Khe hở hạnh phúc.
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường khe hở hạnh phúc mang tới thông điệp Hóa ra bông hoa ấy không phải dành cho tôi, chỉ là tôi đi qua giữa mùa hoa đang nở rộ đẹp nhất. Hoá ra người ấy cũng không phải dành cho tôi, chỉ là tôi bước đến bên đời người lúc người cô đơn nhất
Chương 17 : Xem ra em thực sự rất muốn gả cho anh
Ba bốn trăm tấm ảnh, còn có rất nhiều ảnh người chụp vừa cố ý vừa vô tình, lúc người trong ảnh không để tâm, mà anh thích nhất mấy tấm Tồn Ngải chơi đùa với mèo con.
Cô mặc một chiếc váy màu vàng tươi, nhà tạo hình đang dùng những chiếc kẹp tóc nhỏ hình hoa hướng dương làm tóc cho cô. Màu óng ánh như vậy, vàng đến rực rỡ, Tồn Ngải biến thành một mặt trời sáng bừng.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======
Chú mèo con kia là vật cưng của nhà tạo hình, đang lúc bận việc tìm không thấy người trông đành phải mang theo đến nơi làm việc. Những tấm hình còn lại, Tồn Ngải cầm một bó Dendro Mùa Xuân (dendrobium nobile) thật lớn. Cô cầm bó hoa lan cọ cọ chú mèo, chú mèo vươn móng vuốt kêu meo meo, chơi với cô vui vẻ đến quên trời quên đất. Nụ cười trên môi Tồn Ngải thực ngọt ngào, khiến nhiếp ảnh gia không tự chủ được mà nháy máy, chụp liền hơn mười tấm hình.
Mặc Ân thở dài. Gần đây, không rõ nguyên nhân vì sao mí mắt hay giật giật khiến anh vô cùng lo lắng, dường như có chuyện không may nào đó sắp xảy ra. Anh không phải là người mê tín, nhưng lại bắt đầu tin tưởng vào cái gọi là dự cảm, có thể Tồn Ngải gặp vấn đề nào đó lúc đi du lịch? Có phải Tồn Ngải lại không nghe lời, mắc mưa nữa rồi? Có phải cô lại khó khăn gì đó với giày cao gót rồi không?
Tính tính, không đoán nữa, anh vẫn nên gọi Tồn Ngải về nhà, mang cô theo bên người có vẻ yên tâm hơn.
Em gái, anh rất vui vẻ, bởi vì em hạnh phúc.
Anh đang muốn mắng, thật khó có dịp đi Paris, vì sao lại mua anh đào mà không mua LV. Vé máy bay rất đắt đó, đầu của em không biết dùng làm gì nữa. Ở đâu chẳng có cà phê, đổi thành đồng euro, cà phê nhất định còn mắc hơn so với Đài tệ nữa, uống cà phê làm gì, muốn uống cũng phải uống champagne Pháp...
Sao, lời lẽ có chính nghĩa hay không, có thật sự sảng khoái khi bị dạy dỗ?
Em đấy, đã ba ngày không bị mắng liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Em trở về nhanh đi, vứt bỏ cái hiệp định chết tiệt nhàm chán kia, trở về bên cạnh anh, nhất định mỗi một ngày mỗi một giờ đọc em nghe mười hai lần, nếu không đủ, mỗi một tiếng lại bổ sung thêm món điểm tâm ngọt nho nhỏ, như vậy được không?
Nói tới Tả Lị Lị, sau khi nói chuyện với luật sư bên kia vài lần, chồng trước của cô ta rốt cuộc cũng ra mặt, là một người đàn ông trung niên, lớn tuổi hơn Lị Lị một chút, nhưng tính cách của người này thành thục ổn trọng, so với sự kích động của Lị Lị thì rất dễ nói chuyện.
Ông ta nói, không muốn kéo dài thời gian nữa, Tả Lị Lị muốn cái gì đều cho cả, không ý kiến. Nói xong câu đó, Tả Lị Lị đứng tại chỗ khóc to, trong lúc nước mắt nhòe mặt ký giấy thỏa thuận ly hôn.
Anh cho rằng ý nguyện của cô ta hoàn thành, vui vẻ mà khóc, không nghĩ tới việc cô ta nói cho anh, điều kiện khắc nghiệt như vậy có thể sẽ khiến chồng mình không nghĩ tới chuyện ly hôn, thế nhưng vì đến với hồ ly tinh bên ngoài, anh ta lại không tiếc mọi thứ.
Thì ra, Tả Lị Lị không phải không thể buông tay chồng mình được, mà không có quyết tâm buông. Giữa nam nữ, có nhiều việc thật sự khó có thể lí lẽ rõ ràng.
Đọc thư của em xong, anh đến siêu thị gần đây mua mấy quả táo, đặt ở tủ đầu giường. Dạo gần đây anh cũng ngủ không được, không biết có phải vì áp lực công việc quá lớn hay không, thường hay tỉnh dậy lúc nửa đêm. Anh đi khám bác sĩ, bác sĩ kê cho anh mấy liều thuốc thư giãn đầu óc, bảo nửa viên màu hồng có thể ngủ đến tận sáng.
Em muốn cười anh đúng không? Cười bảo, mất ngủ chính là tật xấu của mấy ông già...Anh đoán, anh đã già đi, ít nhất cũng đã già cỗi rồi.
Tồn Ngải, em thường nói em là một cô gái có trái tim yêu thương, lồng ngực của em chứa rất nhiều tình yêu, vậy thì xin hỏi: "Cô gái thiện lương trong lòng nhiều tình yêu, có nguyện ý trở về bên cạnh ông già sống một mình này không? Anh...rất nhớ em, nhớ không kể xiết."
Anh chờ đáp án của em.
Nói cho em nghe một chuyện cười. Trong văn phòng anh có một trợ lý mới đến, vóc dáng cô trợ lý này rất thấp, nhưng có khả năng [đặc biệt là đối với phương diện tiền bạc], ai đi công tác, ai chi tiền cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc ăn chặn mấy đồng của cô. Tuần trước luật sư Ngô đi công tác ở Nam Hạ, báo cáo chi phí, chẳng qua nâng lên một chút đã bị cô trợ lý kia cào ra sạch. Bởi vậy anh rất tin tưởng, cô này tuyệt đối có thể giữ chặt hầu bao của anh.
Trở lại trọng điểm, vóc dáng của cô ta rất nhỏ, anh đoán cũng không cao đến một mét rưỡi, thế nên luôn mang giày cao gót rất rất rất cao.
Có một lần cô ta vừa ra khỏi phòng làm việc của anh, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Anh không nhịn được hỏi, "Vì sao cô mang giày cao như vậy?" Cô ta trả lời anh, "Tôi rất ghét cảm giác thấp bé phụ thuộc."
Ha ha, thì ra cảm giác phụ thuộc thực sự sẽ khiến người ta không chịu nổi, em lựa chọn một cách rất tốt để trừng phạt tổ trưởng đầu heo của em rồi đấy.
Nhưng mà bây giờ không đi làm, em vẫn ngoan ngoãn mang giày đế bằng anh mua đi, nhất là khi đi du lịch, thoải mái an toàn là quan trọng nhất, đúng không? Anh không ở bên cạnh em, lúc té ngã không ai an ủi em được. Em phải đi thật chậm, cẩn thận nhìn đường. Về phần giày cao gót, chân của em không đủ đẹp, không cần phải dệt gấm hoa cho nó, biết chưa?
p.s: Vẽ lại cho anh xem bộ váy cưới kia đi, anh muốn nhìn thấy phong cách em muốn nhất. Còn nữa, gởi cho em một tập ảnh rất lớn, em còn có nhớ hay không, lúc chúng mình cao hứng đi chụp ảnh cưới?
Không sai, đó chính là mấy trăm tấm ảnh chụp kia. Em nhìn đi, chọn những tấm mình thích rồi rửa, nhớ nói cho anh biết em thích tấm nào, xem hai đứa mình có giống nhau không.
Anh trai Mặc Ân.
Viết thư xong, thời gian không còn sớm, buổi sáng có hẹn với vài người, buổi chiều phải ra tòa, giúp một ngôi sao giành quyền nuôi con từ tay doanh nhân kia. Tắt máy tính, anh nhanh chóng rời khỏi, hôm nay lại là một ngày bề bộn nhiều việc.
Đó là một hôn lễ theo kiểu Mỹ, tổ chức ở sân của một nhà hàng ngoại ô. Các món ăn là buffet tự chọn, có tường, hoa có những mũi chông cố định, chú rể đẹp trai cưỡi ngựa đẹp mã cưới cô dâu.
Người tham gia hôn lễ là bạn bè của cô dâu chú rể, những họ hàng được sắp xếp ở tiệc ăn mừng truyền thống vào buổi tối. Chú rể là bạn học của Mặc Ân, những ai tới đều mặc lễ phục trang trọng.
Mặc Ân mặc một vest đuôi tôm, còn Tồn Ngải mặc chiếc váy trắng trơn dài đến gối. Quần áo này chỉ tạm thời tìm được, cô nhóc kia thực soi mói, cái gì không thích kiểu dáng, cũng không xác định được mình thích kiểu nào, chỉ mếu máo nói: "Chờ em thấy nó em sẽ biết em muốn cái gì."
Có phải hay không rất tùy hứng? May mắn, Mặc Ân đã quen với tính tùy hứng của cô từ lâu.
Mặc chiếc váy này vào Tồn Ngải vẫn không cam nguyện, nhưng vừa mới nhìn thấy một rừng hoa oải hương cộng thêm mấy ngàn đóa hồng trang trí tường hoa, lập tức chìm vào không khí lãng mạn, tâm trạng lãng mạn, cái miệng chu lên giận dỗi cũng không nhịn được mà kéo ra, trưng một khuôn mặt cười rất ngọt ngào.
Tồn Ngải cười với tất cả mọi người, cùng nhau nói chuyện, ngay cả với Chu Li Uy cũng nở ra nụ cười hiếm có.
Mặc Ân châm chọc, "Anh cho rằng Li Uy là thiên địch của em."
"Đúng thế."
"Vậy thái độ với thiên địch của em có khách sáo quá chăng."
"Em không có cách, oải hương khiến tâm trạng thần kinh thả lỏng."
"Anh muốn trong văn phòng, trong nhà phải trồng đầy oải hương, để em vừa nhìn thấy Li Uy liền xụ mặt."
"Nói quá, em có khi nào xụ mặt? Em chỉ treo trước ngực anh cái bảng — "Lã Mặc Ân, chuyên dụng của Trữ Tồn Ngải" thôi."
"Chỉ treo một tấm biển? Em có thể khách sáo tí được không."
"Được rồi, được rồi, em thừa nhận, không chỉ treo biển thông báo mà còn ký tên lên mỗi tấc da của anh."
Những ghen tị đã biến mất từ lúc Mặc Ân bày tỏ thái độ. Tình yêu của anh rõ ràng như vậy, sao cô có thể không nhìn thấy, không hiểu được?
Mặc Ân bật cười, thuận tiện vuốt lại mái tóc dài của cô, anh cũng chẳng để ý việc Tồn Ngải để lại dấu ấn trên người mình?
"Có muốn tổ chức một hôn lễ lãng mạn?" Anh nói nhỏ bên tai Tồn Ngải.
"Muốn."
"Có biết hôn lễ như vậy cần bao nhiêu tiền?"
Tồn Ngải giơ tay bịt miệng anh lại. "Nếu anh muốn nói cho em, nếu muốn làm hôn lễ giống như vậy anh phải kiếm tiền thêm vài năm thì em không cần." Mặc Ân lại bật cười, Tồn Ngải đã bị mấy phép tính của anh dọa đến. Anh nắn nắn gương mặt Tồn Ngải, kề sát vào mũi cô, cọ cọ: "Tiểu thư, tương lai em phải làm bà chủ nhà, nếu không tính toán tiền bạc được thì sao làm tốt công việc nội trợ đây."
"Bằng không em đi kiếm tiền, anh ở nhà chăm lo gia đình." Công việc củ
a cô càng làm càng khởi sắc, nói không chừng có thể nhanh chóng xử lý tổ trưởng đầu heo, đến lúc đó đến phiên cô nhàm chán không có việc gì làm, khắp nơi chỉ tay vào người mới mắng họ đầu heo.
"Có thể, chờ đến khi em kiếm nhiều tiền hơn anh, lúc đó chúng ta nói tiếp."
Tồn Ngải lè lưỡi, chỉ biết, anh là luật sư, làm gì dễ nói chuyện như vậy.
"Bắt hoa cô dâu! Bắt hoa cô dâu đi kìa!" Mấy cô gái bên dưới gào lên, chạy về phía hướng cô dâu.
Tồn Ngải nhìn anh một cái, cười hỏi: "Anh, nếu em đón được hoa cưới, chúng ta có thể trực tiếp vào lễ đường hay không?"
Cô lại chọc anh buồn cười: "Xem ra em thực sự rất muốn gả cho anh."
"Đúng vậy, muốn, rất muốn."
"Như vậy...đi đoạt hoa cưới đi, nếu có được thì thảo luận tiếp." Mặc Ân vỗ vỗ mông cô. Xem ra cô dâu của anh đã chuẩn bị tốt rồi, anh nên đẩy mạnh kế hoạch kiếm tiền của mình thôi.
Tồn Ngải không lấy được hoa cưới. Về chuyện này thì mấy cô gái kia người sau lợi hại hơn người trước. Xem ra ở thời đại này, cô gái nào muốn lập gia đình hay không muốn lập gia đình phụ thuộc hơn phân nửa vào đàn ông.
Bởi vậy, tiếp đó, Tồn Ngải chu miệng, cái chu miệng này có thể treo lên đó khoảng ba cân thịt.
Vì an ủi cô, trên đường về nhà cả hai dừng xe lại, Mặc Ân mang cô đi xem áo cưới.
Đi vào tiệm áo cưới, Mặc Ân không nghĩ tới Tồn Ngải như sắp bị điên, chỗ nào cũng hứng khởi nói to, rồi cực kỳ tội nghiệp nói: "Anh, chúng mình có thể chụp mấy tấm ảnh cưới được không?"
Bởi vì Tồn Ngải rất đáng thương, bởi vì Mặc Ân rất chiều cô, không nỡ để cô buồn, vì thế gật đầu, sau đó mấy người phụ trách chụp ảnh này nọ bắt đầu bận rộn.
Bọn họ tạm điều đến một nhà tạo hình, nhiếp ảnh gia cùng nhân viên, trợ lý. Lúc Tồn Ngải chọn váy, những người trong nhóm đã sắp xếp chuẩn bị ổn thỏa.
Chỉ là một ý tưởng tùy hứng, cũng chỉ dự tính chụp khoảng mười mấy hai mươi tấm, nhưng không nghĩ tới Tồn Ngải xinh đẹp đến như vậy khiến ông chủ kiêm nhiếp ảnh gia động tâm, chụp hết tấm này đến tấm khác, liên tục 'mưu sát' hàng trăm phim ảnh.
Cả hai ở trong studio, chụp ảnh cưới truyền thống, rồi ngồi, rồi đứng, chụp vui vẻ không thôi.
Tồn Ngải cảm thấy không đã ghiền, vì thế cả đám lái xe, đi thẳng đến Hoa viên Lâm gia chụp trang phục cổ trang. Nhìn Mặc Ân mặc trường bào vụng về như vậy, Tồn Ngải cười đến bò lăn ra đất. Mà cô nhóc này như là người mẫu trời sinh, chỉ là cười bất chợt như vậy thôi cũng khiến nhiếp ảnh gia phải 'ngón trỏ đại động.' (đại ý thấy có thứ 'ngon lành' mà có dáng vẻ tham lam.)
Sau đó, Tồn Ngải thay một bộ váy màu vàng tươi, Mặc Ân cởi áo khoác, nới lỏng caravat một chút, cánh tay áo sơ mi được lật lên, thoải mái tự tại, dạo khắp công viên, cùng chú mèo con làm nhân vật phụ hỗ trợ, hoàn thành bộ ảnh.
Đêm khuya, cả hai đến bờ biển, xếp mấy trăm cây nến nhỏ thành một bản vẽ tình yêu, rồi cầm cả những cây pháo hoa đi vòng quanh trong đường tròn tình yêu đó.