Khe hở hạnh phúc.
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường khe hở hạnh phúc mang tới thông điệp Hóa ra bông hoa ấy không phải dành cho tôi, chỉ là tôi đi qua giữa mùa hoa đang nở rộ đẹp nhất. Hoá ra người ấy cũng không phải dành cho tôi, chỉ là tôi bước đến bên đời người lúc người cô đơn nhất
Chương 27 : Tôi đã có vợ rồi.
Ai có thể vui vẻ vì một cái chết? Không làm được.
Xem mỗi một tấm ảnh, nhìn một Tồn Ngải đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào, anh khóc; Nhìn cô YA với anh, cười bảo: "Anh, phải nhanh nhanh hạnh phúc nha!" Nước mắt nhòa khắp mặt; Nhìn cô dồn hết tâm lực viết những chữ cực lớn, Mặc Ân nghẹn ngào đau đớn; Mặc là một người đàn ông rất MAN, nhưng Tồn Ngải lại phá hư hết hình tượng của anh. Chẳng để lại gì cả
Đường Kì Lí ở lại cùng anh hai tuần lễ, mỗi ngày mỗi đêm hai người đều nói chuyện về Tồn Ngải. Họ uống rượu, giữa hơi men say mụ mị đầu óc, nhớ về Tồn Ngải từng chút từng chút một.
Tồn Ngài là em gái chung của cả hai, nhưng họ đều không hy vọng Tồn Ngải làm em gái của chính mình.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Đọc Truyện Ngôn Tình dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Mặc Ân chỉ vào gốc cây nhãn, nói với Đường Kì Lí: "Đây là đồ ăn vặt Tồn Ngải thích ăn nhất, làn da của Tồn Ngải thực sự mềm mịn." Anh vỗ vỗ vào đùi mình nói với Đường Kì Lí: "Đầu gối của tôi là ghế mát-xa tốt nhất của Tồn Ngải." Anh giơ cánh tay mình lên nói: "Tồn Ngải thích nhất là dựa vào tay tôi, nơi này là lan can an toàn nhất." Anh cầm lấy cái chăn nhỏ của Tồn Ngải lên người nói: "Chăn thỏ Peter này là qùa sinh nhật năm mười hai tuổi của Tồn Ngải, lúc nào xem tivi chăn đều phải để ở chân."
Vì thế, rốt cuộc Đường Kì Lí cũng đã hiểu được, vì sao lúc xem tivi Tồn Ngải hay nói lạnh, đó là bởi vì thỏ Peter của cô đã ở lại Đài Loan; Anh hiểu được vì sao người thân đều đang ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy mình mất đi điểm tựa, đó là bởi vì 'lan can' không ở đây; Anh đã hiểu, tình yêu của chuyện từ hai phía, không chỉ có Tồn Ngải yêu Mặc Ân sâu đậm, mà mọi tình cảm của Mặc Ân vẫn mãi lưu luyến trên người Tồn Ngải như thế.
Đường Kì Lí ngửa đầu, uống ừng ực một ngụm bia lớn rồi nói với Mặc Ân: "Lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã thích cô bé này, nếu không phải vì Tồn Ngải quá yêu anh, tôi sẽ nhân vài năm nay mà chiếm lấy. Mặc Ân, anh là tình địch hạng nhất của tôi."
Mặc Ân chạm chai rượu, trả lời: "Anh không thể hơn tôi được."
"Vì sao?"
"Bắt đầu từ lúc bốn tuổi, cô nhóc ấy sẽ nhớ khi tôi không xuất hiện."
"Bốn tuổi? Cô nhóc bé như vậy mà anh cũng xuống tay được."
"Không có cách, trời sinh tôi có sức hút."
Mặc Ân nở nụ cười, khuôn mặt cuốn hút khiến Đường Kì Lí chợt ngẩn ra, vì thế anh lại hiểu thêm một chuyện, vì sao Tồn Ngải nói: "Em thích nhất là chọc anh trai cười, anh ấy mà cười á, hừ, chim sa cá lặn thì tính cái gì."
Uống xong một chai rượu, Mặc Ân hỏi: "Có thể hát bài hát anh viết cho Tồn Ngải hay không?"
Đường Kì Lí nhún vai: "Sao không thể, bài này tên là 'Bảo bối thiên đường.'"
Em như một đóa hồng nhạt trên giường trắng dần dần héo rũ.
Em cố gắng tươi cười nói hoa hồng khô cũng vương sắc hương.
Dáng vẻ bình yên ngủ với đôi môi ướt đỏ.
Anh cúi người lặng lẽ bật khóc. Là em nói có cơ hội sẽ tự do phóng khoáng một lần.
Bảo bối trong tim anh, em hãy chậm rãi bay đến một thế giới không biết.
Nghe nói nơi đó có dòng nước ngọt ngào tinh khiết của mùa xuân chảy mãi đến vô tận. Và những nụ cười không bao giờ tắt.
Bảo bối trong tim anh, đừng sợ hãi. Dù không gặp nữa, em đã sống trong lòng anh viết áng thơ lưu luyến.
Nghe nói chỉ cần tình cảm em vĩnh viễn không thay đổi, tình yêu sẽ mãi vĩnh hằng trên thiên đường.
Giọng hát của Đường Kì Lí rất khỏe, nét mặt lúc hát tập trung mà tràn đầy tình cảm, nhưng vừa nghe xong, Mặc Ân túm lấy áo anh, hung tợn hỏi: "Nói rõ ràng, Tồn Ngải cùng tình yêu của ai sẽ ở mãi trên thiên đường hả?"
Hung tợn của anh lại gặp phải tiếng cười to của Đường Kì Lí.
Sau đó, bọn họ cùng nhau xem DVD ghi lại, mỗi một chữ Tồn Ngải muốn nói rõ ràng đều phải mở miệng thật lớn, một chữ lại một chữ, chầm chậm phát âm, vất vả đến vậy khiến nước mắt Mặc Ân không ngừng chảy xuống.
Tồn Ngải cố sức nói: "Anh, anh phải hạnh phúc nha, một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại...Kiếp sau, có thể đừng ép em gọi anh là anh trai hay không, em muốn làm người yêu anh, vợ anh cơ...Em cho anh toàn bộ kẹo và long nhãn đó, anh phải nhớ kỹ ăn ngọt nha, đừng chịu khổ, đừng làm mình khó chịu..."
Cô nói khổ sở như vậy, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất rạng rỡ.
Đường Kì Lí nói: "Đối với chúng ta, giữ một khuôn mặt cười thật dễ dàng, nhưng đối với Tồn Ngải, đó là một thử thách rất lớn."
Chiếc DVD đầy xót xa như vậy, Mặc Ân xem một lần, đau một lần.
Hai tuần lễ sau, Mặc Ân không đi tiễn Đường Kì Lí, mà cùng anh quay về, bởi vì Đường Kì Lí nói: "Tồn Ngải hy vọng mộ của cô bé được trồng đủ mọi hoa hồng, nhưng lại không cho chúng tôi làm.
"Vì sao?"
"Tồn Ngải nói, hoa hồng đại diện cho tình yêu, mà cô bé chỉ muốn tình yêu của anh." Nói xong, Đường Kì Lí nhìn anh đầy sâu xa.
Những lời này, thúc đẩy Mặc Ân đi Mỹ.
Anh cùng Đường Kì Lí trở thành bạn tốt, có thể cùng nhau nói chuyện về Tồn Ngải.
Mặc Ân đến Mỹ, đi thăm mộ Trữ Tồn Ngải cùng phòng cũ của cô. Anh tự tay trồng hoa hồng đỏ đại diện tình yêu, cùng cô nói chuyện, từ ngày nay sang ngày khác cho đến khi đủ thỏa mãn mới trở về. Khi đi, Mặc Ân mang theo Tiểu Ân Ân cùng Tiểu Ngải Ngải trên đầu giường cô.
Ngày về Đài Loan, Đường Kì Lí không nói hẹn gặp lại, nhưng nói một câu khác, anh ta bảo: "Nếu anh không cho phép chính bản thân mình vui vẻ, thì thực có lỗi với Tồn Ngải."
Những điều này, Lã Mặc Ân ghi nhớ.
Sân bay Đào Viên (Taoyuan) người đến người đi, Mặc Ân chỉ mang theo một túi hành lí đơn giản, nói chuyện cùng Chu Li Uy.
"Khi nào thì về?" Cô thở dài.
Tên bốc đồng, thật vất vả mới có thể gây dựng được thanh danh cho văn phòng luật như ngày hôm nay, cậu ta lại có thể không chịu trách nhiệm, nói đi là đi.
Mặc Ân lắc đầu. Anh không phải là không chịu trách nhiệm như cô suy nghĩ. Nửa năm nay, anh tìm được một người bạn cùng trường vô cùng xuất sắc đến điều hành văn phòng, phân chia cổ phần công ty luật chia ra ngoài, có những con người này lèo lái, anh có thể đi thanh thản ổn đinh.
"Không biết."
Có lẽ sẽ mất một năm, hai năm, Mặc Ân không có kế hoạch.
Trước mắt, anh chưa để dành được một trăm chín mươi ba triệu hai trăm vạn yên như trong kế hoạch, nhưng anh quyết định đi vòng quanh thế giới.
Mở sổ ghi chép, anh lấy ra một tờ giấy màu vàng, đọc lại một lần nữa.
Mình hy vọng có thể cùng anh đi vòng quanh thế giới.
Tờ giấy này đã đi qua một thời gian rất dài, là tâm nguyện của Tồn Ngải. Hôm nay, rốt cuộc anh có thể mang cô cùng đi trên một hành trình.
Theo bản năng, Mặc Ân siết chặt mặt dây chuyền trên cổ, đó là một chiếc hộp nhỏ bằng bạc, trong hộp có bức ảnh một cô gái nở nụ cười rực rỡ. Cô gái ấy cười đến vô ưu, xua tan mọi lo lắng phập phồng trong lòng người. Vì cô, Lã Mặc Ân anh sẽ học được cách vui vẽ.
"Sao cậu không đi chơi vài quốc gia, sau đó dựa theo kế hoạch hàng năm dành ra vài hôm nghỉ ngơi rồi ra nước ngoài tiếp, như thế không được sao?" Khi đó, cô có thể ở bên người đàn ông này, hơn nữa, cả hai cũng chẳng cần bỏ công việc ở lại.
"Không, tôi đã hứa với Tồn Ngải." Lựa chọn đi ngày hôm nay, là bởi vì ngày này là sinh nhật Tồn Ngải. Anh đã từng nói, biến nguyện vọng đi du lịch vòng quanh thế giới của cô thành sự thật để làm quà.
Nghe được hai chữ "Tồn Ngải", ánh mắt Chu Li Uy thật buồn bã, mãi mãi vẫn không thể dứt bỏ được, đúng không? Cô không biết có nên bội phục vì tình si của anh, hay là bi thương cho chính bản thân mình...
"Tồn Ngải đi rồi, nhưng cậu còn sống, tương lai cậu còn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm...đừng như vậy, buông xuống, một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc."
"Cảm ơn cô, tôi đủ hạnh phúc." Trong khoảng thời gian này, anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần những thứ Tồn Ngải để lại cho mình, không còn đau lòng bật khóc, mà là chậm thật chậm, hiểu được tâm nguyện muốn anh hạnh phúc của cô. Anh sẽ vì cô, vui vẻ sống tiếp.
"Ở chỗ nào? Căn bản cậu đang trốn tránh, cậu cho là đi khỏi Đài Loan rồi có thể rời đi trí nhớ của mình à!"
Mặc Ân chầm chậm nhìn. Dù sao Li Uy không thể hiểu anh được, cho dù là bạn bè, là người hợp tác ăn ý, nhưng cũng không có cách nào giải thích được những cảm xúc khắc sâu trong lòng đối phương. Mà thôi, anh cũng không có yêu cầu nhiều với bạn bè như vậy.
"Li Uy, tình cảm của cậu ta đối với cô là thật lòng, nếu cô cũng có cảm giác không tệ, có lẽ hai người nên thử kết bạn xem."
Người bạn học ấy tên là Trần Vệ Thừa, là một trong những người Mặc Ân vừa mời để gia nhập cổ đông, có cậu ta, Mã Uy cùng hai người bạn học khác. Anh tin, bốn người bọn sẽ làm cho danh tiếng của văn phòng luật ngày càng vang xa.
"Đây là vấn đề của chúng tôi, tôi hứng thú với cậu, cậu lại chẳng thèm để ý tới tôi. Cũng như nhau cả, hắn hứng thú với tôi, tôi lại cực kỳ không có hứng thú với hắn. Lã Mặc Ân, tôi đã chờ cậu rất nhiều năm, lần này, tôi cũng nói lại một câu, tôi sẽ chờ cậu." Giọng nói của Chu Li Uy vô cùng chắc chắn.
Mặc Ân bật cười: "Chúng ta chỉ là bạn bè tốt của nhau."
"Mọi đôi vợ chồng trên đời này đều xuất phát từ bạn bè."
"Tôi đã có vợ rồi."
"Cô ấy là em gái cậu, cần phải giải thích mấy vấn đề luật pháp không?"
"Trong lòng tôi, cô ấy chính là vợ. Được rồi, cậu về đi, tôi phải lên đường rồi."
"Lúc nào cũng phải mở di động, nếu có chuyện chúng ta cần liên lạc -"
"Biết."
Có thêm nhiều kiến thức mới là một trong những lợi ích của việc đọc Truyện Ngôn Tình mang lại.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Mặc Ân cắt ngang lời cô, những lời như thế này anh đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng nghe chừng nào đi chăng nữa, cô vẫn không giữ anh lại được.
Xoay người, Mặc Ân xuất cảnh, một tin nhắn mới được gởi đến, anh mở ra, trái tim lại xúc động mạnh.
Anh, anh vui vẻ không, em rất hạnh phúc.
Bây giờ em đang ở trên thiên đường đó. Em mới đến thôi, còn chưa có cách hình dung được những phong cảnh xinh đẹp nơi đây. Bầu trời nhất định sẽ xanh đến mức không nhìn thấy một chút mây trắng, nước suối nhất định sẽ ngọt lành mát dịu. Ước hẹn năm mươi năm nha, chờ qua năm mươi tuổi, anh tới nơi này gặp lại em, coi như em là hướng dẫn viên, mang anh đi du lịch khắp nơi.
Anh, có người, cuộc đời rất dài, có người, cuộc đời thực ngắn, nhưng mặc kệ là dài hoặc ngắn, chỉ cần trong thời khắc ra đi, có người nghĩ tới anh, thương anh, cuộc đời đã đáng giá. Anh, cuộc đời em đáng giá, bởi vì có anh, có người anh trai em yêu nhất...