Muốn Ở Cạnh Anh
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Muốn Ở Cạnh Anh Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.
Chương 8 : Cậu vui mừng
Cậu vui mừng nhìn sang hai người bọn họ, nhưng đồng thời lại thấy hai người bọn họ bất động không nói câu nào mà cảm thấy quẫn bách, đôi đồng tử bất an đảo qua hai người bọn họ.
“Hai người… làm sao vậy?”
“Đem muối sát trùng tới đây.” Diệp Dĩnh Lam vươn tay hướng Tô Kỷ Thánh.
Tô Kỷ Thánh vì câu nói không thể ngờ tới này mà ngây cả người.
“Lấy đến đây, ta muốn đuổi hắn ta ra ngoài.” Diệp Dĩnh Lam liếc mắt sang Tô Kỷ Thánh, ý bảo cậu mau hành động.
Thế nhưng Tô Kỷ Thánh lại đem mình chắn ngang giữa bọn họ: “Không được! Phạm thúc thúc là khách của cháu, ai cũng không được đuổi.”
Hiếm khi thấy Tô Kỷ Thánh tức giận, Diệp Dĩnh Lam nhất thời lửa giận tiêu không ít, bất an khẽ động khóe môi, suy yếu cười cười vời Phạm Hán Đình…
Tô Kỷ Thánh dùng sức đập bàn, trừng mắt nhìn hai vị đại nhân.
“Cháu nói ăn cơm, ai dám không ăn, về sau cháu sẽ không nấu nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tràn đầy kiên quyết, khiến cho hai vị trên bàn ăn không dám hai lời, vẻ mặt lập tức ôn hòa lập tức gắp đò ăn vào miệng, Tô Kỷ Thánh thấy thế vẻ mặt mới hòa hoãn, bưng bát cơm của chính mình lên.
Thời gian nhàn nhã sau bữa tối, Diệp Dĩnh Lam và Phạm Hán Đình khó khăn thân mật chia sẻ không gian trên ghế sôpha, trên bàn trước sôpha là hai tách hồng trà nóng, còn Tô Kỷ Thánh vui vẻ vừa hát vừa rửa chén trong phòng bếp.
Phạm Hán Đình nhìn trộm bong dáng Tô Kỷ Thánh rồi mới mỉm cười nhìn người phía bên cạnh – Diệp Dĩnh Lam.
“Có vẻ như Kỷ Thánh mới là chủ nhân nhà này.” Hắn trêu ghẹo nói.
“Anh--” Diệp Dĩnh Lam chỉ vào chóp mũi hắn, đang muốn bảo hắn an phận một chút.
Đột nhiên, trong nhà vang lên tiếng trẻ con ngay sau lưng họ --
“Oa! Trong nhà không có người lớn, cháu chính là lão đại!”
Diệp Dĩnh Lam cùng Phạm Hán Đình đều bị thanh âm bất ngờ làm cho giật mình, nhìn lại thì ra là Tô Chí Uy mặt mày tươi cười sáng lạn, hắn thấy trò đùa của mình thực hiện được liền cười trộm không thôi.
“Tiểu trư, ngươi đến khi nào thế, sao dì không nghe thấy tiếng?” Diệp Dĩnh Lam nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
“Bởi vì con lợi hại a.” Tô Chí Uy bĩu môi, xoa xoa hai má bị niết đau.
“Con cho nó một chìa khóa dự phòng.” Tô Kỷ Thánh nghe tiếng bước ra, tới sau lưng Tô Chí Uy ôm ngang thăt lưng hắn. “Tiểu trư, ngươi tới đây làm gì?”
Tô Chí Uy nâng hộp giấy trong tay lên: “Tiểu Uy chuyển phát! Ba con đặc biết làm bánh ngọt Black Forest, con lẻn sang a…”
Tô Kỷ Thánh ánh mắt sáng lên, tiêp nhận lấy hộp bánh: “Chúng ta mau phi tang chứng cớ.”
“Nghĩ cũng không được.” Đột nhiên từ cửa lại có thêm một thanh âm nam trầm, một nam nhân hai tay khoanh ngực đứng trước cửa phòng khách.
Tô Chí Uy vừa thấy người tới, sắc mặt liền suy sụp: “Ba…”
“Tô tổng giám đốc?” Phạm Hán Đình ngẩn ngơ.
“Các ngươi có khách à?” Tô Chấn Nhạc có chút ngượng ngùng. “Quấy rầy rồi, ta thấy cửa không đóng liền bước vào, tôi phải đưa Tiểu Uy về.”
Hắn ý bảo Tô Chí Uy tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời; Tô tiểu đệ đệ cũng chỉ đành cúi đầu bước trở về,
“Thúc thúc, vậy bánh ngọt làm sao bây giờ?” Tô Kỷ Thánh hỏi.
“Nhà đã có khách, vậy thì mỗi nhà một nửa.” Tô Chấn Nhạc đương nhiên trả lời. Đùa gì chứ, hắn mất không ít công mới nướng xong bánh, dựa vào cái gì chỉ vì con “ăn cây táo, rào cây sung” mà để cho người khác ngồi mát ăn bát vàng chứ.
Phạm Hán Đình vỗ vỗ vai Diệp Dĩnh Lam thấp giọng nói: “Thì ra các người quen thân với Tô tổng giám đốc như vậy, vậy công việc của cô…”
Diệp Dĩnh Lam nghe vậy trừng mắt! “Anh nghĩ rằng tôi dựa vào quan hệ với Tô tổng giám đốc mới có được vị trí này sao? Tôi dự vào năng lực của chính mình, đừng có xem thường người khác như vậy.”
Cô xuất ra cánh tay chủ lực của đội tennis trường, tặng cho Phạm Hán Đình một bàn tay.
Sáng hôm sau, Phạm Hán Đình mặc một chiếc áo màu hồng, đeo kính râm đi làm.
Anh cũng biết, dấu ấn màu hồng trên mặt sẽ gây khiến nhiều người phỏng đoán; Vì vậy, anh đeo kính râm, cũng là để nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Dĩnh Lam huýt sáo nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình; hôm nay, thực sự là một ngày tốt lành. ^ ^
Đột nhiên, ai đó gõ gõ lên mặt bàn, cô nhìn lên, đúng là tỷ muội tốt Hứa Ngọc Bình.
“Hội nghị đặc biệt, bàn về kế hoạch hợp tác với bên Nhật Bản. Phòng họp đầu tiên.”
Diệp Dĩnh Lam nhíu mày, công việc thú vị đến đây. Buông hồ sơ trong tay xuống, cùng với Hứa Ngọc Bình bước vào phòng họp, hội nghị bên trong đã bắt đầu.
“Ngày kia, chúng ta sẽ bay đi Nhật Bản để kiên hệ bàn kế hoạch với người phụ trách Cung Hạ tiên sinh, tôi cần một trợ lý đi cùng với tôi trước.” Phạm Hán Đình vẫn là đơn giản gọn gàng, không dài dòng luộm thuộm.
“Tôi đi.” Diệp Dĩnh Lam là người đầu tiên yêu cầu. “Tôi là trợ lý đặc biệt của Phạm quản lý. Có thể giúp đỡ bất cứ việc gì để tăng cơ hội thể hiện, cô tuyệt không bỏ qua.
“Hãy để tôi đi.” Một nữ tử lạ cũng đưa ra yêu cầu một cách cao ngạo khiến cho Diệp Dĩnh Lam nhíu mày liếc qua.
Thư ký bộ phận Đinh Nhược Lan nhanh chóng lên tiếng tiếp: “Vé máy bay và phòng khách sạn đều dã được đặt sẵn.” Cô bất an điều chỉnh gọng kính.
“Cô ấy là ai?” Diệp Dĩnh Lam nhỏ giọng hỏi Hứa Ngọc Bình bên cạnh.
“Nữ nhi chưa xuất giá của đại lão bản Trịnh Thiến Như, những thứ khác, ngươi tự mình đoán xem.” Hứa Ngọc Bình thần bí cười cười.
Diệp Dĩnh Lam hiểu rõ trong đầu, cùng Hứa Ngọc Bình trao đổi ánh mắt hội ý. “Đồng sàng giai tế” (ta cũng không hiểu thánh ngữ này lắm, ai bit chỉ giúp ta với L)
Nhưng Hứa Ngọc Bình còn ác ý thêm một câu: “Trong tương lai, bây giờ chưa tính gì hết.”
Phạm Hán Đình bất đắc dĩ vò qua tóc: “Diệp trợ lý, cô cùng tôi đi một chuyến đi.”
“Về lần này, tôi nghĩ để Trịnh tiểu thư.” Diệp Dĩnh Lam chớp chớp mắt vô tội, từ khóe mắt thấy Trịnh đại tiểu thư lộ ra nụ cười vừa lòng.
“Đủ rồi! Cô là trợ lý của tôi, phải theo giúp tôi làm việc!” Phạm Hán Đình hiếm khi luống cuống tức giận đập bàn, làm cho mọi người đều giật mình kinh hãi.
Sự tức giận trăm năm khó gặp của anh càng làm cho Đinh Nhược Lan hoảng sợ, nói càng lắp bắp, lại lần nữa bất an điều chỉnh kính mắt: “Nhưng là… khách sạn bây giờ đang mùa đông khách, chỉ có thể đặt được phòng đôi…
Diệp Dĩnh Lam chỉ cảm thấy da đầu run lên. Phòng đôi? Vậy không phải là ngủ chung một phòng với anh ta sao? Ôi không… thượng đế phù hộ… Hơn nữa, ánh mắt từ chỗ Trịnh Thiến Như phóng tới tựa như mười triệu mũi tên cắm trên người cô, giống như tiền đồ tươi sáng của cô đang dần trở nên ảm đạm…
Đinh Nhược Lan tựa hồ bất chấp giá nào nói tiếp: “Là phòng cho tuần trăng mật.” Cô nàng cực lực treo trên mặt một nụ cười tươi ngọt ngào. Đủ ngọt ngào đi, cô xác định quyết tâm chịu chết.
Khi bạn đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình, bạn phải ghi nhớ các nhân vật, thông tin về họ, hoài bão, lịch sử, sắc thái hay các tình tiết hình thành nên lối sống qua mỗi câu chuyện. Có thể là hơi nhiều nhưng dần dần não bộ sẽ ghi nhớ được hết nhờ sự rèn luyện theo thời gian.