húc, chỉ còn cậu thôi, Nghiên Nghiên."
Từ Nghiên xấu hổ và giận dữ không thôi, Lý Húc tại sao cái gì cũng nói cho Mạc Quân Lâm biết. Thậm chí chuyện bọn họ hôn môi vài lần, cũng đã kể đi? Còn có, Mạc Quân Lâm nói cái gì mà cơ thể, nói lung tung cái gì.
Cô dùng sức đẩy Mạc Quân Lâm ra, khóe miệng hắn rủ xuống, vẻ mặt đầy hối hận, cảm tình quen biết nhau từ nhỏ, Từ Nghiên không chịu được biểu tình đáng thương của hắn, cô nghi hoặc hỏi: "Cậu xem sách gì?"
"Sách của Trương Ái Thư." ( tác giả Sắc,Giới)
Từ Nghiên có một lần nghe qua tên tác giả này, nhưng sách thì chưa đọc, cô hoài nghi hỏi: "Thật sự có nói như vậy?"
"Thật, lần sau mình đưa cậu đọc." Hắn ủ rũ cụp đuôi nói.
"Cậu....sách viết là một chuyện....cậu không thể cứ vậy mà làm theo..." Cô tưởng tượng nên mắng Mạc Quân Lâm vài câu, nhưng lại không mắng được gì. Cô nhớ khi còn nhỏ, trước kia nếu cô có vô tình chọc giận Mạc Quân Lâm, hắn không thoải mái lỡ nạt cô một cầu, sau đó cũng ngẩn người, lộ ra rất nhiều biểu tình vô thố hối hận.
Lúc trước cô cảm thấy Mạc Quân Lâm vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn cái gì cũng vô tội, không phải cố ý, nhưng cô buồn bực đều kiếm hắn nổi giận. Hiện tại cho dù Mạc Quân Lâm có làm ra chuyện không thể tha thứ, cô cũng lại như thế mà mềm lòng. Mạc Quân Lâm ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên: "Nghiên Nghiên, cậu thành thật với mình....Cậu thật sự....Thích Lý Húc sao?"
"Nếu người trước kia thổ lộ với cậu là mình, cậu cũng sẽ chấp nhận, đúng không?"
"Mình....." Hai người trong tình cảnh này, cô làm sao dám nói sự thật?
Từ Nghiên thanh giọng: "Tóm lại từ đây về sau chúng ta chỉ là bạn bè....Cậu về sau....Không được động tay động chân với mình nữa....."
"Vậy là cậu không chán ghét mình chạm vào người...."
"Mình...."
Nào có? Từ Nghiên trợn mắt, nhưng lại bị Mạc Quân Lâm nuốt hết vào bụng.
Mạc Quân Lâm hôn cô, nhưng ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt mang theo ý giận dỗi, Mạc Quân Lâm ôm chặt eo cô, lực mạnh như muốn ép khô hai thân thể với nhau, cô không động đậy được, cái ngực đáng thương bị đè chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Vừa đau vừa trướng.
Môi của Mạc Quân Lâm mềm mại, hắn vuốt ve mân mê môi cô, nháy mắt tựa như có dòng điện chạy qua, Từ Nghiên rùng mình, mùi vị kỳ dị truyền đến đôi môi đang dán chặt, lẻn vào trái tim, khiến nó đập loạn nhịp.
"Nghiên Nghiên, mình rất thích cậu...." Mạc quân lâm thở dài một tiếng, cả cơ thể hắn đè chặt Từ Nghiên, nụ hôn trên môi dần gia tăng sức lực, môi mỏng ái muội mở ra, đầu lưỡi thò vào trong miệng cô, đảo qua. Từ Nghiên khống chế không kêu lên.
"Ưm....Ưm...."
Đừng hôn, đừng hôn mà. Cô không nói nên lời, môi lần nữa bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ cần khẩn. Lại không biết tiếng kêu này chọc đến Mạc Quân Lâm hưng phấn cả người. Cả người Mạc Quân Lâm kích động, tay ở eo cô cũng dần vuốt lên. Trên người Từ Nghiên có mùi thơm dịu dàng, mềm mại, vừa duyên dáng, cả cơ thể như không xương, làm hắn mê như điếu đổ.
Mạc Quân Lâm nhìn Nghiên Nghiên, nhìn từ nhỏ tới lớn, ôm cô rất nhiều lần, nhiều năm như vậy, chạm cũng không thể chạm được, rốt cuộc bây giờ có thể ôm cô, cảm giác kia quá ảo diệu, hắn chạm vào một lần liền mất khống chế.
Từ nghiên bị hôn đến mơ màng, những nơi trên cơ thể bị Mạc Quân Lâm sờ, đều trở nên bủn rủn. Hai chân cô mềm ra, đến độ không chịu nỗi sức lực của chính mình.
======= tiểu thuyết hay ======
Hơn nữa, mỗi lần Mạc Quân Lâm thân thiết với cô, cả cơ thể cô đều cảm thấy ngứa ngáy.
Không được, không được, cô không thể để hắn sờ loạn chỗ khác.
Từ Nghiên dùng toàn bộ lý trí với sức mạnh đẩy Mạc Quân Lâm ra, nhưng lại không thể si dịch nổi hắn. Cô bị Mạc Quân Lâm ôm chặt, đè vào vách tường, cảm giác áp bách của thân hình cao hơn cô hẳn một cái đầu, lại một lần nữa bao phủ cơ thể cô. Mạc Quân Lâm nhìn cô ánh mắt sâu thẳm, trong mắt đều là nóng bỏng, dao động, sau đó môi cô lại bị hắn hung hăng hôn lấy hôn để.
"Ưm....ưm...." Hơi thở nóng rực của hắn ập vào người, đầu lưỡi cường thế chui vào miệng cô, trơn trượt liếm qua. Đầu lưỡi Mạc Quân Lâm qua lại trong miệng cô, mỗi một chỗ đều liếm qua, thậm chí liều mạng bắt được đầu lưỡi cô, sau khi bắt được liền vừa hút vừa mút, cô bị hắn hôn đến đau đớn, thân thể trở nên xụi lơ. Cô không còn sức chống cự, cảm thấy hắn ép cô đến không chừa đường sống. Thân thể Từ Nghiên lúc này trở nên kì lạ, một bộ dạng vô lực chống cự, đôi mắt động tình, trong mắt Mạc Quân Lâm chính là cổ vũ hắn ra sức tiếp tục hôn cô.
Mạc Quân Lâm cổ họng khô khốc, dùng sức ấn chặt Từ Nghiên, đè ép thân thể mềm mại, cúi đầu hôn, hôn một cái là sâu thẳm, triền miên. Hắn liếm mút, gặm, giống như một con dã thú đang đói, muốn đem cô nhập vào cơ thể chính mình.
Mạc Quân Lâm trái tim đập thật nhanh: "Nghiên Nghiên....Nghiên Nghiên....Miệng cậu rất ngọt."
Hắn lẩm bẩm, rồi lại đoạt lấy miệng cô, ở trên má cô cọ tới cọ lui, rồi lại chuyển hướng tới cần cổ trắng nõn. Nơi này, tản ra mùi vị thơm ngào ngạt. Hắn hít một hơi thật sâu, mở miệng ra mút vào cái cổ, vừa mút vừa liếm, phát ra âm thanh tách tách.
"Ưm....ưm...."
Ngứa, ngứa quá đi.
Đôi mắt Từ Nghiên xinh đẹp, giờ lại đầy nước, trong cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ ôn nhu, theo lửa nóng trong cơ thể rơi xuống, hơi thở lại thêm dồn dập. Mạc Quân Lâm dùng đầu lưỡi liếm mút hai lỗ tai Từ Nghiên, rồi nhẹ nhàng gặm cắn.
Từ Nghiên sau cơn đau, cơ thể dâng lên một cảm giác khó chịu, ở chỗ sâu kín trong cơ thể không ngừng len lỏi, nhiệt huyết hội tụ ở trong bụng, rồi lại ào ạt chảy ra bao nhiêu xuân thủy ấm áp. Từ Nghiên cảm nhận được hai chân ướt át, cô mắc cỡ chết đi được.
Cô như thế mà lại ướt rồi....
=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Mạc Quân Lâm xoa nhẹ bầu ngực Từ Nghiên, cô lúc nàng cũng hoảng, không biết phải làm sao. Cô mặc áo ngực bình thường, không phải loại khó mở, Mạc Quân Lâm chạm vào một cái liền có thể mở ra dây áo. Mạc Quân Lâm chạm vào đầu vú đã cứng rắn, ngón tay ấn nhẹ, lại xoa nhẹ, bàn tay hắn nâng lên bầu ngực lớn vừa phải, giống như đứa trẻ ham bú sữa, sao lại có thể mềm như vậy? Vừa ngọt ngào giống như mật ông nhưng lại không ngấy. Cảm giác mút vào cũng rất tốt. Ở nơi đây có hương vị thuộc về Từ Nghiên, thanh thanh ngọt ngào.
Hút mút miệng cô, lại ôn nhu xoa ngực cô, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Từ Nghiên, Mạc Quân Lâm muốn đen hết những biểu cảm e thẹn đỏ bừng cả mặt kia thu hết vào tầm mắt. Ánh mắt mê loạn, có lúc lại mông lung, có khi quá kiều mị.
Hắn thích Từ Nghiên đến muốn phát điên, thật sự quá đáng yêu, hắn muốn khi dễ cô, trêu chọc cô.