Muốn Ở Cạnh Anh

Muốn Ở Cạnh Anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Muốn Ở Cạnh Anh Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.

Chương 25 : Chợt nghe thấy

Chợt nghe thấy tiếng anh nói làm cho trong lòng Diệp Dĩnh Lam chấn động. Anh thích có đứa nhỏ sao? Hắn sẽ thích đứa nhỏ sinh ra sao? Tâm tình sợ hãi cũng mong chờ cứ đan xen vào nhau giao chiến trong lòng cô không thôi.

Phạm Hán Đình thực sẽ sẽ hoan nghênh đứa nhỏ được sinh ra sao? Mà Kỉ Thánh từ khi nào gọi anh là dượng? Diệp Dĩnh Lam ngơ ngác nhín sườn mặt Phạm Hán Đình. Khuôn mặt của anh dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng ôn nhu lóng lành.

Anh, thật sự thích có đứa nhỏ sao?

Anh liệu có cho rằng, cô cố tình muốn dùng đứa nhỏ để trói chặt anh? Diệp Dĩnh Lam ngần người, tay đang sấy khô mái tóc ẩm ướt cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn  gương trang điểm.

Bất quá ngay sau đó lại có một cơn tức giận xông lên đầu! Vì sao cô càng lúc lại càng giống nhân vật nữ chính trong phim truyền hình lúc tám giờ, làm gì cũng phải xem sắc mặt nam chính là sao? Có đứa nhỏ thì thế nào? Chẳng lẽ bằng năng lực của Diệp Dĩnh Lam cô đây không nuôi được con sao? Cô cũng là một thân một mình tự nuôi Kỉ Thánh lớn lên, cũng không có dựa nào bất kì người nào!

“Lam, em đang suy nghĩ gì vậy? Từ trước bữa ăn liền đã không yên lòng, ngay cả khi ăn cơm thái độ cũng kì quái, làm cho Kỉ Thánh còn nghĩ em bị bệnh.” Tiếng nói của Phạm Hán Đình truyền đến từ phía sau lưng cô, anh nằm chình ình hình chữ đại ở trên giường, cặp kính còn đặt trên sống mũi lật xem tuần san kinh tế.

“Anh ở trong phòng em làm cái gì?” Diệp Dĩnh Lam tức giận, xoa hai tay theo dõi anh.

“Đương nhiên là chuẩn bị ngủ a, anh ước chừng đã có một tuần lễ không có được cùng em đồng giường cộng chẩm a.” Phạm Hán Đình vẻ mặt đương nhiên trả lời, bộ dáng làm cho Diệp Dĩnh Lam chán nản.

“Ngủ, trở về phòng anh mà ngủ! Nơi này không có chào đón anh.”

Diệp Dĩnh Lam không cho anh một cơ hội mở miệng liền đẩy anh tiến ra ngoài cửa, dùng sức đóng cửa; Phạm Hán Đình thấy thế cũng chỉ đành sờ sờ cái mũi tránh ra.

Diệp Dĩnh Lam nằm úp sấp trên giường mình, giường này một người ngủ thật thoải mái, nhiều người thật vướng chân vướng tay, bất quá chóp mũi lại ngửi được từ nơi Phạm Hán Đình vừa nằm một hương vị quen thuộc.

“Hỗn trướng! Cư nhiên dám dùng sữa tắm của người ta, tên nam nhân này chính là da mặt dày!” Trong phòng khách, Tô Kỉ Thánh đang sửa sang lại sách vở đi học ngày mai, vừa nhấc mắt lên phát hiện Phạm Hán Đình có phần cước bộ bất đắc dĩ đi tới, bị biểu tình ai oán trên mặt hắn làm cho phì cười.

“Dượng, ngươi bị đuổi ra rồi?”

“Đúng vậy……” Phạm Hán Đình kéo đuôi dài âm, ra vẻ bất đắc dĩ. Ngồi xuống bên cạnh Tô Kỉ Thánh nhìn đống sách vở của cậu. “Kỉ Thánh bảo bối, cháu ngày mai còn có cuộc thi a?”

“Đương nhiên.” Tô Kỉ Thánh đem sách vở thu vào trong túi sách. “Nhưng cháu không phải kiểu sĩ tử học hành vất vả. Thúc và dì lại cãi nhau sao?”

“Làm gì có chuyện đó. Trừ bỏ công việc, ta tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời không phải sao? Bằng không làm sao có thể sống đến bây giờ.” Phạm Hán Đình tự nhiên dạt dào trả lời.

Mà Tô Kỉ Thánh chính là không đáng để hắn để tâm liếc mắt một cái.

“Bảo bối, đêm nay thúc và cháu ngủ, thế nào?” Phạm Hán Đình lấy đầu ngón tay nâng cằm Tô Kỉ Thánh lên, ánh mắt dụ hoặc nhìn đôi mắt màu hổ phách của Tô Kỉ Thánh. (Min: đổ *rầm* Chiêu Nhi: Dụ dỗ trẻ con a… ;) )

“Dượng, ngươi thật nhàm chán.” Tô Kỉ Thánh không phối hợp nói nói.

“Đừng như vậy,” Phạm Hán Đình nắm vai Tô Kỉ Thánh.“Hai người đàn ông chúng ta đi với nhau, chúng ta có thể nói chuyện dài dài, nói chuyện của hai người đàn ông ai.”

“Cháu còn có cuộc thi.”

“Đừng đóng kịch, cuộc thi loại trình độ này có thể làm khó cháu, ta mới không tin.”

Ngọn đèn vàng ấm ấp ở phòng khách giờ chỉ còn lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Lâm Úy Lệ, Lưu Tử Phong, Lộ Kinh Hoa* cùng Khương Vân Âm , bốn nữ nhân tụ ngồi ở bàn gần cửa sổ sát bên đường của The Shop nhìn ra đường. Bốn người nhấp nháp cà phê đặc chế của Lương Thư Bình, chờ mỗi Diệp Dĩnh Lam tới muộn. (SN: *chính là Tiểu Hoa đó mọi người, hm này ta mới cài lại được phông tiếng Trung cho máy và tra được từ điển tên chính xác và đầy đủ, mong mọi người thông cảm J)

Trên đường người xe lui tới, nhưng  không thấy bóng dáng Diệp Dĩnh Lam đâu cả.

“Nữ nhân kia xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ cô ấy không biết đến muộn là không thể tha thứ?” Lưu Tử Phong không hờn giận phiêu phiêu ngoài cửa sổ, một gã qua đường nhìn thấy cô liền cười cười, cô lạnh lùng liếc hắn một cái.

“Lam khả năng có việc gì đó. Tử phong, tha thứ cho cô ấy đi.” Lương Thư Bình bưng tới ly kem có chân ly dài, mở miệng thay Diệp Dĩnh Lam cầu tình.

“Thư Bình mở miệng, ta như thế nào lại mắng Lam?” Lưu Tử Phong mặt mày hớn hở hướng ly kem tiến công .

Diệp Dĩnh Lam lúc này đã bước vào trong quán, thở phì phò đi qua bên cạnh mọi người.

“Thành thật khai báo, cậu có việc gì thế? ” Lâm Úy Lệ mở đầu liền hỏi .

Diệp Dĩnh Lam đoạt lấy cái ly Lộ Tiểu Hoa đang đưa lên miệng, nhâm nhi ly nước chanh Lương Thư Bình đưa cho các cô, cũng không ngẩng đầu lên trả lời -

“Tớ mang thai . ”

Mọi người ngừng động tác lại, hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cô, hoài nghi chính mình có hay không nghe lầm.

Lâm Úy Lệ còn véo véo mặt mình, xác định chính mình có tỉnh hay không.“ “Chưa kết hôn mà mang thai ” Là chuyện thực nghiêm trọng, Dĩnh Lam có nhầm hay không a! Cô mâu quang buồn bã.

“Tớ vừa mới từ khoa phụ sản trở về. Không có sai. Dự tính ngày sinh có khả năng vào cuối năm, bác sĩ còn muốn tớ định kỳ phải tới kiểm tra.” Diệp Dĩnh Lam vẫn  bình tĩnh, cầm lấy cái thìa, hướng ly kem của nàng .

“Là ai?” Khương Vân Âm thật vất vả mới hoàn hồn, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất .

“Bạch mã hoàng tử.” Diệp Dĩnh Lam lập tức trả lời.

Lương Thư Bình nghe vậy nhịn không được phì cười, khiến những người khác bất mãn.

“Thư Bình, anh có biết chuyện này đúng không?” Lưu Tử Phong làm bộ muốn bóp cổ anh, Lương Thư Bình vội vàng né tránh.

“Là người lãnh đạo trực tiếp của ta.” Diệp Dĩnh Lam nuốt ngụm kem cuối cùng, mặt mày tươi cười sáng lạn nhìn bọn họ.

“Anh ta nói như thế nào?” Trong ngữ điệu Lâm Úy Lệ ẩn ẩn toát ra cảm xúc bất an.

“Tớ không tính nói cho anh ấy.” Trong miệng Diệp Dĩnh Lam đang ngậm một cái  thìa nhỏ .“Các cậu cũng phải hứa đừng để lộ ra. Là bằng hữu thì hãy giúp tớ.”

Lâm Úy Lệ đột nhiên đứng dậy, đem Diệp Dĩnh Lam kéo vào một góc trong quán. Mà ngoài ý muốn động tác này làm những người khác bị sốc nặng.

Lâm Úy Lệ sắc mặt tối tăm ngóng nhìn Diệp Dĩnh Lam: “Là cậu tự mình nguyện ý sao? Vì sao không nói cho anh ta biết?Hay là cậu định bỏ nó đi? ”

Diệp Dĩnh Lam hiểu được nguyên nhân trong lòng cô bất an là vì cái gì, cô ôm Lâm Úy Lệ, lấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình làm ấm cho thân mình có chút hơi lạnh của cô.

“Tiểu Lệ, cậu yên tâm . Kỳ thật chuyện này có một nửa chính là trách nhiệm của tớ, là tớ không tốt. Ta không nghĩ nói cho anh ấy là bởi vì tớ tin tưởng năng lực của mình, tớ có thể tự lực chiếu cố đứa nhỏ lớn lên. Cũng không phải anh ấy bắt buộc tớ. Hơn nữa đứa nhỏ này là vô tội  vì sao nó phải hy sinh?”

“Dĩnh Lam này, cậu tưởng tượng thì thật dễ dàng.” Lâm Úy Lệ thấm thía nói, cô thật sự hiểu được trong đó có bao nhiêu vất vả, bởi vì cô cũng từng như vậy.

“Còn có các cậu giúp tớ, tớ tin tưởng tớ có thể sống tốt, huống chi tớ cũng đem Kỉ Thánh nuôi lớn nha.”

Diệp Dĩnh Lam cười đến sáng lạn hơn nữa cực kì tự tin. Cô tin tưởng tương lai của cô giống như ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài, một mảnh tốt đẹp.

Mặt trời lên cao dần, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, cô bé mùa xuân dịu dàng, ôn nhu dần dần trở thành một người đàn bà chanh chua giương nanh múa vuốt, ánh nắng màu vàng nhạt dịu nhẹ chuyển thành một màu vàng chói chang sáng rực rỡ khiến chi người ta không dám nhìn gần.

Mùa hè, từng bước từng bước tiến vào dải đất nhỏ này, đem nó trỏ thành một chiếc lồng hấp.

Khi bạn đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình, bạn phải ghi nhớ các nhân vật, thông tin về họ, hoài bão, lịch sử, sắc thái hay các tình tiết hình thành nên lối sống qua mỗi câu chuyện. Có thể là hơi nhiều nhưng dần dần não bộ sẽ ghi nhớ được hết nhờ sự rèn luyện theo thời gian.