Khe hở hạnh phúc.
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường khe hở hạnh phúc mang tới thông điệp Hóa ra bông hoa ấy không phải dành cho tôi, chỉ là tôi đi qua giữa mùa hoa đang nở rộ đẹp nhất. Hoá ra người ấy cũng không phải dành cho tôi, chỉ là tôi bước đến bên đời người lúc người cô đơn nhất
Chương 6 : Cuốn theo chiều gió, đó là bộ phim điện ảnh thật cũ.
"Tại sao anh không thấy em?" Anh nhìn chung quanh.
"Sao anh thấy em được chứ, bận đến vậy mà." Tồn Ngải đã uống nguyên một vò dấm chua, giọng điệu cũng chua.
"Em đang nói cái gì thế?"
"Không phải sao? Vội vàng nói chuyện với người đẹp, vội vàng ôm người đẹp vào lòng thì còn tâm trạng đâu mà thấy em."
Cô bé đang ghen?
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Đôi mắt cười khiến môi anh cũng kéo lên. Thì ra là cô bé con này cũng đã trưởng thành rồi. Ngu ngốc như thế rốt cuộc cũng đã hiểu được giữa nam nữ không thể chấp nhận được người thứ ba. Vô cùng tốt, anh có thể lợi dụng điểm này ép Tồn Ngải giữ khoảng cách với anh hai, đặt chính sách an toàn lên hàng đầu.
Mặc Ân không tức giận, ngược lại có chút vui mừng. Bởi vì dục vọng muốn chiếm đoạt hoàn toàn đối phương, là tính chất đặc biệt của tình yêu.
"Cho nên em quyết định kiếm chỗ nào đó rình coi, không muốn đi ra?"
"Đúng, em thích rình coi đó, tự anh đi học luôn đi." Cô bé con nói giọng mũi, còn hừ một tiếng.
"Thật đáng tiếc...Nếu em đã không muốn đi ra, anh đây gọi điện cho Chu Li Uy, hẹn cô ta đi cùng."
"Ai là Chu Li Uy?" Giọng nói của Tồn Ngải cao vút, giống như cắm hai cây đinh sắt bên trong vậy.
"Người đẹp em vừa nói đấy."
Hừ, thì ra tên cô ta là Chu Li Uy! Chỉ nghe một lần, Tồn Ngải đã ghi nhớ ba chữ này vào đầu thật chắc.
"Anh nói đáng tiếc, là đáng tiếc cái gì?" Cô rầu rĩ hỏi ngược.
"Không có gì, em về nhà trước đi, anh sẽ tìm thời gian hỏi thăm lớp học thêm cho em. Đến lúc đó em tự mình đi học." Mặc Ân chuyển đề tài.
"Rốt cuộc các người đi đâu?" Giọng điệu nóng nảy.
"Không có việc gì, em ngoan ngoãn về đi. Thời tiết không tốt lắm, có lẽ trời sẽ mưa, em về nhà sớm một chút, đừng chạy loạn, sẽ mắc mưa, có biết hay không?"
"Em không muốn, anh nói đi anh nói đi, anh đi đâu?"
Tồn Ngải quýnh lên, theo bản năng bay ra khỏi cây cột mới ẩn nấp. Vì thế, Lã Mặc Ân đã nhìn thấy. Anh cười khẽ, ngắt di động.
"Này này, nói cho rõ nha, sao lại cúp điện thoại chứ..." Cô bé con vẫn còn nói to với điện thoại.
Mặc Ân sải ba bước dài tới cạnh Tồn Ngải, búng trán cô thật mạnh. "Ngắt điện thoại vì phí rất mắc."
Nhếch miệng, siêu tủi thân. Cô kéo lấy cánh tay áo anh, hỏi tới: "Rốt cuộc anh cùng Chu Li Uy đi đâu?"
"Tên của cô ta em vừa nghe đã nhớ kỹ rồi?" Anh liếc mắt.
"Đúng vậy, cũng chẳng khó." Tồn Ngải chu miệng nói.
"Không khó? Nếu em có thể nhớ tên mấy nhân vật lịch sử thì lợi hại rồi." Anh lại gõ đầu cô một phen.
"Nói cho em đi, mấy người muốn đi đâu?" Tồn Ngải ôm tay anh cọ cọ.
Lã Mặc Ân lắc đầu, rút ra hai vé xem phim trong túi quần, phe phẩy trước mặt cô.
"Mấy người đi xem phim." Cô chu miệng lên.
"Ngu ngốc, không phải 'mấy người', là 'chúng ta'." Anh thực sự không chịu nổi, trừng mắt nhìn.
Tồn Ngải nở nụ cười, khuôn mặt đỏ hồng ngượng ngùng. "Cho nên cái kia, chúng ta...là Lã Mặc Ân cùng Trữ Tồn Ngải nha?"
Anh rất rất muốn gõ gõ đầu cô thêm mấy phát. Nếu không sợ Tồn Ngải ngốc đi thì đã sớm động tay. "Không đúng, là Lã Mặc Ân cùng Trữ Ngu Ngốc."
Tồn Ngải chưa từng sợ mắng, nắm lấy tay Lã Mặc Ân, mười ngón tay quấn chặt, dán mặt trên cánh tay anh, giọng nói khe khẽ mềm mại: "Anh trai."
"Sao hả?" Một tiếng hừ mũi.
"Em thấy, tuy cái cô Chu Li Uy kia rất xinh đẹp, nhưng là rắp tâm bất lương, cố ý đùa giỡn, cố ý ngã lên người anh đó."
"Ngốc à, đó là ngoài ý muốn, có người đụng vào."
"Nói không chừng đó là người của cô ấy nha, là cô ấy sắp xếp này nọ, bằng không sao hôm nay lại tông vào, rồi còn cố ý khi ở bên cạnh anh thì cô ấy bị đụng phải, còn vô cùng vừa vặn, ngã thẳng vào lòng anh luôn kìa."
Vừa nói xong vừa vỗ vỗ ngực anh, nơi vừa bị Chu Li Uy chạm qua. Chỗ này, khó ngửi chết được.
"Quay tơ ra kén hả cô? Em là Mori Kogoro chắc? Được rồi, em nên thi ngành Luật đi."
Thi...Ầy, a, á, này...Cô vội vã nói sang chuyện khác.
"Anh, tụi mình đi xem phim đi?"
Lã Mặc Ân xem từng cái một, đọc tất cả mọi hy vọng ước nguyện của Tồn Ngải xong, chọn một vài tấm, dùng đinh mũ, cố định lại.
Lại đọc những dòng chữ trên ấy lần nữa.
Mình hy vọng có anh trai có thể vẽ tấm phác họa Trữ Tồn Ngải cho mình.
Anh đoán, lúc Tồn Ngải viết tờ giấy này, là vì cô nhìn thấy anh đang ngồi vẽ ở lớp mỹ thuật tạo hình. Lã Mặc Ân vẽ khá đẹp.
Mình hy vọng có thể để dành đủ tiền mua Swarovski.
Vòng Swarovski? Hình như là bạn học của Tồn Ngải nói cho cô biết.
Cô bé nói với anh, mỗi một hạt thủy tinh là một tình yêu hoàn mỹ. Tất cả những đôi yêu nhau đều có chung một hạt thủy tinh như thế, mà vòng thủy tinh Swarovski rất có tiếng.
Mình hy vọng lúc gả cho anh trai có thể mặc trang phục của Scarlette O'hara trong
"Cuốn theo chiều gió" nha, dùng rèm cửa nhà làm một bộ váy màu xanh biếc.
Mặc Ân lắc đầu mỉm cười. Lần đó cả hai cùng nhau xem bộ phim mẹ cất rất lâu -
"Cuốn theo chiều gió", đó là bộ phim điện ảnh thật cũ.
Mình hy vọng lúc đến kỳ kinh nguyệt không đau như vậy nữa.
Mình hy vọng không cần cầm bút viết chữ.
Anh gom hết những mẩu giấy còn lại vào một chiếc hộp giấy mới, sau đó dọn dẹp lại phòng khách sạch sẽ.
Thực quy luật, Lã Mặc Ân vào phòng tắm, tắm rửa, sau đó mở máy tính hồi âm. Cũng rất quy luật, anh chợt nhớ tới Tồn Ngải của mình, nụ cười ngọt không nhịn được khiến hàng mày giãn ra. Mỗi lần nghĩ đến cô bé con như thế, anh luôn không nhịn được.
Em, anh rất vui vẻ, bởi vì em hạnh phúc.
Và có một vài chuyện anh nói rõ.
Thứ nhất, anh sẽ gửi cho em một Tiểu Ngải Ngải mới. Lần này, kính mong em chăm sóc mắt em ấy thật kỹ, đừng để em ấy biến thành Helen Keller.
Thứ hai, ai nói cá sấu không có thiên địch? Thiên địch của nó chính là loài người. Con người có thể rút gân nó, lột da nó, ăn thịt nó. Cho nên, không sợ chết đi, lần sau mà em còn mắc mưa nữa coi, xem anh lột da em như thế nào. Cho dù mưa hoa anh đào gì đó lãng mạn đến đâu, cho dù nước mưa em làm nhiệt huyết sôi trào như thế nào cũng không được, biết chưa?
Thứ ba, anh đã đào bình thủy tinh ấy lên, cũng phân loại xong. Anh đem "Đã hoàn thành" cùng "Chưa hoàn thành" phân riêng, trong đó có một tờ viết - Mình hy vọng trưởng phòng giáo dục nhanh nhanh đổi người.
Chúc mừng em, bây giờ trưởng phòng đã đổi người, nhưng học sinh trung học cũng chẳng thoải mái được bao nhiêu so với em dạo đó, có thể thấy được, những áp lực như thế này thì căn bản một chức trưởng phòng giáo dục nho nhỏ không có trách nhiệm. Anh nghĩ, người chịu trách nhiệm, phải là mấy ngàn năm qua, khoa cử thâm sâu của người Trung Quốc, cùng với việc cha mẹ luôn hy vọng con trai thành rồng con gái thành phượng.
Mặt khác, có một tờ khiến cho anh cảm thấy rất phức tạp, bởi vì bên trên viết - mình hy vọng có thể luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, xử lý toàn bộ những người bắt nạt chèn ép mình.
Thân là luật sư, anh không tán thành em hoàn thành nguyện vọng này. Nhưng để anh đoán thử xem nào, người khiến em có thể tức đến mức muốn hành hạ kia, có phải là cô gái thường xuyên ép em đưa bài thi để chép?
Có chuyện, anh luôn luôn không nói cho em biết. Nhưng anh nghĩ, thời gian lâu như vậy rồi, em nghe một chút cũng không sao.
Có lần trường em tổ chức cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn thành phố, anh đại diện trường mình đến dự thi. Thi xong, anh một mình đến phòng học tìm em, không nghĩ tới vừa đến lầu hai đã nghe một tiếng khóc trong toilet ở cầu thang.
Tiếng khóc kia khiến anh cảm thấy rất quen thuộc. Đúng, là quỷ khóc nhè em chứ còn ai.
Anh tới gần toilet, nghe một cô bạn nữ hơi to con, hùng hổ bảo: "Mượn bài thi xem một chút thì chết nhau à."
Em vừa khóc vừa nói: "Không thể làm thế được. Đó là ăn cắp, là hành vi trái pháp luật, sẽ bị phạt mà."
"Mi không nói, ta không nói, ai sẽ biết."
"Đừng mà, anh trai tôi bảo không thể tiếp tay cho người có tội."
Nghe câu này anh thực sự cảm thấy kiêu hãnh vô cùng. Thì ra anh giáo dục em thành công đến như vậy.
"Mi còn nhiều chuyện nữa ta đánh bây giờ!"
Nói xong, cô bạn kia giơ tay lên. Anh vội đến cửa toilet mới phát hiện bạn ấy cũng không đánh thật, mà em lại khóc ầm ĩ, hai tay ôm đầu, miệng còn lảm nhảm, "Đừng đánh tôi, cậu cố ý gây thương tích cho người khác, tôi có thể tố cáo cậu..."
Đối với những tình huống như thế này anh cũng không biết nên khóc hay nên cười thì tốt hơn? Cô bạn học kia hình như sợ em khóc ầm ĩ khiến giáo viên tới, căm giận nhìn em trừng trừng rồi bỏ đi.
Anh chờ bên ngoài, thấy bạn ấy, tóm bạn ấy lại, kéo đến sân bóng rổ. Nhưng điều khiến người ta nghi ngờ là, cô bạn ấy lại chẳng gào thét phản kháng gì, chỉ ngây người nhìn anh, giống như anh là quái vật ngoài hành tinh vậy.
Ở sân bóng rổ, anh đe dọa cô bạn ấy thế này, "Tôi là anh trai của Trữ Tồn Ngải, nếu cô còn dám bắt nạt Trữ Tồn Ngải, tôi nhất định sẽ khiến cho người khác biết hành động phách lối tồi tệ này của cô."
Anh không biết sau lần đó cô bạn ấy còn có bắt nạt em nữa không, nếu không đúng sự thật...Em cũng không cần để ý đến cái nguyện vọng gọi là Cửu Dương Bạch Cốt Trảo đó nữa.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Gần đây thời tiết không ổn định. Và vẫn là câu nói kia, em muốn đi Bắc Cực hay Nam Cực đều được, không cần phải lo lắng đến chuyện tiền bạc, nhưng là phải biết tự chăm sóc chính bản thân mình, chọn một công ty du lịch thật uy tín. Anh xin em đừng bao giờ đi du lịch một mình. Một cô gái mà đi như vậy sẽ khiến anh rất lo lắng. Còn nữa, đây là điều quan trọng nhất. Nếu anh biết em lại mắc mưa rồi cảm rồi hắt xì, anh sẽ lập tức ngưng hẳn tiền viện trợ, hiểu chưa?
Anh trai Mặc Ân.
Mặc Ân mở trang web, chép số điện thoại cùng địa chỉ, sau đó dựa người vào ghế, tưởng tượng đến biểu cảm của cô bé con khi nhận qùa, nghĩ nghĩ một lúc, trong lòng lại thấy ngọt.