Khe hở hạnh phúc.
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường khe hở hạnh phúc mang tới thông điệp Hóa ra bông hoa ấy không phải dành cho tôi, chỉ là tôi đi qua giữa mùa hoa đang nở rộ đẹp nhất. Hoá ra người ấy cũng không phải dành cho tôi, chỉ là tôi bước đến bên đời người lúc người cô đơn nhất
Chương 23 : Thực xin lỗi,
"Thực xin lỗi, em hẳn là đi Mỹ, nhưng em không muốn rời anh quá xa, như thế sẽ khiến em sợ hãi. Vì sao em lại xui xẻo như vậy? Có phải em đã làm sai chuyện gì không, hay là tâm địa của em quá xấu xa? Cử đầu tam xích hữu thần linh, thần linh quyết định thay thế ánh trăng trừng phạt em..
Câu đầy đủ 舉頭三尺有神明,欺什麼。Ngẩng đầu ba tấc có thần linh - lừa dối làm gì. Đây là lời dạy của Phật.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình . và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Ngửa đầu nhìn lên ba thước (75 cm) là có thần minh chứng giám.
Nghe giọng nói khe khẽ như vậy, ai có thể giận dữ với cô được đây? Mặc Ân thở dài, mở hộp hamburger ra, đổ khoai tây chiên lên nắp hộp, dùng giấy ăn cẩn thận bọc một góc hamburger, đưa đến tay cô.
"Em cũng chưa ăn cơm sao?"
Nói xong, anh nắn nắn đôi má gầy đi thấy rõ của Tồn Ngải. Chỉ chưa được bao lâu, cô đã khiến chính mình thành như vậy, nếu hai tháng sau gặp lại, có phải cô sẽ thành một bộ xương?
"Ừm, em ăn không vô." Tồn Ngải cắn một miếng gà chiên. Quả nhiên vẫn là vấn đề ở chỗ anh. Chỉ cần anh ở đây, cái gì cũng thành ngon.
"Tại sao ăn không vào?"
"Bởi vì anh không ở nhà." Tồn Ngải nhìn anh, dưới ánh mắt ấy, cô không thể không cúi đầu xuống.
Ai nói anh không ở nhà, chỉ là, không ở nhà cô.
"Cho nên em không làm gì? Không đi làm, không tìm việc, không ra ngoài, không ăn cơm, em có biết như vậy rất dễ đổ bệnh không, đổ bệnh rồi... Đúng rồi, vì sao em lại đến bệnh viện? Bị bệnh gì phải không? Chỗ nào trên người không thoải mái? Không, cằm em có băng gạc... Em lại ngã? Lại là giày cao gót gây họa."
Lần thứ tư, lần thứ tư cô ngã sấp xuống, hơn nữa mỗi lần ngã đều phải vào bệnh viện. Giày cao gót chết tiệt.
Tồn Ngải không muốn khóc, nhưng hai ba vấn đề liên tiếp anh đặt ra, khiến nước mắt cô chảy xuống.
"Bác sĩ nói, đầu của em có vấn đề." Nói xong cô vừa khóc vừa cười. "Không cần bác sĩ nói em cũng biết đầu em có vấn đề rồi, bằng không vì sao mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một phút, mỗi một giây đều nhớ đến anh."
Chỉ là rất nhớ, cô mới không ăn không ngủ, biến chính mình thành bộ xương khô? Nếu biết vậy sẽ không ép cô rời khỏi nhà, nếu sớm biết rời khỏi anh, cô sẽ không sống nổi, nếu sớm biết cả hai người là cùng chung một sinh mệnh, anh làm sao có thể vứt bỏ cô được!
Lã Mặc Ân nhíu mày. Chúa Trời hẳn là không nên dùng phương thức như thế này thử thách con người. Anh cho rằng chỉ cần đẩy cô đi đủ xa, thật chậm rãi, tình cảm rồi thay đổi, từ tình yêu biến thành tình anh em. Anh cho rằng chỉ cần một thời gian không gặp nhau không thấy nhau, lý trí sẽ bắt đầu làm chủ tư duy, Tồn Ngải sẽ từ từ hiểu được, trên thế giới này không phải chỉ có tình yêu là đáng giá để ca tụng.
"Tồn Ngải, em không thể như vậy."
Lời vừa nói ra, Mặc Ân biết chính bản thân mình sai rồi. Lý trí là tính chất đặc biệt của anh, không phải Tồn Ngải. Không có anh bên cạnh, có thể nào miễn cưỡng cô sống một cuộc sống bình thường.
"Em biết mà."
Cô biết hẳn là nên tách nhau ra thật xa mới không liên lụy đến người khác. Cô hiểu được chính mình là một gánh nặng, hẳn là anh nên tránh càng nhanh càng tốt. Cô rõ ràng biết đầu mình có bệnh, mà căn bản, việc mình sinh ra là sai lầm lớn nhất cuộc đời.
Nhưng mà... nhưng mà cô thương anh. Rất yêu, yêu đến khắc vào xương vào thịt, yêu đến khi trái tim vỡ thành hai nửa vẫn không thể khống chế được tình cảm lan tràn như cỏ dại ấy.
Cắn một miếng hamburger, không nhai đã nuốt vào bụng. Thức ăn trong dạ dày cô muốn 'làm phản', cô cũng không xen vào. Bây giờ Tồn Ngải chỉ có thể trông nom được trái tim kia còn nhảy trong lồng ngực mình. Nó đang kháng cự, nó đang giãy dụa, nó muốn tìm một đường sống, nhưng mỗi một cánh cửa đều bị bịt kín, đều bị ngăn lại. Nó trốn không thoát. Nó trốn không xong. Nó bị nhốt lại.
"Em phải đi làm, em phải tìm một việc gì đấy để phân tâm đầu óc. Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện tốt đẹp, không phải chỉ có một mình tình yêu."
Nước mắt trượt dọc xuống má cô. "Đã không có. Mất đi anh, trong cuộc đời em chỉ còn lại những chuyện xấu xí."
"Sẽ không, em phải tin tưởng anh. Khắp mọi nơi trong cuộc đời này đều tồn tại kỳ tích, chỉ cần em mở hai mắt ra nhìn, sẽ tìm được chuyện khiến chính mình vui vẻ."
"Em đang nghiêm túc, trong cuộc đời em đã không còn kỳ tích."
Cố chấp của cô khiến người khác phải nghiến răng nghiến lợi.
"Em... em đi vòng quanh thế giới đi, anh sẽ mở cho em một tài khoản, bên trong có đủ tiền, cho em đi du lịch khắp nơi. Em hãy đi đi, đi làm một cuộc phiêu lưu mạo hiểm em thích nhất, chỉ cần nhớ viết thư cho anh là được." Nếu đã không có cách nào vui vẻ vì tình yêu, thì như vậy, khiến giấc mộng cô trở thành hiện thực thật vui vẻ.
"Nếu có một ngày, em đi mệt rồi có thể trở về không?"
"Có thể, đợi đến lúc ấy, chúng mình sẽ trở thành anh em thực sự, anh vẫn thương em, cưng chiều em. Em sẽ là đứa em gái nhỏ yêu anh trai của em, luôn quý trọng ngưỡng mộ anh như trước."
Nghe nói, tình yêu sẽ bình phục. Nghe nói, tình yêu chỉ là một cảm giác thoáng qua ngắn ngủi. Nếu những người kia không phải lừa gạt, như vậy, bọn họ sẽ đi đến một ngày nào đó, rồi gặp lại nhau, khi đó tình cảm gia đình đã chiếm phần lớn trong cảm xúc của cả hai.
"Nếu đến lúc đó, tình cảm của em vẫn không phải là em gái đối với anh trai thì sao?"
Tồn Ngải khiến anh khó xử. Cô rất hư, nhưng mà cô còn có thể hư bao lâu? Có thể tiếp tục tùy hứng là chuyện xa xỉ đến cơ nào.
"Anh đây đành phải... kiếm thật nhiều thật nhiều tiền đưa em vào vũ trụ vậy." Mặc Ân thử nói đùa, lại khiến nước mắt cô chảy ra. Đau lòng, anh vươn tay chạm đến gương mặt cô, chạm đến miếng gạc trắng xóa, nói sang chuyện khác, "Sao lại bị thương thế này?"
"Giày cao gót lại chuốc họa."
"Ngày mai anh mang đi mua giày thể thao."
"Không được, cái giày đó không thể mang với đồ vest được." Tồn Ngải chu miệng lên.
"Có liên quan gì, cho dù thế nào em vẫn là đẹp nhất." Thở dài, Mặc Ân nắm tay cô, hỏi: "Tồn Ngải... đi vòng quanh thế giới, được không?"
Giữa lớp nước mỏng mờ mờ trong mắt, cô gật đầu đồng ý. Là nên rời đi, đi cho đến khi đủ xa, đi cho đến khi cô không còn là gánh nặng của anh nữa. Ký sinh trùng nên tách khỏi, để cây đại thụ này được sống tiếp. Và sống tốt.
"Ngoan, nơi đầu tiên muốn đi là nước nào? London nước Anh, hay là Paris Pháp?"
"Em muốn về Mỹ trước, thăm mẹ."
"Được, vậy thì về Mỹ, nhưng trước khi xuất phát hãy chuyển về đi."
Phong thư này, Mặc Ân kéo dài hai tuần đằng đẵng mới trả lời.
Nói đến cùng, anh vẫn để tâm, để ý tới việc một người đàn ông khác xuất hiện trong cuộc đời Tồn Ngải, để ý tới việc đối phương đã trở thành một người cùng chung sinh mệnh, để ý đến việc anh vẫn còn ở nơi đây chờ đợi, mà chiếc diều bay cao kia, đã lãng quên đường về nhà.
Đây không phải là điều mình muốn hay sao?
Anh muốn cô theo đuổi hạnh phúc của mình, anh muốn cô xem mình là một người anh trai thực sự, là anh nói trong cuộc đời này, khắp nơi đều có kỳ tích xuất hiện, anh nào có thể quay đầu, thống hận cái kỳ tích ấy?
Trải qua hai tuần lễ lắng đọng, Mặc Ân ép chính mình dùng thân phận anh trai, gửi lá thư này đi.
Em gái, anh rất vui vẻ, bởi vì em cố gắng khiến chính mình vui vẻ.
Australia vừa nghe đã nghĩ đất nước kia thực sự rất tuyệt vời, có lẽ anh nên đi thử một lần xem sao.
Anh thực rất mừng, trong cuộc đời của em đã tìm được một lối ra mới, cũng rất mừng khi có một người đàn ông khác làm bạn với em. Tình cảm mà sức mạnh nào cũng không thể chia tách hai người, em phải thật quý trọng nó.
Nếu có cơ hội mặc vào chiếc váy cưới em đã nhìn thấy ở gần điện Versailles Paris, hãy nhớ, mời anh đến tham dự hôn lễ của em. Dù sao anh cũng là anh trai em, là một trong những người đàn ông yêu thương em nhất, biết chưa?
Đọc thư, thấy em vẫn chưa viết những lời này, anh đột nhiên rất nhớ biểu cảm khi ghen của em. Là ghen tuông ấy. Có biết dáng vẻ mỗi lần bảo vệ tình yêu của em đáng yêu đến bao nhiêu không? Có phải là bởi vì bên cạnh đã có người khác nên cũng muốn đẩy anh ra ngoài bán thật nhanh?
Không cần đâu, anh biết phương hướng mà mình muốn đến, em đừng lo lắng cho anh.
Gần đây anh trở về trường Đại học một chuyến, gặp vài giáo sư. Bọn họ vẫn giống như thời đó, tinh thần sáng láng khi lên lớp, vẫn thường rủ nhau chơi đùa cùng mấy con cá trong hồ liễu rủ. Trong thư viện, mỗi một bàn vẫn là một sinh viên chiếm cứ như cũ.
Đi dạo trong vườn trường, thời gian dường như tạm dừng. Những người giống nhau, bầu không khí giống nhau, cảnh vật như những ngày xưa cũ, tựa hồ giây tiếp theo, em sẽ chạy tới anh từ đằng xa xa, níu lấy cánh tay áo của anh, không kiêng kị gì mà lớn tiếng gọi, "Anh, em ở trong này."
Chỉ là như vậy, toàn thế giới đều biết em là em gái của anh, có một giáo sư thường hay trêu chọc anh như thế này: "Em gái của em giống như mấy học sinh nữ mười lăm tuổi, sáng sủa hoạt bát, còn em sao lại kín đáo thâm trầm như thế?"
Không sai, có lẽ so với em, anh già đi nhiều lắm, làm cái gì cũng đi một bước nghĩ ba bước, vừa suy nghĩ sâu xa lại lo lắng nhiều chuyện, loại tính cách này khiến cho anh đối với chuyện không chắc chắn thì lại đứng yên tại chỗ.
Nói cho em biết một bí mật nho nhỏ, lúc ấy, trong lớp chúng mình có một đứa con trai muốn theo đuổi em. Cậu ta hỏi anh chuyện của em, biết anh đáp lại thế nào không? Anh cho cậu ta một nắm đấm.
Có nhớ hay không khi đó em thường hay oán giận, vì sao anh có nhiều cô gái theo đuổi như vầy, còn em chẳng có ai ngó ngàng?
Công bố đáp án đây, mấy thằng con trai có ý tứ với em đều bị anh bí mật xử lý.
Sao thời gian có thể trôi nhanh đến như vậy? Chỉ chớp mắt một cái, một Trữ Tồn Ngải béo ú khiến anh muốn đá văng đi lại lớn lên, trở thành một cô gái xinh đẹp người gặp người thích. Cô bé bắt đầu biết trang điểm, sẽ mang giày cao gót, [tuy rằng giày cao gót này luôn đối nghịch với em, nhưng nói thật, giày cao gót thực sự khiến hai chân Tồn Ngải nhà chúng ta vừa dài vừa đẹp hơn], lúc đi trên đường có rất nhiều ruồi bọ nhìn lom lom, [may mắn là anh trai cô bé lại rất biết cách đập ruồi], sau đó là bây giờ... có một người đàn ông không thể chia lìa chờ đợi cạnh em, em có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh sao?
Anh rốt cuộc hiểu được, vì sao trên đời này mọi người cha đều không vừa mắt người yêu con gái mình.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Có ai biết được trên thế giới có bao nhiêu đầu Truyện Ngôn Tình , có ai thống kê được đầy đủ các quyển Truyện Ngôn Tình đã xuất bản viết về kiến thức gì.
Tồn Ngải, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ điều chỉnh tâm trạng của mình, thử thừa nhận người đàn ông em yêu sâu đậm kia. Anh là người yêu ai yêu cả đường đi, đối với anh ta sẽ có thiện ý. Cho nên, em phải cho anh nhiều thông tin mới được.
Anh ta tên gì, học gì, làm nghề gì? Gia đình anh ta có bình thường hay không, có bà mẹ chồng hay ngược đãi con dâu hay không? Hai người quen biết nhau như thế nào? Anh ta yêu em nhiều hơn một chút hay là em thương nhiều hơn vài phần? Nếu có thể, đưa cho anh trường anh ta học cùng tên công ty, anh lên mạng kiểm tra xem người đàn ông này có năng lực lo lắng chu toàn cho cuộc sống của Tồn Ngải hay không.
Tóm lại, cho dù như thế nào thì hãy nhớ kỹ lời anh nói. Anh muốn em hạnh phúc, muốn em vui vẻ.