Ăn Xong chùi mép
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ăn Xong chùi mép Tôi yêu người ấy bằng thứ tình cảm chân thành nhất, chỉ cần người đó không buông tay thì dù trái đất này có ngừng quay tôi cũng không bao giờ buông tay người ấy. Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn thấy em cười, được nắm tay em.Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em.
Chương 61 : Đúng rồi đúng rồi
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, nếu như anh mà cùng đi, khẳng định sẽ không cho phép tôi làm này không cho phép tôi làm cái kia, vậy thì còn gì là chơi chứ?
Nhưng mà sau đó anh lại nói một câu làm tôi chết sững, “Em cũng không thể đi.”
Tôi ngọ ngoạy ra khỏi ngực anh, phẫn nộ nhìn anh, “Sao lại không cho em đi? Chỉ là tham gia một bữa tiệc tối thôi mà!” Nói xong, vì muốn tìm đồng minh thuyết phục anh, tôi hô to vào điện thoại, “Ngải Lị, mày nói có đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi!” Ngải Lị tiếp tục hồ hởi giới thiệu, “Tiệc tối lần này đúng lúc rất vui, vừa có món ngon vừa có nước ngọt uống, còn có rượu vang và mấy anh chàng đẹp trai nữa!”
Tôi kêu khổ thấu trời, tự nhiên nó nhắc đến mấy cái này làm chi không biết, ba cái đó đều nằm trong Top 3 cấm kị của phụ nữ mang thai, hơn nữa cái cuối cùng kia, chỉ định không chơi bời được rồi! Quả nhiên Lục Tuyển Chi cười dịu dàng với tôi, lập tức cầm lấy điện thoại trong tay tôi, nho nhã lễ độ nói, “Thật xin lỗi, Hạ Diệp đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, không thể tham gia tiệc tối cùng cô rồi.”
“Hả?” Ngải Lịkinh ngạc kêu một tiếng, thất vọng nói, “Thôi, được rồi, phụ nữ có thai thật phiền phức…”
Không đợi tôi mở miệng lần nữa, điện thoại cũng đã cúp máy, tôi trừng mắt bực bội quát, “Cái gì mà cả người mệt mỏi chứ? Em hiện giờ tinh thần rất sảng khoái!”
“Thế à?” Lục Tuyển Chi nhếch môi, cười gian tà, “Em sẽ thấy toàn thân mệt mỏi nhanh thôi.”
Dứt lời, anh cúi đầu xuống ngay, dùng “vũ lực” ngăn chặn tôi đang muốn lên tiếng, đôi môi nóng bóng như lửa nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, tinh tế mút lấy,đầu lưỡi khéo léo tiến vào, cám dỗ tôi cùng anh quấn lấy chơi đùa, từng đợt lửa nóng ùn ùn kéo đến, hơi thở tôi vô thức trở nên dồn dập, thời gian dần trôi qua mặc cho bản thân tê dại ngã vào khuôn ngực rắn chắc của anh… Tôi cũng phải thừa nhận, kỹ thuật hôn của Lục hồ ly càng ngày càng điêu luyện.
Tiệc tối hoá trang đó, tôi cuối cùng cũng không thể đi. Đến lúc trời tối, Ngải Lị có thể thưởng thức rượu ngon, ăn món ngon, thoả thích khiêu vũ, tha hồ vui chơi ngắm trai đẹp, mà tôi chỉ có thể buồn tẻ ở nhà coi phim truyền hình, nghĩ đến đây tôi vô cùng oán hận, vừa
vặn lúc này trên TV chiếu một cặp vợ chồng mới cưới, người vợ cũng đang mang thai ở nhà dưỡng thai, vì thế người chồng mua một con vật nuôi đáng yêu cho người vợ đỡ bùn, cô ta vui vẻ ra mặt.
Nhìn đến đây, tôi hậm hực phàn nàn với Lục Tuyển Chi đang ngồi ở bàn vi tính, “Anh xem đi, chồng người ta săn sóc tận tâm đến cỡ nào, còn biết mua con chó để làm vợ vui, mà anh hôm
nay từ lúc tan sở về thì hai tay trống trơn, chẳng mua được cho em đồ gì giải buồn cả.”
Lục Tuyển Chi ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ, lập tức gật đầu, “Em nói rất đúng, là lỗi của anh.”
Coi như anh cũng biếtthức thời, tôi chờ mong nhìn anh, “Vậy anh biết rõ phải làm gì rồi chứ?”
Anh, “Ừ, anh lập tức gọi điện thoại kêu Tiểu Khiêm tới.”
Tôi, “… = =”
Sự thật chứng minh, làm một người mẹ chuẩn mực không hề dễ, bản thân tôi xem như đã cảm nhận được điều này rồi, ngoại trừ cả đống nguyên tắc cấm kị, còn nhất định phải chuẩn bị trước khi sinh, hôm nay Lục Tuyển Chi không biết mua giáo trình tập thể dục dành cho phụ nữ có thai ở đâu, vì thế tôi bị ép đứng trước TV vừa xem vừa luyện tập, mà ông chủ Lục thì nhàn nhã ngồi ở ghế sa lon giám sát chỉ đạo.
Cái bài tập thể dục này có một động tác là xoay hông, nào là xoay theo chiều kim đồng hồ rồi xoay ngược chiều kim đồng hồ, động tác này tôi làm rất vất cả, mới xoay được vài vòng mà đã thở hồng hộc rồi, liền quay đầu rầu rĩ hỏi, “Tổng giám đốc, anh nói xem có phải gần đây em ăn nhiều lắm phải không? Sao em thấy cả người toàn thịt với thịt, ngay cả eo cũng chẳng còn nữa.”
Anh lại như không nghe thấy câu hỏi của tôi, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ưu nhã cầm tạp chí lên đọc.
Tôi hậm hực dậm chân trách móc, “Em đang nói chuyện với anh, sao không trả lời em?”
Anh lúc này mới có phản ứng, nhưng lại nhướng mày, nói, “Em đang nói chuyện với anh à? Anh hiện tại đã không còn là ông chủ của em rồi, gọi ‘ông xã’ đi, rồi hỏi lại lần nữa.”
Cái người này đúng là khó tính mà! Tôi im thin thít, đành phải thay đổi xưng hộ, lặp lại câu hỏi, “Được rồi, ông xã, anh nói dạo này em ăn nhiều lắm phải không? Sao em thấy cả người toàn thịt với thịt, ngay cả eo cũng chẳng còn nữa.”
Anh lúc này mới hài lòng nhoẻn miệng, nở nụ cười an ủi, “Đừng nghĩ lung tung, em làm gì mà không có eo chứ.”
Nghe anh nói vậy, tôi chẳng còn buồn bực nữa, sau đó lại nghe anh nói tiếp, “Em xem, cái cổ không phải là eo đó sao?”
Tôi, “…”
Cái cổ chính là eo, vậy không phải dáng người không phải như thùng phuy di động sao ? Má ơi !
Lại đến giờ ăn trưa, nhìn cả bàn toàn mấy món thanh đạm làm tôi hết muốn ăn, mặc dù nói phụ nữ có thai không thể ăn đồ quá mặn hay quá cay, ngày ngày chỉ có thể ăn mấy món ăn nhạt nhẽo vô vị, thế thì làm sao một người đặc biệt thích ăn cay như tôi sống thế nào đây!
Lục Tuyển Chi trong hình mẫu một người đàn ông gia đình, dọn xong bát đũa rồi cởi tạp dề, dịu dàng nhìn tôi, “Sao lại không ăn?”
Tôi cau mày tủi thân than vãn, “Mỗi ngày đều ăn mấy món thanh đạm này, có thể đổi vị khác được không?”
Anh đăm chiêu, lập tức gật đầu, “Đương nhiên có thể, vậy ngày mai đổi thành cơm thuốc1.”
“…” Coi như hết hi vọng, những món ăn bỏ thêm mấy vị thuốc như kê huyết đằng2, thục địa3 rồi cả đảng sâm4, tôi lại càng chẳng muốn ăn! Ăn cơm vốn là chuyện vui của đời người, nhưng khi bữa cơm biến thành uống thuốc, còn gì là niềm vui nữa?
Lục Tuyển Chi cầm đũa đưa qua, dỗ dành tôi như đứa trẻ, nhỏ nhẹ nói, “Ngoan đi nào, mau ăn đi, hay là muốn anh đúc em ăn?”
Không được, không thể nhẫn nhục chịu đựng nữa! Nếu không ăn cay thế nào tôi cũng sẽ ngột ngạt mà chết mất! Nghĩ đến đây, tôi quả quyết không cầm đũa, vỗ bàn cái “rầm”, khí thế hào hùng rống lên, “Em muốn đi vô bếp lấy tương ớt!”
Vẻ mặt anh vốn dịu dàng bỗng chốc xám xịt, giọng nói nhàn nhạt khiến người ta sởn hết gai ốc, “Ồ? Lấy tương ớt làm gì?”
Nhìn nét mặt lạnh tanh của anh, tôi cứ như quả bóng bị chọc thủng xì hơi, thu tay lại cười toe toét, “Hắc hắc, còn chi nữa, đương nhiên là giục nó vào thùng rác rồi…”
Sắc mặt anh lúc nào mới bình thường trở lại, hài lòng sờ đầu tôi, yêu thương nói, “Ý này rất hay, vậy để anh giục dùm em, mau ăn cơm đi.”
Do đó, tôi lặng lẽ cầm lấy đũa, lại một lần nữa bại trận trước uy nghiêm của ai đó, không thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn ăn mấy món ăn nhạt nhẽo vô vị này.
Cứ như em bé kén ăn, tôi chậm chạp nhai lấy, mất hơn nửa tiếng cuối cùng cũng ăn xong, Lục Tuyển Chi vừa thu dọn chén dĩa, vừa áy náy nói, “Đúng rồi, tối nay công ty phải tăng ca, chắc anh không thể ăn tối cùng em, đồ ăn có sẵn hết rồi, đến lúc đó em chỉ cần hâm lại là có thể ăn, trong bếp còn nồi canh gà, buổi tối đừng quên uống thuốc.”