Khe hở hạnh phúc.

Khe hở hạnh phúc.

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường khe hở hạnh phúc mang tới thông điệp Hóa ra bông hoa ấy không phải dành cho tôi, chỉ là tôi đi qua giữa mùa hoa đang nở rộ đẹp nhất. Hoá ra người ấy cũng không phải dành cho tôi, chỉ là tôi bước đến bên đời người lúc người cô đơn nhất

Chương 4 : Trước khi thi Đại học không muốn có bạn trai

"Nếu không tính đưa thư tình chỉ có bảy thôi. Hai người tặng hoa, ba người tặng búp bê, hai người khác đến nhà em, mấy người kia đều nói họ là bạn trai em." Nhưng mà đâu có phải.

Mấy lời này vừa nói ra khiến mày Mặc Ân nhíu lại rất chặt, giống y hai con sâu lông.

"Vậy nếu tính những người viết thư tình."

Cô giơ tay đếm một hồi. "Ôi...Rất nhiều đó, em tính không hết."

Nhiều đến mức không thể tính được.

Mặc Ân quét mắt nhìn Tồn Ngải từ trên xuống dưới. Cũng không phải xinh đẹp gì, chẳng qua chỉ có khuôn mặt còn nhìn được, chẳng qua hai chân cũng có thể tính là đường được, mấy đứa con trai kia đói lâu vớ quàng sao.

"Sao em không nói với họ, sao mấy đứa kia lại tự nhận là bạn trai em?"

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

"Cũng chưa nói cái gì hết thì các bạn ấy đã hỏi em, 'Tồn Ngải, cậu có bạn trai không?', em thành thật trả lời, 'Không có', sau đó mấy bản nói: 'Từ giờ trở đi mình chính là bạn trai cậu.' Nhưng mà anh...em thật sự chưa đi đâu với họ hết."

Cứ thấy cô nàng dùng cách gì từ chối anh hai mà suy ra, cũng chẳng khó mà lý giải phản ứng của người khác.

"Lần sau nếu có đứa con trai nào còn hỏi em như vậy, em lớn tiếng trả lời, 'Trước khi thi Đại học không muốn có bạn trai.' Giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng, không thể mơ mơ hồ hồ như vậy được."

"Ừm, biết rồi." Tồn Ngải gật mạnh đầu, trong lòng thuật lại một lần, giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng.

Lúc thiếu niên, Mặc Ân đối xử với Tồn Ngải khá tệ, chỉ cần có việc gì liền đe dọa, 'chỉnh' cô lại.

Rất nhiều năm về sau khi nhớ đến những ngày tháng đó, Lã Mặc Ân lại nghĩ, có phải những năm kia anh đối xử với cô quá tệ, ông trời trừng phạt, thế nên mấy năm sau không thể ngừng yêu cô, không thể ngừng nhớ cô, không thể ngừng khắc khoải với cô.

"Anh..." Tồn Ngải vặn góc áo Mặc Ân thành đinh ốc, nhìn quần áo ở nhà trên tay anh, nên chần chờ một chút...Vậy là hai người không ra ngoài à, cho nên...Anh quên sinh nhật của cô rồi nha, cho nên anh, anh...Chu miệng lên, cô rất đáng thương.

Anh giật áo mình về. "Em cũng lấy quần áo đi, anh tắm xong rồi em tắm." Cô mặc quần áo anh mãi cũng thành quen rồi.

"Không phải, ý em nói hôm nay chúng mình không ra ngoài ăn à?" Tồn Ngải cúi đầu, thân thể như đồng hồ quả lắc, lắc tới lắc lui, lắc không ngừng.

"Mẹ nấu cơm rồi, sao phải ra ngoài ăn?"

Mặc Ân biết cô nhóc đang nghĩ cái gì. Bánh kem đã đặt trong tủ lạnh từ lâu. Tuần trước mẹ đã đặt bánh kem, đợi đến tối bố trở về sẽ cùng chúc mừng. Bố mẹ Mặc Ân đã đối xử với cô bé giống như người trong nhà bao năm qua.

"Ừm." Tồn Ngải vô cùng thất vọng, hai vai buông xuống.

Mặc Ân bật cười. "Đi mở ngăn kéo nhỏ nhất bên trái của bàn học."

Nói xong anh liền vào phòng tắm, nhanh chóng khóa cửa lại. Mặc Ân rất sợ cô phấn khích quá mà bất chấp tất cả lao vào phòng tắm. Thân thể trần trụi của anh rất mắc tiền, không thể chỉ cung cấp để làm tham khảo.

"Ừm."

Chắc lại là sách tham khảo nữa rồi. Có vài môn Tồn Ngải học không chắc, Mặc Ân lo sách ở trường không nuốt vào được, lại sợ cô đi xa nhà để mua, thế nên cứ mua hết quyển này đến quyển khác cho Tồn Ngải, viết bài nhiều đến mức tay muốn rớt.

Tồn Ngải mở ngăn kéo ra, đôi mắt tròn xoe chợt mở lớn. "Là quà! Không phải sách tham khảo!" Cô phấn khích vô cùng, hét lớn.

Yes, yes, yes. Anh chưa từng quên sinh nhật của cô nha. Tồn Ngải vọt tới cửa phòng tắm định mở cửa ra. Khóa rồi, tiếc quá.

Gõ cửa thật mạnh, nói với vào bên trong. "Anh, cảm ơn nhiều nha, cảm ơn anh nhớ sinh nhật của em, cảm ơn quà của anh!"

Nói cho hết lời, cô vọt tới bên giường, mở gói giấy ra. Đó là một con búp bê được làm bằng tay, có khuôn mặt trái xoan bé xinh của cô, có đôi mắt to, có mái tóc thắt bím hai bên, còn có đồng phục học sinh cùng đôi giày da anh mang cô đi mua.

Đáng yêu chết được! Tồn Ngải ôm chặt bé búp bê vào trong ngực, cười đến háo sắc, nhưng mà...ai để ý đâu.

Nhịn ba giây, lần thứ hai Tồn Ngải vọt đến cạnh phòng tắm, gọi lớn cho người bên trong nghe, "Anh, búp bê gọi là Tiểu Ngải Ngải được không?"

Mặc Ân không trả lời.

Cô chỉ nghe tiếng nước chảy.

"Anh, Tiểu Ân Ân cùng Tiểu Ngải Ngải làm người yêu được không?"

Người trong phòng tắm vẫn không để ý đến cô, hơn nữa còn cố tình hát hò gì đó.

"Anh, vậy...anh cũng làm bạn trai em được không?"

Tiếng hát tạm dừng trong năm giây, sau đó tiếp tục.

"Anh, anh làm bạn trai em, sau này có người hỏi thì em sẽ lớn tiếng trả lời là mình có bạn trai rồi, từ chối người ta luôn." Mặt đỏ hồng, đúng là tỏ tình thật khiến nữ sinh lúng túng nha.

Lần này tiếng hát hoàn toàn im lặng. Mặc dù Mặc Ân trong phòng tắm không nói chuyện, nhưng miệng đã toe toét đến tận ót.

"Anh, anh nói được không?"

"Anh, anh nói được không?"

"Anh, anh nói được không?"

Cùng một câu, Tồn Ngải hỏi liên tục mười lần, muốn biết câu trả lời của anh. Cạch một tiếng, Mặc Ân mở cửa, vẫn còn chưa mặc quần áo vào, trên hông chỉ quấn cái khăn tắm.

Ầy ầy, ngượng ngùng ngượng ngùng...rất ngượng ngùng đó...Tồn Ngải thực sự rất xấu hổ, nhưng là nụ cười bên môi lại như kẻ trộm.

Anh nhìn cô, không hề chớp mắt.

"Anh, anh nói được không?"

Giọng nói Tồn Ngải nhỏ hơn một nữa, nhưng nụ cười lại không giảm đi. Mặc Ân không nói với cô được hay không, chỉ nhẹ nhàng mắng, "Ngu ngốc", sau đó, một nụ hôn nong nóng phủ lên môi Tồn Ngải.

Năm đó, Lã Mặc Ân cao nhị, Tồn Ngải năm ba cấp Hai, hai người chính thức trở thành người yêu.

Mặc Ân biết rõ, Tồn Ngải rất ngốc, anh càng rõ chính mình yêu con nhóc này lại càng ngốc hơn. Bởi vì cả nhà đều biết anh thích cô, biết cô ngay từ lúc hoạch định cuộc đời mình. Thế nhưng cô bé con ấy còn hỏi mãi bên tai: "Anh, anh nói được không?"

CHƯƠNG 2

Mặc Ân uống rượu, không say, nhưng bước chân lại chếch choáng.

Văn phòng luật thắng một vụ lớn, anh mời toàn bộ nhân viên tổ chức liên hoan. Mấy anh em quá phấn khích, chuốc rượu anh hết lần này đến lần khác, khiến Lã Mặc Ân cũng nốc vào không ít.

Lúc tan cuộc, Chu Li Uy muốn lái xe đưa anh về nhà, Lã Mặc Ân lại từ chối, bởi vì anh...không cho bất cứ người con gái nào cơ hội, cho dù 'em gái' hiện không ở bên cạnh, cho dù Lã Mặc Ân có dư yếu tố để ăn vụng.

Tốt nghiệp Đại học, hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Lã Mặc Ân trực tiếp đi làm. Thành tích tốt, việc xin vào Viện nghiên cứu không phải là vấn đề gì lớn, nhưng một lòng Lã Mặc Ân muốn kiếm tiền, muốn lấy Tồn Ngải về nhà nhanh thật nhanh.

Lã Mặc Ân yêu Tồn Ngải, rất nhiều năm.

Bắt đầu từ khi nào? Nhà trẻ? Không, anh cũng chẳng trưởng thành sớm như vậy. Tiểu học? Ánh mắt Lã Mặc Ân tệ đến thế sao, có thể nào lại tùy tiện đi yêu một quả banh?

Thật lòng, ngay cả bản thân Lã Mặc Ân cũng không rõ ràng. Có lẽ, là bắt đầu từ những ngày cô bé con ấy lẽo đẽo sau lưng anh gọi "anh trai", anh đã yêu. Có lẽ, chính là lúc cô ấy xem nhà anh như chính nhà của mình, mọi thứ cứ qua lại tự nhiên, anh đã yêu. Cũng có lẽ, khi cô ấy ba lần bảy lượt ngủ trên giường anh, mà anh chợt phát hiện, giường của mình cứ phảng phất hương thơm nhè nhẹ nào đó...

Tóm lại, Lã Mặc Ân thích nghe cái giọng khe khẽ gọi 'anh trai' của Tồn Ngải, yêu cái cách hai gò má đỏ ửng lên, yêu cái cách cô làm nũng nắm lấy tay mình: "Anh, chúng ta phải tương thân tương ái, yêu nhau thật lâu, thật lâu, thật lâu nha." Cũng yêu cái cách cô bé con chẳng bao giờ biết ngượng ngùng là gì, chỉ chỉ vào ngực mình nói với anh: "Anh, ý Tồn Ngải là gì ư? Chính là, nơi này của em đó, có rất rất nhiều tình yêu, anh có thể tận lực mà sử dụng, không cần lo lắng xa xỉ hay lãng phí gì hết. Bởi vì tình yêu của em đối với anh là vô tận không có điểm dừng, dùng bao nhiêu cũng không hết á."

Anh cả Mặc Thừa nói: "Cậu đối với Tồn Ngải là quen, không phải yêu."

Lã Mặc Ân không đồng ý. Cảm giác tự đáy lòng này, so với bất kỳ ai, anh hiểu chính bản thân mình.

Anh hai Mặc Vũ nói: "Li Uy là một cô gái tốt, nếu có thể thì cậu hẳn nên cho cô ấy một cơ hội."

Đối với câu nói của anh hai, Lã Mặc Ân chỉ thờ ơ cười, bởi vì có nhiều cô gái tốt trên thế giới này lắm, nhưng người mà Lã Mặc Ân anh muốn cho cơ hội, chỉ có cô bé học trò Tồn Ngải mà thôi.

Nhớ đến Tồn Ngải của mình, Mặc Ân lại bất tri bất giác mỉm cười.

Ngón tay lấy chìa khóa run run, Lã Mặc Ân mở cửa, so với bình thường còn lâu hơn, nhưng lúc nhìn thấy phong thư màu hồng nhạt trong hộp thư, trái tim lại chợt đập mạnh.

Anh dùng sức đóng cửa lại, đi nhanh vào nhà, rót liền mấy cốc nước lạnh uống, cố gắng đẩy cảm giác váng vất đi.

Mở thư ra, vừa nhìn thấy câu nói đầu tiên quen thuộc, đôi môi lại cười.

Anh, anh vui không? Em rất hạnh phúc.

=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Em đi Nhật Bản xem hoa anh đào đó nha. Anh biết không, mấy công ty du lịch bây giờ kéo khách lắm, sắp xếp cả đoàn ngồi dưới tán cây ăn cơm hộp, ngắm hoa anh đào. Những người Nhật Bản sống ở nơi đây nhất định sẽ không vui đâu. Đây vốn là hoạt động truyền thống của dân tộc họ, bây giờ lại bị một đống người ngoại quốc làm tu hú chiếm tổ.

Nhưng mà vận khí của bọn em cũng không tốt, trời bỗng nhiên đổ mưa to, mấy người không mang theo ô đành phải ngoan ngoãn ngồi trên xe ngắm hoa anh đào, ăn cơm hộp, còn mấy người có cầm ô theo thì xuống xe dạo chung quanh.

Anh đoán xem em có mang ô không? [Nhất định là anh sẽ đoán em không mang.]

Haha, sai rồi nhé, em có mang ô, nhưng mà em đã cho một bác trong đoàn mượn, lúc xuống xe mắc mưa.

Khoan hãy mắng em. Em thề, đây là một cơn mưa lãng mạn nhất em từng thấy. Nếu cho em chọn lại một lần nữa, em vẫn sẽ đi chơi. [Làm ơn, đó là mưa hoa anh đào nha, không phải lúc nào muốn chơi cũng có thể chơi được, anh hiểu không?] Trọng điểm là, em không có bị cảm gì hết, cũng không sinh bệnh. Em trời sinh có máu cá sấu, thân thể cường tráng không có thiên địch đó.