Khác Biệt Để Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khác Biệt Để Yêu Em Nam chính không phải con người, lần này nam chính là người ngoài hành tinh. Nếu anh là giọt nước mắt trong em, thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em. Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.
Mới Cập Nhật:
Chương 3: Làm sao để nuôi người Trái Đất?
“Thật vô cùng xin lỗi!”
Mặc dù đây không còn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng tận mắt thấy một mỹ nam biến thành một bãi nước xanh u buồn tí tách chảy xuống ghế, Nhậm Sanh Tiêu vẫn cảm thấy hơi rùng rợn khắp người.
Người ngoài hành tinh này cái gì cũng tốt, có lễ phép lại phân rõ phải trái, biết sai có thể thay đổi còn cực kỳ dễ nói chuyện, chỉ có một vấn đề, cứ hễ anh buồn rầu là liền biến về lại nguyên hình, nhuyễn thành một vũng để thể hiện tâm trạng của mình. Mỗi lần từ một con người sờ sờ hóa thành một vũng nước, là không khí lại y chang như phim kinh dị.
“Chuyện đã xảy ra rồi, mọi người đều không muốn, Kay anh không cần cứ xin lỗi mãi vậy đâu.” Nhậm Sanh Tiêu nhìn bãi nước đã bắt đầu lan tới dưới chân của mình, liền giơ chân lên mở miệng an ủi.
Dòng nước lam chảy ngược lại rồi biến thành hình người ngồi trên ghế, nở một nụ cười mỹ lệ mang ý xin lỗi: “Tôi vẫn chưa quen với hình dạng này. Nên cứ hay bị không kiềm được.”
“Thật ra thì anh không cần phải cố giữ hình dạng này mãi đâu.” Nhậm Sanh Tiêu thấy anh dùng hình dáng giọt nước còn khá hơn, bởi vì vẻ ngoài này của anh làm cô nhớ đây là một ngoại tộc, hơn nữa mỗi lần nhìn vào gương mặt dễ nhìn tới mức quá đáng kia, tim của cô lại không tự chủ được đập lên mãnh liệt.
Dấu hiệu này không tốt tý nào, tới bây giờ cô vẫn không muốn nảy sinh tình cảm với một người ngoài hành tinh đâu.
Kay mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc lại ôn hòa: “Là lỗi của tôi khiến cô không thể về được nhà và đồng loại của mình, hình dáng này của tôi có thể khiến cô cảm thấy an ủi một chút, cô đừng để ý.”
Kay là một người ngoài hành tinh đặc biệt, không biết hành tinh kia có cái gọi là nền giáo dục quý tộc không, Nhậm Sanh Tiêu cảm thấy thực sự anh nhất định đã được giáo dục một cách quá tốt. Từ khi biết mình làm sai, anh vẫn luôn an ủi cô, hơn nữa còn chăm sóc cho cô. Mặc dù có lòng chăm sóc, nhưng vì không cùng giống loài nên đã không mang lại kết quả.
Ví dụ bây giờ, bởi vì đã tới giờ cơm, đặt trước mặt Nhậm Sanh Tiêu chính là một cái thứ gì đó cứng ngắc trông như cục đá. Kay kéo ghế cho cô, đưa cái muỗng đẹp đẽ sang, còn thân thiện giới thiệu: “Đây là món ăn trứ danh của hành tinh W chúng tôi, sinh trưởng ở nơi biển sâu không thể thở được, bình thường không lấy được đâu, mùi vị rất khá.”
Nhậm Sanh Tiêu múc thử một muỗng đưa vào miệng, suốt năm phút đồng hồ vẫn không thể cắn mẻ nổi một góc của hòn đá nhỏ này, cũng chả nếm được mùi vị gì cả, cuối cùng không thể không phun ra lại. Nhìn sang phía đối diện, Kay đã ăn xong hết mâm rồi.
“Sao thế, cô không thích vị này à?”
“Tôi không cắn được.”
Kay sửng sốt, hơi suy tư, tìm một cái khăn lau tay thật sạch, sau đó bưng cái mâm chứa đá nhỏ của Nhậm Sanh Tiêu qua, dùng một ngón tay nghiền toàn bộ đá nhỏ trong đó thành bột. Có trời mới biết nguyên hình của anh vốn là vũng nước mềm nhũn kia, lại có sức lực mạnh tới nỗi dùng tay không cũng nghiền vụn được đá.
Anh lại thân thiện đưa mâm đá đã nghiền thành bụi tới trước mặt Nhậm Sanh Tiêu, cười chân thành với cô: “Bây giờ thì được rồi.”
Nhậm Sanh Tiêu: “…” Cô cảm thấy vấn đề không phải là thế này.
Không đành lòng cự tuyệt lòng tốt của anh, Nhậm Sanh Tiêu ăn một muỗng bụi đá nhỏ, khó khăn cùng cực nuốt món ăn tàn ác này xong, cô nói: “Tôi thấy không cùng một giống loài nên dẫn tới việc thức ăn cũng không giống nhau rồi.”
“Hóa ra là thế, bởi vì chúng tôi có thể ăn bất cứ loài sinh vật nào, nên không tính tới điều này.” Kay choàng hiểu, lại lộ vẻ áy náy, Nhậm Sanh Tiêu lập tức căng thẳng, quả nhiên một khắc sau liền thấy đại mỹ nam lại biến hình, trở thành một vũng nước lam nằm trên đất.
Nhậm Sanh Tiêu đói cả một ngày, đánh một giấc xong cảm thấy tinh thần uể oải. Kay nhường giường của mình cho cô ngủ, không biết chiếc giường này làm bằng chất liệu gì mà vô cùng thoải mái, nhưng mà vẫn khó chịu vì đói bụng. Nhậm Sanh Tiêu ra khỏi phòng, nhìn vũ trụ mênh mông không có gì thay đổi bên ngoài vách tường trong suốt của đĩa bay.
Không biết Kay đã đi đâu, xung quanh vắng lặng.
Nhậm Sanh Tiêu ngó nghiêng tìm anh khắp nơi, chợt cảm thấy chân mình mềm mềm, nhìn xuống thì phát hiện mình đang đạp lên một bãi nước màu xanh đậm
Hôm qua màu xanh vẫn còn nhạt mà, sao hôm nay lại đậm thế? Nhậm Sanh Tiêu đã biết màu sắc của Kay sẽ thay đổi theo tâm trạng, màu xanh thể hiện sự ưu sầu, màu xanh đậm lại càng ưu sầu hơn.
“Kay, anh làm sao thế?” Vũng nước bị cô đạp không hề có ý hồi phục lại hình dạng, Nhậm Sanh Tiêu ngồi xổm xuống lấy tay chọc chọc vũng nước. Cảm giác chạm vào không tệ, cô thừa cơ lặng lẽ sờ soạng thêm vài lần.
“Xin lỗi, tôi không tìm được thức ăn mà cô có thể ăn được.” Giọng nói mệt mỏi của Kay vang lên.
Hóa ra là vì cô sao? Bản thân cô còn không nôn tới thành như thế, anh còn nôn hơn cô nữa.
“Cô sẽ chết sao?” Kay đột nhiên hóa lại thành hình dáng con người, gương mặt đẹp đẽ rất gần với Nhậm Sanh Tiêu. Nhậm Sanh Tiêu bị ánh mắt tràn ngập lo lắng của anh khóa lại, một lát sau mới không tự nhiên quay đầu nói: “Không đâu.”
Kay không hề thấy an ủi vì câu nói đó của cô, anh vươn tay mình tới trước mặt cô, dùng giọng điệu tuyệt đối không hề đùa giỡn nói: “Hay là cô ăn tôi thử đi, yên tâm chúng tôi chỉ cần còn tim là có thể lớn trở lại.”
“…Không cần, cảm ơn.”