Hoa nở
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả: Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Hoa Nở _ Hôm nay trời có trăng rằm Liệu em có muốn ăn nằm với anh . Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm
Mới Cập Nhật:
- Chương 29 : Truyện Full ngôn tình sắc...
- Chương 28 : Nghiên Nghiên thật xinh đẹp
- Chương 27 : Thật sao, Nghiên Nghiên, em...
- Chương 26 : Anh sai rồi, Nghiên Nghiên,...
- Chương 25 : ............mục tiêu thủ...
- Chương 24 : Mùa hè mà để bị cảm sao....
- Chương 23 : Quân Lâm, mình có chuyện...
- Chương 22 : Ba mẹ anh đi du lịch rồi
Chương 4 : Cậu...Buông tay ra
Đi theo phía sau Lý Húc là Mạc Quân Lâm, hắn mở miệng: "Chúng ta cùng về."
Vừa nghe đến giọng nói của Mạc Quân Lâm, Từ Nghiên hoảng sợ: "Không cần, tự em về được."
Lý Húc thấy Từ Nghiên hất tay hắn ra, sắc mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên mặc kệ cô, quay đầu tìm những người khác nói chuyện.
Từ Nghiên thấy hắn bỏ đi, hốc mắt đỏ lên, nghe được tiếng cửa mở, cô cúi đầu nói với giáo viên gần đó: "Lão sư em không khỏe, em về trước."
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình ..Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Lão sư nghe Từ Nghiên nói mệt, cũng không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý.
Cô bỏ chạy, mặc kệ Mạc Quân Lâm, mặc kệ Lý Húc, cô chỉ muốn đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Mạc Quân Lâm ở phía sau cô, không nhanh không chậm, cứ như vậy đi theo cô, sau khi xác nhận cô về đến nhà, mới quay người bỏ đi.
Từ Nghiên vào nhà, đi ra ban công nhìn xuống, nhìn Mạc Quân Lâm rời đi, ánh mắt phức tạp mím môi, sắc trời lúc này đã tối sầm, ở nơi cô ở đèn đường cũng ít, cô từ trước tới giờ đều không dám đi một mình, nên Từ mẫu thường chạy đến đón cô mỗi lần tan học.
Rõ ràng cô sợ Mạc Quân Lâm, rõ ràng là cô muốn cách hắn thật xa, cô biết hắn ở phía sau mình, bất giác lại cảm thấy an toàn.
"Nghiên Nghiên, về rồi sao."
Từ mẫu ở trong phòng kêu cô, Từ Nghiên lắc đầu, cởi giày ra đi tìm mẹ.
------------------
Sáng chủ nhật.
"Nghiên Nghiên, có điện thoại."
Nghiên Nghiên sau khi đi chơi về, đều nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, rầu rĩ không vui, cả ngày bần thần mất hồn vía. Từ mẫu chỉ nghĩ chắc là cô với Lý Húc đang giận dỗi nhau. Bà thật sự lo lắng, không muốn con gái thương tâm, đành bắt Từ Nghiên nghe điện thoại.
"Tìm em làm gì?" Âm thanh Từ Nghiên không vui nói.
"Hôm nay ra ngoài xem phim được không?" Giọng nói phát ra rất lớn, Từ mẫu nghe được những lời Lý Húc nói.
Bà tiếp lời, "Nghiên Nghiên con ra ngoài chơi đi, hôm nay mẹ bận không ở nhà, cơm trưa với cơm tối không nấu được."
Từ Nghiên quay đầu nhìn mẹ, trong lòng cô không khỏi thở dài.
"Được, khi nào thì đi."
Sau khi hai người nói với nhau địa điểm với thời gian, Từ Nghiên liền cúp máy, chuẩn bị một chút thì ra ngoài.
Tuy rằng Từ mẫu đồng ý cho Từ Nghiên ra ngoài, nhưng không quên dặn dò: "Không được về quá khuya. Mẹ đi làm về khoảng 8 giờ sẽ về. "
"Dạ."
Từ Nghiên với Lý Húc gặp nhau ở chỗ đã hẹn, cô mặc một cái áo thun màu trắng kết hợp với váy ngắn, dáng người Từ Nghiên vừa phải, ăn mặc đơn giản nhưng lại khéo léo để lộ ra làn da trắng nõn, tóc đen nhánh dài tới vai, khuôn mặt đơn thuần kiều nhu.
Dựa vào bức tường màu hồng gần đó, một bộ dạng nhàn nhã thoải mái, Lý Húc vừa đến đã nhìn thấy cảnh đẹp này, không khỏi thất thần. Khóe miệng cầm lòng không đậu mà nhếch lên, Từ Nghiên nhìn thấy hắn, cũng cười, nhưng sau khi nhìn thấy người sau lưng Lý Húc. Thì nụ cười cứng đờ.
Tại sao, Mạc Quân Lâm cũng tới.
Từ Nghiên trước kia có bao nhiêu tín nhiệm Mạc Quân Lâm, thì hiện tại liền có bao nhiêu thất vọng. Lý Húc nhìn khuôn mặt trầm xuống của Từ Nghiên, khóe miệng mới tươi cười giờ cũng nhạt phai. Hắn bước qua theo phản xạ nắm tay cô, nhưng lại bị Từ Nghiên tránh né, Từ Nghiên hiện giờ sợ hãi người khác đụng chạm cơ thể.
Lý Húc một tay trống không, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: "Từ Nghiên, em lại nháo cái gì?" Hai mắt Lý Húc âm u, thanh âm cũng trở nên lạnh.
Cô rũ đầu nhỏ giọng nói: "Không có, không phải nói muốn xem phim sao.....Tại sao.....cậu ấy cũng tới?"
Lý Húc thấy Mạc Quân Lâm tới gần, đành nhịn xuống: "Vé xem phim là Quân Lâm mua, cậu ấy cũng lâu rồi không đi cùng chúng ta. Xem phim xong cậu ấy sẽ về, anh với em vài vòng, được không?"
Cô vừa thấy Mạc Quân Lâm tới, lập tức muốn bỏ chạy về nhà, nhưng cô không nghĩ Lý Húc sẽ tức giận như vậy.
Cô đang do dự, Lý Húc nắm chặt tay cô, kéo cô về phía trước.
Lý Húc giống như rất không cao hứng, Từ Nghiên mím môi, thầm nghĩ thôi cứ nhịn đi, xem xong phim Mạc Quân Lâm cũng rời đi, hơn nữa còn có Lý Húc ở đây, cậu ấy cũng không dám làm bừa đâu.
Từ đầu tới cuối, cô không thèm liếc mắt nhìn Mạc Quân Lâm lần nào nữa.
Mạc Quân Lâm không nói lời nào, đi theo phía sau họ, ánh mắt nhìn hai người đang nắm tay nhau, đôi mắt híp lại lộ ra vẻ thâm trầm, hai môi mím chặt.
Mạc Quân Lâm đi nhanh hơn, không đi phía sau nữa mà vòng qua bên cạnh Lý Húc.
Giữa Từ Nghiên và Mạc Quân Lâm, cách nhau một Lý Húc.
Mạc Quân Lâm cái gì cũng không nói, nhưng Từ Nghiên biết được, hắn nhìn cô. Sự tồn tại của Mạc Quân Lâm làm Từ Nghiên cảm thấy khó thở, cấp bách.
Thời gian vừa đúng, người trong rạp phim cũng tương đối, Mạc Quân Lâm lấy vé xem phim, sau đó ba người bắt đầu vào trong, tìm vị trí ngồi xuống.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Từ Nghiên nhìn Mạc Quân Lâm ngồi xuống, liền chờ Lý Húc cũng ngồi vào chỗ rồi mới tới lượt cô, ai nghĩ cô vừa ngồi xuống, Mạc Quân Lâm lại đĩnh bạt đứng lên: "Mình nhìn nhầm dãy số."
Hắn đi xuyên qua Lý Húc, ngồi bên cạnh tn,. Chỉ một thoáng, lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên. Cô thẳng người, mở miệng nói Lý Húc đổi vị trí với cô, nhưng vừa định mở miệng, Mạc Quân Lâm đã cầm lấy cổ tay cô. Từ Nghiên bị hù sợ đến sống lưng tê rần, tức khắc không dám động đậy nữa, mà Lý Húc căn bản không chú ý tới cô, chỉ một lòng tập trung ăn bắp.
Cô cố rút tay ra, nhưng lại bị Mạc Quân Lâm nắm chặt. Mạc Quân Lâm ở bên tai cô, nhỏ giọng: "Nghiên Nghiên, có lạnh không?" Âm thanh trong phòng rất lớn, hắn nói chuyện với cô không thể truyền đến tai Lý Húc, hơn nữa ánh sáng ở đây không rõ, hắn không hề kiêng nể mà ép gần cơ thể cô, một chút cũng không sợ hãi.
Cô chịu không nổi, nổi nóng nói: "Cậu...Buông tay ra."
"Cái gì?" Trên phim lúc này phát ra một âm thanh rất lớn, Lý Húc không nghe được Từ Nghiên nói cái gì nên hỏi lại.
"Cậu ấy nói lạnh." Mạc Quân Lâm thay cô trả lời, buông cổ tay cô ra, cởi áo khoác chính mình đang mặc, đặt lên chân Từ Nghiên.
Lý Húc hôm nay không có mặc áo khoác, chỉ có Mạc Quân Lâm là có.
Lý Húc thấy Mạc Quân Lâm đắp áo lên chân Từ Nghiên, hơi nhíu mày. Trước kia Mạc Quân Lâm luôn đối xử tốt với Từ Nghiên, nhưng hôm nay cả ba người đã thay đổi, Lý Húc có chút không thích ứng được.
Lúc này, phim điện ảnh bắt đầu cao trào, Lý Húc không nghĩ nữa, quay đầu tập trung xem phim. Từ Nghiên cắn môi, cơ thể hoang mang lo sợ, cô căng thẳng cả người, sợ hãi Mạc Quân Lâm lại làm bậy. Nhưng, hắn vẫn im lặng không có động tác gì. Xem ra lời lý Húc nói vừa nãi, thành công áp đảo Mạc Quân Lâm đi.
Từ Nghiên xem một hồi thì bị phim điện ảnh thu hút, nhưng chưa được bao lâu, cô cảm nhận được trên đùi mình có một bàn tay nóng rực đang vuốt ve. Cô quá sợ hãi, thậm chí không dám phát ra phản ứng gì, đành mặc kệ hắn làm loạn.
Hắn ở bên đầu gối, vuốt ve, khiêu khích một vòng, sờ đến cả người cô đều nóng lên.
"Mình đi vệ sinh." Từ Nghiên đứng lên, thở phì phò bỏ chạy.
Cô vòng qua bên hướng Lý Húc ngồi, cơ hồ là chạy trối chết, nhưng Lý Húc chỉ chuyên tâm tới phim điện ảnh, không phát hiện ra cái gì, Mạc Quân Lâm ngồi một hồi cũng đứng dậy rời đi, mà bản thân Lý Húc lại không chú ý ra cái gì.
Từ Nghiên đi rất nhanh, vừa đi vừa quay đầu lại xác định không có ai đi theo, đi vào nhà vệ sinh nữ, mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng trước bồn rửa tay, bộ ngực phập phồng không ngừng, Từ Nghiên mở vòi nước ra rửa tay, lại dùng nước lạnh tát lên mặt, cố gắng chấn định bản thân một chút. Từ Nghiên hỏi chính mình, bây giờ làm sao đây? Bỏ về hay là một chút mới về?