Muốn Ở Cạnh Anh

Muốn Ở Cạnh Anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Muốn Ở Cạnh Anh Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.

Chương 10 : Cám ơn ý tốt

“Cám ơn ý tốt của Cung Hạ tiên sinh, Dĩnh Lam cùng tôi nhân cơ hội lần này qua đây ký hiệp ước mà cùng nhau đi du lịch luôn, nên không tiện, mong Cung Hạ tiên sinh thứ lỗi.” Nói xong, Phạm Hán Đình tự nhiên ôm eo Diệp Dĩnh Lam.

Chậc, nguyên lai là hoa đã có chủ. Cung Hạ Nhất Lãng ngắm chiếc nhân trong tay Diệp Dĩnh Lam, trong lòng có chút ảo não, nhưng lại không biết nói cái gì, không thể xuống tay với lão bà của đối tượng hợp tác đi? Hoa Hoa công tử cũng phải đúng người mới được.

Cung Hạ vẫn đúng như lời hứa mời mọi người ăn tối, đoàn người nâng cốc ngôn hoan, rất khoái ý. Mà Cung Hạ lại còn mời năm sáu cô gái trẻ tuôi, xinh đẹp để tiếp khách, ở trong bữa ăn không ngừng kính rượu. Trong mắt Diệp Dĩnh Lam, Cung Hạ Nhất Lãng, thật sự khiến cô chán ghét.

“Nhất Lãng, ngươi uống nhiều rồi.” Một cô nàng yêu kiều xinh đẹp đưa lên một ly rượu hồng.

Cung Hạ Nhất Lãng vui tươi hớn hở tiếp nhận rượu, miệng cười đến ngoác cả ra. Mà vị cô nương tóc dài kia cố ý vô tình hướng Phạm Hán Đình đưa rươu, cố ý mị hoặc, trong mắt mọi người đều nhìn ra được điều này.

Diệp Dĩnh Lam hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc về phía Phạm Hán Đình. Hắn đối với cô nương đó biểu hiện  thập phần vui vẻ, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, nhận thấy ánh mắt khinh thường của Diệp Dĩnh Lam, khẽ nhếch miệng cười mà như không.

“Uống có chút rượu, mặt của ngươi giống như một tầng son hồng, xinh đẹp như hoa hồng,thật là xinh đẹp.” Hắn ghé sát vào bên tai cô nhẹ nhàng nói. “Cũng như lá đỏ mùa thu, khiến cho người ta bất giác ngắm ngây ngất, ngươi như vây rất xinh đẹp…”

Này là lừa người chết không đền mạng a! Diệp Dĩnh Lam mỉm cười, bất chợt lấy gót giầy hung hăng   giẫm mạnh lên mũi chân Phạm Hán Đình, vừa lòng nhìn hắn hai má đỏ bừng lên, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, tao nhã rời đi.

Toilet Nhật Bản sạch sẽ như vậy làm cho người ta thật ấn tượng. Mặt tường vàng nhạt, trên mặt tường là những hoa văn hình học hết sức đơn giản. Mơ hồ có thể ngửi thấy hương thơm tự nhiên, sàn nhà dưới chân thập phần sạch sẽ, một chút bụi bẩn đều không có.

Diệp Dĩnh Lam đứng ở bồn rửa tay ngắm nhìn chính mình. Quả nhiên bởi vì cồn khiến cho khuôn mặt của  nàng hơi hơi phiếm hồng, hơn nữa có chút nóng.

Nàng dùng nước lạnh vỗ nhẹ hai gò má,xem như đem cái nóng xua tan đi. Trong đó ngập tràn ham muốn mơ hồ khiến cho cô không được tự nhiên.

Đi qua phòng trang điểm, cô dừng chân lại. Phòng trang điểm là nơi khách sạn dùng cho nữ khách ở bên trong trang điểm, trang hoàng cùng một kiểu với toilet, chẳng qua bên trong có một chậu hoa kiểu Nhật để trang trí, trong bồn nước có những đóa hoa thủy tiên phương Tây màu vàng để trang trí, phối hợp hình thanh kiếm màu xanh đậm. Màu nền đặc sắc làm nổi bật sự yên tĩnh thanh bình của cách cắm họa kiểu Nhật. Trong không gian còn có chút âm nhạc, làm cho người sử dụng cảm thấy hét sức thoải  mái.

Bên trong đang có hai nữ nhân, dáng người cao ráo đang trang điểm đồng thời nói chuyện phiếm, nhìn qua gương, Diệp Dĩnh Lam nhận ra trong đó có một người là do Cung Hạ mời đến, khuôn mặt đẹp, khí chất tuyệt hảo, không phải cái loại nữ tử phong trần, tới chỗ này để tiếp khách.

“Tiểu Hương, ngươi cảm thấy vị  Phạm tiên sinh kia thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của nàng khiến Diệp Dĩnh Lam cước bộ dừng lại, đứng bên cạnh cửa yên lặng nghe.

“Siêu cấp. Nếu buổi tối hôm nay là anh ta, tôi sẵn sàng ra ngoài cùng.” Một nữ tử khác khóe môi cong lên một chút ý cười, ngay cả mắt đều cười thành bán mị, nàng lấy ngón tay lau son trên môi.

Ghê tởm! Diệp Dĩnh Lam nhíu mày, thì ra trong đầu họ chỉ nghĩ tới những thứ này. >.<

“Tuy rằng Phạm tiên sinh đã có vị hôn thê , bất quá….” Hai nữ tử nhìn nhau cười. “Chúng ta nhất định so với nàng càng mê người!”

Thực khiến người ta khó chịu mà! Diệp Dĩnh Lam bước nhanh tránh đi, nếu cô lại tiếp tục đứng đó nghe lén thì cô chính là con chó nhỏ!

Trở về  bên cạnh người Phạm Hán Đình,vừa vặn nhìn thấy hai nữ tử quấn quít lấy hắn, muốn kính hắn rượu, Phạm Hán Đình chưa kịp chối từ. Nói thật, hắn đêm nay uống quá nhiều, hắn cũng không dám cam đoan sẽ không hồ ngôn loạn ngữ. Trông thấy Diệp Dĩnh Lam đi tới, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cuối cùng cũng có cứu tinh.

Nhìn bộ dáng các nàng  quấn quít lấy Phạm Hán Đình, Diệp Dĩnh Lam không hờn giận, tiếp nhận một ly rượu, nàng cười khanh khách.

“Ta thay Phạm tiên sinh kính các ngươi.” Sau đó uống một hơi cạn sạch. “Ta đi trước.”

Cô vẫy vẫy tay, liền xoay người rời đi.

“Diệp tiểu thư,thật không tốt, chúng ta vừa mới tới, như thế nào lại muốn đi?” Cung Hạ ngăn nàng lại. “Không nên không nên, cho dù ngươi muốn rời đi, cũng phải  phạt một ly.”

Diệp Dĩnh Lam nghe vậy, không nói hai lời, cầm lên một ly rượu khác uống một hơi cạn sạch, giơ ly rượu quay ngược trước mặt mọi người, không có một giọt rượu chảy xuống. Môi nở nụ cười, sau đó rời đi…

Trở lại phòng, cô cuối cùng thở nhẹ một cái, mở tủ lôi ra áo ngủ tiến vào phòng tắm, tẩy đi một thân bụi bặm, sau đó chui vào chăn cuộn tròn mình lại.

Mùa xuân Nhật Bản so với Đài Loan lạnh hơn rất nhiều, nếu không đem chăn bông dày bảo phủ chính mình, thì thật sự rất lạnh.

Tắt đèn trong phòng, Diệp Dĩnh Lam nhẹ nhàng khoan khoái hương khí, cảm thấy mỹ mãn. Bên ngoài ngọn đèn theo cửa sổ chiếu vào, ánh trăng đem vật thể trong phòng làm đồ vật ánh lên những ánh sáng xanh dịu nhẹ, ban đêm ngày xuân yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, cô nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy có hơi thở phả vào cổ, có chút vi ngứa, môi bật ra vài câu, rồi lại ngủ.

Nhưng mà, thình lình xuất hiện một chút nhiệt khí lan tràn đến trước da ngực mẫn cảm của cô.Taycô phản xạ tính di tới chỗ đó, muốn đuổi con muỗi đáng ghét ấy đi, bất quá lại khiến cô có chút tiếc nuối, hơi hơi hít một tiếng……

Lập tức cô cảm thấy có vật gì đó mềm mại không ngừng ở trên cánh môi lưu luyến không đi, trêu đùa cô đem môi phiến tách ra, cô liền thuận theo yêu cầu vô thanh của nó……

Ngay sau đó lại có một trận lãnh ý thổi mát da thịt, khiến cô không khỏi cảnh giác, nhưng lập tức lại truyền đến một cỗ ấm áp bảo vệ cô.

Diệp Dĩnh Lam  khẽ cười. Trong cơ thể nồng đô cồn cao khiến cho cô dù đang ngủ cũng chóng mặt, thân thể như là sợi bông mềm mại, nhưng là hiện tại lại xuất hiện một cỗ độ ấm ôm chặt cô, cô cũng an tâm thoải mái tùy nó đi, đồng thời theo bản năng cùng nó vận động.

Tiếng chuông buổi sáng ở khách sạn khiến Diệp Dĩnh Lam giật mình, mơ mơ hồ hồ  tỉnh lại, mi mắt khẽ rung, nửa tỉnh nửa mơ. Quái, vì sao trước ngực có một cỗ nhiệt khí khô nóng, khiến cho  cô không tự giác, không hiểu chuyện gì mà nôn nóng đứng lên……

Mở hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong nháy mắt khiến cho cô thanh tỉnh hoàn toàn.

Cô đối diện với Phạm Hán Đình đang cười, hắn ghé vào trước bộ ngực trần của cô thở ra, hơi thở ở trên da thịt nhẵn nhụi của cô mà lượn lờ, trong lúc đó nhất thời khiến tim cô đập nhanh, tựa hồ như đã từng có cảnh tượng này….

Thấy ánh mắt cô biến đổi, Phạm Hán Đình cảm thấy hiểu rõ, ác ý lấy đầu lưỡi mà trêu trọc, chu du trên da thịt cô, khiến cho Diệp Dĩnh Lam thở gấp không thôi, muốn hắn đẩy ra, nhưng tựa hồ ý thức cùng thần kinh trong lúc nhất thời thác loạn, không có phản ứng, mà chỉ ngơ ngác nhìn Phạm Hán Đình.

“Tôi nhớ rõ, gáy là nơi mẫn cảm nhất của em……”

Lời còn chưa dứt, Phạm Hán Đình tiến đến gần cổ cô nhẹ nhàng cắn cắn, cánh tay trực tiếp cảm nhận được sự mát mẻ ở làn da của Diệp Dĩnh Lam, như là muốn thiêu đốt thân hình nàng.

Khi bạn đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình, bạn phải ghi nhớ các nhân vật, thông tin về họ, hoài bão, lịch sử, sắc thái hay các tình tiết hình thành nên lối sống qua mỗi câu chuyện. Có thể là hơi nhiều nhưng dần dần não bộ sẽ ghi nhớ được hết nhờ sự rèn luyện theo thời gian.