Khe hở hạnh phúc.
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường khe hở hạnh phúc mang tới thông điệp Hóa ra bông hoa ấy không phải dành cho tôi, chỉ là tôi đi qua giữa mùa hoa đang nở rộ đẹp nhất. Hoá ra người ấy cũng không phải dành cho tôi, chỉ là tôi bước đến bên đời người lúc người cô đơn nhất
Chương 11 : Tình yêu của anh rất truyền thống
"Anh biết." Mặc Ân gật đầu, đối với điều này, anh cùng cô tự tin giống nhau.
"Không giống như loại tình yêu Seven Year Itch." Tồn Ngải là người hiện đại, nhưng là cái nhìn tình cảm của cô rất truyền thống. Yêu chính là chuyện của một đời, không có một năm, hai năm, mà là chuyện của năm năm, tám năm.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về gia đình, tình cảm,… Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Seven Year Itch (Bảy năm ngứa ngáy) là một thành ngữ Mỹ nói về tình trạng những ông chồng (Mỹ thôi) thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi...ăn phở. Đây cũng là tên một bộ phim có Marilyn Monroe thủ vai.
"Anh biết."
Đối với hai người, 'thiên trường địa cửu' không phải là hứa hẹn, mà là tự nhiên hình thành. Dường như, bắt đầu từ ngày Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong thần thoại Trung Hoa) khai thiên lập địa, tình yêu của cả hai đã tồn tại, mãi không xa nhau.
"Anh, em rất thích làm ký sinh trùng của anh."
"Anh biết." Anh càng thích càng yêu cách cô ký sinh mình.
"Anh có biết số phận của ký sinh trùng không?"
"Số phận?"
"Lúc vật chủ còn sống, ký sinh trùng mới có thể sống trong thân thể ấy. Nếu vật chủ chết, ký sinh trùng cũng không thể sống thêm một giây nào nữa."
"Biết rồi, anh sẽ sống thật lâu, sống khỏe mạnh, bình an."
"Biết là tốt rồi, vậy..."Ánh mắt của Tồn Ngải lả lơi, cười vô cùng mờ ám.
"Vậy gì?" Mặc Ân phòng bị.
"Ký sinh trùng đói bụng."
"Không phải em vừa mới ăn no à?"
"Ầy, anh không biết? Ký sinh trùng mãi mãi không bao giờ ăn no."
Tồn Ngải cầm mu bàn tay anh cắn một miếng, chỉ một miếng nhẹ nhàng nho nhỏ, không đau, chỉ có chút nhột nhột, sau đó lại cắn thêm một miếng nữa. Mặc Ân để mặc, Tồn Ngải xoay mình, bắt đầu gặm lên, từ cổ tay anh, cánh tay, khuỷu tay hướng về phía trước. Khi Tồn Ngải cắn nhẹ cổ Mặc Ân một cái khiến lòng anh bắt đầu 'chao đảo.'
Môi Tồn Ngải dừng sát bên tai anh, cái cắn như có như không kia khiến Mặc Ân không thể nhịn nổi. Từ tai anh, khi môi cô lướt đến bên môi, Lã Mặc Ân không khống chế được nữa, siết lấy cổ cô, áp mạnh vào người mình.
Nụ hôn nóng cháy, triền miên qua lại. Cả hai gắn bó quấn quít, thể xác và tinh thần hòa quyện. Lã Mặc Ân siết chặt cô, cô ôm lấy anh, cả hai như một thân cây di động. Không có lời thề, đã quyết cùng sống chết.
Nụ hôn rất nồng nhiệt, bàn tay nho nhỏ của Tồn Ngải luồn vào trong áo anh, khe khẽ vuốt ve nửa thân trên tráng kiện.
Bỗng nhiên, lý trí khống chế, anh tóm lấy tay Tồn Ngải rồi đẩy cô ra. Chỉ cần thêm một chút nữa đã chìm đắm.
Tồn Ngải thở mạnh, nhìn anh, không thể hiểu được vì sao anh ngừng lại đột ngột.
"Anh...em muốn."
"Không được, chúng mình vẫn còn chưa kết hôn." Lã Mặc Ân là một người mộ đạo Thiên Chúa, và đã từng ký một ước định, trước khi kết hôn tuyệt đối không quan hệ thể xác.
"Ai nói kết hôn rồi mới có thể nấu cơm? Đây là quan niệm mấy chục năm trước rồi."
"Tình yêu của anh rất truyền thống." Cho nên, người như anh mới có tư cách đòi hỏi 'thiên trường địa cửu.'
"Ừm ừm..." Tồn Ngải bất mãn. "Dù sao em cũng sẽ gả cho anh đó."
"Vậy chờ em gả cho anh tính sau."
"Chậc." Tồn Ngải nhảy xuống sô pha, giống như kiến bò trên chảo nóng, chân trần đi tới đi lui trên sàn. Cô cũng rất muốn đó! Giây tiếp theo, Tồn Ngải kéo tay anh nói: "Bằng không chúng mình đi kết hôn luôn đi." Đầu của cô đã bị pheromone khống chế.
"Em còn bé."
"Em hai mươi lăm, không bé." Tồn Ngải bi thương.
"Trước hết nghĩ cho rõ ràng, em chỉ còn tự do được vài năm nay, sau khi kết hôn phải dẹp hết mọi ước mơ, hy sinh cho chồng cho con." Lã Mặc Ân không thừa nhận cô đủ trưởng thành để gánh vác một gia đình.
"Thực sự không được sao? Thỉnh thoảng vượt biên cũng đâu ai nói gì đâu." Ôi ôi ôi, nào có đàn ông thuần khiết như vậy nha, phụ nữ chủ động dâng đến cửa còn không dám gặm thử.
Mặc Ân không nói, cau mày.
Thật ra, tâm trạng của anh cũng phập phồng không ngừng. Xúc động của Lã Mặc Ân cũng không dễ gì giải quyết so với Tồn Ngải. Anh quý trọng cô, là bảo bối quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Anh sẽ cho cô một đêm đầu tiên tuyệt vời nhất, khó quên nhất. Lần đầu tiên của hai người, tuyệt đối phải được chuẩn bị kỹ lưỡng, chứ không phải là lửa nóng đốt người trong nhất thời như thế này.
"Anh, thực sự kết hôn rồi mới làm à."
Lã Mặc Ân thận trọng gật đầu.
"Anh xong đời, em đã quyết định! Em quyết định chuyển vào đây, mỗi tối phải dụ dỗ anh, mãi cho đến khi anh mất trinh mới thôi." Tồn Ngải nói giống như hạ chiến thư, oán giận xoay người, đi đến cạnh cửa chính.
Mặc Ân bật cười: "Em muốn đi đâu?"
"Em muốn về nhà thu dọn hành lý, tốt nhất là anh lo đi mua thuốc an thần đi, bằng không tối nay anh đẹp mặt!
Lã Mặc Ân nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô bé, không nhịn được mà cười to. Đồ ngốc này, anh là vì yêu cô đấy thôi. Mà anh, đối với cô còn có cách nào cưng chiều hơn nữa?
CHƯƠNG 4
Cho tới bây giờ Tồn Ngải cũng không phải là một cô gái có kế hoạch hay quy củ gì, nhưng chỉ riêng việc viết thư lại biểu hiện đầy đủ nguyên tắc của mình. Mặc kệ là anh đã viết cho cô bao nhiêu lá thư, mặc kệ là anh đã cho cô ipen viết trên ghostwrites note, mỗi một tháng, vào một ngày cố định, Tồn Ngải mới gởi thư hồi âm cho anh.
Người lười, lười đến mức có quy luật có nguyên tắc như vậy, có phải anh nên vỗ vỗ tay cổ vũ cô bé này không đây.
Mở hộp thư ra. Hôm nay là lần thứ ba Lã Mặc Ân làm việc này, nhưng thư của Tồn Ngải vẫn chưa đến.
Phiền!
"Luật sư Lã, Chủ tịch Hà gọi điện thoại đến." Thư ký Kim gọi nội tuyến vào phòng làm việc anh.
"Đã biết." Lã Mặc Ân ấn nút nhận điện thoại. "Chào Chủ tịch Hà
."
"Đã lâu không gặp luật sư Lã, gần đây cậu có khỏe không?"
"Rất tốt, cảm ơn Chủ tịch Hà quan tâm." Mặc Ân cầm một phần tài liệu tố tụng lên, đọc kỹ nội dung bên trong.
"Là như vậy, lần trước khi chúng ta dùng cơm có gặp một vị là Chủ tịch Lưu, không biết cậu còn nhớ hay không?"
Đối phương cẩn trọng thử.
"Nhớ, có ấn tượng."
"Ông ấy muốn cậu làm cố vấn pháp luật của công ty, cậu cảm thấy thế nào?"
Mặc Ân nhíu mày. Chuyên môn của anh là về hôn nhân gia đình, trong ngành cũng được xưng là sát thủ của giới hôn nhân, làm sao lại có người nảy ra ý tưởng để anh làm cố vấn pháp luật của công ty nào đó?
"Có thể, nhưng luật sư Chu Li Uy đầy hứa hẹn trong văn phòng của chúng tôi đối với việc kinh doanh có nghiên cứu, Chủ tịch Lưu có nên cân nhắc..."
"Không cân nhắc, Chủ tịch Lưu chỉ mong được mời luật sư Lã."
Giọng điệu của Chủ tịch Hà lại chắc như đinh đóng cột khiến Lã Mặc Ân hơi hoài nghi. Anh cũng chẳng quen biết gì với Giám đốc Lưu này, vì sao đối phương cứ một mực muốn thuê mình? "Tại sao?"
Bạn có thư mới.
Lúc máy tính nhảy ra một cửa sổ mới, Mặc Ân vô cùng phấn khởi, lập tức mở ra. Là em gái Tồn Ngải nhà anh! Ha, con nhóc lười biếng này quả thật nguyên tắc quá mức rồi.
Anh trai, anh vui vẻ không? Em rất hạnh phúc.
Lần này em đi Italy. Italy chính là quốc gia có 'cái nôi' của ẩm thực, dựa vào kiến trúc cùng văn hóa người xưa để lại, dùng tiền lãi du lịch hằng năm cũng đủ để nuôi sống chính phủ cùng dân chúng.
Nơi để lại cho em nhiều ấn tượng nhất chính là Florence, ở đây, trên mỗi cung đường đều có thể thấy những nghệ sĩ hóa trang thành pho tượng, có thể biến thành những chiến sĩ thời cổ, 'duy điệu duy tiếu' (hình dung một việc bắt chước giống y như thật), khách du lịch chỉ cần bỏ ra một đồng euro là có thể chụp ảnh cùng họ.
Em đặt biệt thích những bức tượng ở quảng trường Piazza della Signoria, mỗi một pho tượng đều chứng kiến hàng ngàn năm lịch sử. Họ quan sát cuộc sống của con người, những năm tháng trôi qua, để lại dấu tích trên người họ. Nghiêm túc nghĩ lại, thật ra, một trăm năm, năm trăm năm cũng không chỉ là một chuyện trong nháy mắt, đúng không?
Con người hẳn nên buông chấp niệm xuống. Anh, anh cũng thế.
Chấp niệm [执念] : Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, "chấp" [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ "chấp niệm" [执念] : Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ).
Trong hành trình đoàn còn đến Venice, em dành vài đồng euro mua thức ăn rồi cho chim bồ câu ở Quảng trường Trafalgar ăn. Nơi này bồ câu không sợ người đó anh, sẽ bay tới ăn thức ăn trên tay em, điều này khiến em nhớ đến những con khỉ núi Chaishan [1]. Động vật cũng giống như người, không thể nuông chiều nhiều được [Những lời này anh trai phải nhớ thiệt kỹ, không nên làm hư Tồn Ngải, bạn ấy là đất mềm dễ đào, là một đứa hư hỏng được voi đòi tiên], càng nuông chiều, càng quá mức.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Tất cả đều chứa đựng nguồn kiến thức xúc tích, tinh hoa văn hóa nhân loại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Đúng rồi, anh trai, anh có từng xem "Roman Holiday"? Đó là một bộ phim được chiếu nhiều năm, thiệt nhiều năm về trước. Lúc ở chỗ đài phun nước, hướng dẫn viên du lịch nói cho bọn em biết, "Roman Holiday" được quay ở Quảng trường này, kem mà nữ nhân vật chính ăn cũng mua ngay tại đây.
Hướng dẫn viên du lịch vừa nói, mọi người đều vội chạy đi mua kem. Woa, một viên kem là tám euro lận đó nha. Thiệt tình, cũng đâu phải ăn vàng đâu! Em do dự rất lâu mới miễn cưỡng bỏ tiền ra, có thể là bởi vì thật sự quá nóng, cả khát nữa, thế nên cứ cảm thấy hương vị ngon ngon. Nhưng là tám đồng euro lận đó, hức...lòng em đang chảy máu.