Khe hở hạnh phúc.
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường khe hở hạnh phúc mang tới thông điệp Hóa ra bông hoa ấy không phải dành cho tôi, chỉ là tôi đi qua giữa mùa hoa đang nở rộ đẹp nhất. Hoá ra người ấy cũng không phải dành cho tôi, chỉ là tôi bước đến bên đời người lúc người cô đơn nhất
Chương 21 : Chờ em hồi âm.
"Được." Mặc Ân giương mắt, nhìn lướt qua từng người một trong phòng, xoay người, mang Tồn Ngải ra khỏi phòng.
Bà Trữ muốn đuổi theo, nhưng chồng bà ngăn lại. Ông nói: "Để hai đứa yên tĩnh một chút. Chúng lớn rồi, lại rất ngoan, sẽ nghĩ thông."
Gật đầu, bà xoay người nhìn hai vợ chồng nhà họ Lã. Sai lầm năm đó, sao có thể đổ hết xuống đầu con cái?
Đêm khuya, Mặc Ân vẫn còn ở lại văn phòng.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Anh khoanh hai tay trước ngực, đọc đi đọc lại lá thư của Tồn Ngải.
Chuyện năm ấy đã đi qua hai mươi mấy tháng dài đằng đẵng, nhưng vẫn rõ ràng trước mắt như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nước mắt Tồn Ngải, đau đớn của cô ấy, như khắc như rạch từng vết dao sắc vào tim anh.
Mặc Ân vẫn còn nhớ rất rõ. Sau khi rời khỏi nhà, anh đưa Tồn Ngải ra biển, là bờ biển hai người chụp ảnh cưới, không có ánh nến bập bùng, chỉ có đèn pin của ánh, ánh sáng mong manh chiếu không sáng nổi hai trái tim đang chìm nơi đáy sâu.
Mặc Ân cùng Tồn Ngải vai kề vai, như sáng sớm ngày hôm ấy.
Anh nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa cả hai, từng chút từng chút một. Những chuyện khiến người ta mỉm cười, khiến người ta tức giận, khiến người ta hạnh phúc, khiến người ta muốn hét lên thật to...Quá khứ của cả hai đầy những tình cảm như thế, cùng vô số nhỏ nhặt nhưng khiến người ta không thể buông tay được.
Tồn Ngải nghĩ, nếu biết sớm mọi chuyện sẽ thành như vậy, cô đã lên xe trước rồi mua vé bổ sung. Cô muốn đi ngược lại quy luật tự nhiên, cô muốn mình giống như rất nhiều người khác, chỉ gởi cho mẹ một e-mail, rồi báo sơ sài như vậy cho mẹ biết, nói cho mẹ đã quyết định kết hôn. Cô muốn giật dây anh trai, cùng nhau chuyển đến một nơi thâm sơn cùng cốc không ai biết, làm một đôi thần điêu hiệp lữ vui vẻ. Dương Quá có thể cưới cô cô (Dương Quá bái Tiểu Long Nữ làm sư phụ, nhưng không gọi sư phụ mà gọi là cô cô), ai bảo em gái không thể gả cho anh trai?
Pin đã hết, đèn pin mất đi ánh sáng, nhưng sắc trời vẫn còn chưa hửng. Những ngón tay giao nhau không thể nhìn thấy giữa khơi đen mịt mùng, trong tai chỉ còn nghe tiếng sóng biển rì rào.
"Tồn Ngải." Mặc Ân liếm đôi môi khô ran.
"Ưm." Mệt quá, nhưng là cô không muốn nhắm mắt lại, sợ ngủ rồi sẽ chìm vào cơn ác mộng không tỉnh lại được nữa.
"Chúng mình làm xét nghiệm DNA."
"Tồn Ngải." Anh liếm liếm môi khô ráp.
"Ừm."
Sao cũng được, cô nghĩ, những chuyện đó quan trọng không? Quan trọng không phải là quá khứ, mà là ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, cô muốn mỗi một buổi sáng thức dậy đều nhìn thấy bóng anh. Tồn Ngải không muốn về Mỹ, không muốn chặt đầu tình yêu của họ, trị tội trước công chúng.
"Anh sẽ tìm cô Trữ nói chuyện, tìm ra chứng cứ em không phải em gái anh."
"Ừm." Tồn Ngải đáp.
"Anh cũng sẽ tìm bố, hỏi rõ ràng chuyện năm đó."
"Ừm."
"Nếu...chúng mình không thể thay đổi được kết quả..." Anh sẽ thỏa hiệp, đúng không? Tồn Ngải không cho anh nói xong, nghiêng người, ngả đầu vào lòng anh.
Tồn Ngải rất cố chấp, cứng rắn nói: "Mặc kệ thế nào em cũng không đi. Dù sao Trái đất cũng sắp tận thế rồi, con người phải hưởng thụ lạc thú trước mắt; Dù sao pháp luật cũng không biết hai đứa mình là anh em, sẽ không bị bắt đâu; Huyết thống gần thì chuyện lo sợ nhất là sinh con dị dạng, thì bọn mình đâu cần sinh em bé đâu, thế là tốt mà; Nếu Thiên Chúa Đức mẹ không tán thành, không cổ vũ, ha ha! Chẳng sao cả, chúng mình đổi tôn giáo."
Tồn Ngải vốn là một đứa trẻ hư, chưa bao giờ tuân thủ pháp luật, cô không cần chui qua lỗ hổng, chỉ có thể cột chặt mình và anh trai cùng nhau, thậm chí cô còn có thể từ bỏ lương tâm mình.
"Như vậy...không tốt." Mặc Ân căm ghét lý trí của mình, nhưng không thể thay đổi được tính cách mình. "Vì sao không tốt?"
"Nói không chừng, khi em rời khỏi anh có thể gặp được một người khác rất tốt." Tồn Ngải không có cách nào cùng anh sinh con dưỡng cái, nhưng làm mẹ, là tâm nguyện lớn nhất của cô, anh làm sao có thể cướp đi quyền lợi ấy của cô?
"Em không cần, hạnh phúc của em chỉ có anh mới cho được." Tồn Ngải không nghe theo, nức nở.
"Đời người rất dài, em không biết hành trình phía trước sẽ có những điều gì ngạc nhiên, điều gì vui vẻ đang chờ mình. Không phải em thích mạo hiểm sao? Nói không chừng em sẽ gặp một người đàn ông khác thích mạo hiểm, cả hai rồi sẽ cùng nhau du lịch khắp thế gian..." Mỗi một lời, cũng là lăng trì trái tim chính mình.
Tồn Ngải lắc đầu, cố gắng giữ giọng nói ở mức thoải mái nhất, cố gắng nheo mắt cười: "Anh, nói cho anh biết, bây giờ em sửa lại, từ lúc này trở đi, em không cần gì bất ngờ, không cần mạo hiểm, em muốn ngoan ngoãn làm một bà chủ nhà. Còn chúng mình cố gắng kiếm tiền, để dành, không sinh em bé, nuôi một đàn cún con. Chúng mình, sẽ bình an yên ổn đi qua một đời, anh làm luật sư Lã, em làm vợ hiền, không có rang cơm cũng không sao, em cũng không phải là đứa con gái có ham muốn mãnh liệt nha. Con người của em...có vẻ tôn trọng tâm linh..." Những chữ cuối, giọng nói Tồn Ngải bắt đầu nghẹn ngào.
Tim như vụn. Đau. Mặc Ân nâng cằm lên nói: "Giữ lấy anh, mất đi chính em? Như vậy không tốt, nếu cuộc đời của chúng mình không thể kết hợp với nhau, em cũng phải sống cho mình một cuộc đời thật tốt. Nhớ kỹ, anh muốn Tồn Ngải vui vẻ, muốn Tồn Ngải đặt hạnh phúc của mình lên hàng đầu."
"Anh, anh muốn khuyên em rời đi sao?"
"Chúng mình sẽ không rời đi. Cho dù hai đứa mình là anh em thì vẫn sẽ quan tâm nhau, thương yêu nhau. Tồn Ngải vĩnh viễn là cô gái anh yêu thương nhất."
Nếu trong tay có một con dao, anh sẽ tự giết chết lý trí của mình.
"Cho nên...anh, anh đã quyết định rồi, không cần em nữa?"
Anh muốn! Nhưng cái lý trí vốn nên bị giết chết vẫn ngăn trở câu trả lời của anh.
Cánh tay Tồn Ngải đang siết lấy anh bỗng nhiên buông ra. Cô đột nhiên nhớ tới Chu Li Uy, nhớ tới hạnh phúc bên anh vốn nằm trong bàn tay mình, thì cô ta dựa vào cái gì mà cản? Giữ bồn cầu nhưng không đi, cô ta chính là những người như thế.
Trái tim bị ăn mòn lại một lần nữa đau đớn. Hơi ấm của anh đã ủ được tay chân cô, nhưng không sao truyền tới trái tim như thể đã đông lạnh dưới lớp băng dày. Anh không cần cô, Tồn Ngải chậm rãi nhấm nháp cái sự thật này.
"Tồn Ngải." Mặc Ân muốn kéo tay cô.
Tồn Ngải rụt tay lại theo bản năng. Nếu tim đã lạnh, thì tay chân ấm còn có tác dụng gì?
"Nghe anh nói, đừng cáu kỉnh. Chờ em lớn thêm một chút nữa em sẽ hiểu được. Buông tay, chúng ta mới có cơ hội đi tìm hạnh phúc khác. Không buông tay, đến cuối cùng vẫn là chúng ta không thể thở được."
Cô im lặng.
Tiếp đó, cả hai không nói chuyện nữa. Tồn Ngải đưa lưng về phía anh, co người lại thành một khối nho nhỏ. Gió biển ù ù thổi, đông lạnh người cô, từ mọi ngóc ngách trở thành băng đá. Mà Mặc Ân, sinh mệnh của người đàn ông đó, từ giờ khắc này đã héo rũ.
Hôm nay, cả hai không chờ bình minh lên nữa, chỉ chờ một cơn mưa đến không báo trước, xối ướt hai thân thể, xối ướt hai trái tim. Đôi nam nữ không còn một cơ hội nào đó, ở bãi biển này, tạm dừng tình yêu.
Dượng Peter nói đúng rồi, bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan, sau khi Mặc Ân lần lượt tìm đến hai bên nói chuyện, sau khi có kết quả kiểm tra DNA, Tồn Ngải chuyển đi khỏi nhà Mặc Ân.
Cô nhớ rất kỹ những lời anh nói — buông tay, chúng ta mới có cơ hội đi tìm hạnh phúc khác. Không buông tay, đến cuối cùng vẫn là chúng ta không thể thở được.
Tồn Ngải cô có thể không hít thở, lại không muốn Mặc Ân không thể hít thở, cô có thể buông mọi cơ hội khác xuống, nhưng lại không muốn ngăn cản Mặc Ân theo đuổi cơ hội.
Mở ra một văn bản mới, Mặc Ân theo quán tính gõ "Em gái, anh vui vẻ bởi vì em hạnh phúc", suy nghĩ một lúc lâu, rồi xóa đi.
Anh biết, Tồn Ngải cũng không vui vẻ, cho nên anh không thể nào vui vẻ.
Sai lầm rồi, anh từng cho rằng năm tháng là phương thuốc trị liệu tốt nhất, cho rằng thời gian sẽ hòa loãng tình yêu đậm đặc giữa hai người, cho rằng, chỉ cần bước qua đủ lâu, cả hai sẽ tự tìm đến những chuyện khiến cho chính bản thân mình vui vẻ. Cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng cả hai vẫn là chung một sinh mệnh như trước.
Một khi tình yêu không thể thay đổi, hai người bên nhau mới chính là đáp án đúng đắn nhất. Anh làm gì mà phải khăng khăng chia lìa đau khổ, làm gì mà khiến hay người đều đắm trong đau thương tương tư?
Thở sâu. Là Tồn Ngải đúng, là anh cứng nhắc gây ra bi thảm giữa hai người.
Em, anh không vui vẻ, bởi vì em không vui vẻ.
Anh hiểu được, em chỉ vì anh mà làm bộ vui vẻ, chỉ là...Chúng mình làm bộ lâu đến như vậy, hiệu quả dường như cũng có giới hạn. Đúng không?
Anh vẫn luôn cảm thấy không công bằng, cảm thấy ông trời đang đối nghịch mình. Chúng ta yêu thương nhau như vậy, vì sao không cho chúng ta hoàn hảo? Đời này có nhiều tình huống là thế, tại sao chỉ có chuyện của chúng ta lại cố tình không thể miễn tội? Người làm sai cũng không phải là chúng ta.
Mà anh không thể oán trách được bất kỳ ai. Bố anh cùng cô Trữ không thoát khỏi vòng xoáy tình cảm, đã tạo ra một sai lầm lớn, và cũng vì thế mà tự trách không biết bao nhiêu năm, cái giá phải trả cũng đã trả. Mà mẹ anh, anh có thể trách cứ mẹ, vì ba anh em trong nhà mà bảo vệ hôn nhân gia đình? Vi nữ tắc yếu, vi mẫu tắc cường! (Phái nữ là phái yếu, nhưng làm mẹ rồi sẽ mạnh mẽ.)
Mẹ tự trách mình. Mẹ nói, nếu biết cô Trữ mang thai, mẹ sẽ không ép cô rời đi. Nếu năm đó mẹ nhận em, dưỡng dục em, như vậy chúng ta sẽ thành tay chân thật sự, phát triển tình cảm gia đình chân chính.
Đáng tiếc, mọi chuyện không thể quay lại từ đầu, không ai có thể quay về để bù đắp những sai lầm, mà giữa chúng ta đã đi từng bước một từ lâu, đi đến ngày hôm nay.
Tồn Ngải, nói thật cho anh biết, đi du lịch vòng quanh thế giới như vậy có thay đổi tầm nhìn của em không? Em còn giống như trước đây, cho rằng chỉ cần trốn đến nơi không ai biết, tình cảm của chúng mình sẽ tiếp tục? Em có hay không có được một cuộc gặp gỡ, rằng người đàn ông từ đất nước xa lạ nào đó đi vào trái tim em, có hay không anh chàng hàng xóm tích cực theo đuổi?
Nếu có, em phải nắm giữ hạnh phúc thật chặt, đừng để hạnh phúc trốn khỏi bàn tay mình lần nữa. Còn nếu không đúng...
Tồn Ngải, giả thiết tình cảm của em đối với anh không thay đổi, giả thiết em vẫn còn nguyện lòng cùng anh làm Tiểu Long Nữ và Dương Quá, giả thiết em không để ý cơm rang của người khác ngon miệng đến cỡ nào, mà chúng ta chỉ có thể lựa chọn ăn món Pháp...
Nếu như vậy, em hãy về đi, anh nguyện lòng từ bỏ Thiên chúa Đức mẹ vì em, chúng mình vẫn có thể tay trong tay siết nhau thật chặt, vẫn có thể đi dạo trên bờ biển xinh đẹp kia hết lần này đến lần khác, vẫn còn có thể cùng nhau đi qua 'thiên trường địa cửu' như em hay nói.
Lúc này, anh sẽ chuẩn bị nhiều thật nhiều nến cùng pháo hoa, anh muốn cùng em, chúng mình ngắm bình minh, chờ hoàng hôn. Có lẽ chúng mình sẽ xây một căn nhà thật lớn cạnh bờ biển, nuôi hai chú mèo, hai chú cún. Vào lúc triều dâng, chúng ta sẽ đi dạo, cười đùa với nhau, làm một đôi vợ chồng mà không giống vợ chồng, dùng phương pháp gắn bó khác với người ta để gắn bó tình yêu của chúng em, em nói được không?
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Chờ em hồi âm.
Anh Mặc Ân