Ăn Xong chùi mép

Ăn Xong chùi mép

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ăn Xong chùi mép Tôi yêu người ấy bằng thứ tình cảm chân thành nhất, chỉ cần người đó không buông tay thì dù trái đất này có ngừng quay tôi cũng không bao giờ buông tay người ấy. Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn thấy em cười, được nắm tay em.Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em.

Chương 59 : Không cần soi gương

Không cần soi gương, tôi cũng thừa biết mặt mình nhất định là đỏ như gất, mắt chắc hẳn cũng đã ngân ngấn nước, trên mặt còn vương nước mắt, miệng cũng không nhịn được mà cười vui vẻ, như là ăn trộm len lén ngẩng đầu ngó anh, ấp úng thì thầm, “Em… em là con heo ngốc nghếch đó.”

Lục Tuyển Chi nhoẻn miệng cười, “Đúng vậy, đáng lẽ anh không nên ví em là heo, con heo mà biết được sẽ khóc thét lên đấy.”

“…” Tôi nín thinh, lặng yên rúc vào ngực anh, bỗng nhiên trong đầu hiện lên điều gì đó, “Không đúng, em cảm thấy, cảm thấy, em quên một chuyện.”

Anh tiếp lời, “Chuyện gì?”

Tôi rất nghiêm túc hỏi, “Thế người lúc trưa nói chuyện với anh là ai?”

Anh thản nhiên đáp, “Hà Tiêu Nhiên, bạn học cũ của anh.”

Tôi nhẹ gật đầu, bình tĩnh hỏi, “Nếu như em tưởng rằng em là kẻ thứ ba, nhưng thật ra lại không phải, em chỉ tự mình suy diễn, thế bây giờ, rốt cục là ai mang thai?”

Anh nhướng mày nhìn tôi, “Em nói đi?”

Hiện tại sau khi bình tĩnh nhớ lại, cuối cùng suy nghĩ thông suốt, lúc nãy không phải tôi tình cờ gặp Hà Tiêu Nhiên sao? Rồi Lục Tuyển Chi lại kêu anh có hẹn với một người, thì ra là hẹn Hà Tiêu Nhiên, lúc ấy tôi sợ đả kích anh ta nên đã nói rằng chuyện hôn nhân của tôi chưa đi tới đâu cả, cho nên anh ta mới khuyên Lục Tuyển Chi là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm việc mình đã làm.

Mà Hà Tiêu Nhiên lại là bác sĩ phụ khoa… Tôi rất nghiêm túc nghĩ, dạo gần đây dường như tôi đã mập lên không ít, đặc biệt là vòng eo tăng lên, trước kia còn rầu rĩ vì chuyện này, hơn nữa gần đây lúc ăn thường xuyên bị buồn nôn, thỉnh thoảng còn nôn mửa vài lần, như vậy…

“A!!” Tôi thét lên, kích động nắm chặt vai anh mà lắc liên tục, “Lục Tuyển Chi, anh là đồ khốn thối tha, em không muốn chưa kết hôn mà đã sinh con! Em không muốn, em không muốn, em không muốn!”

Anh vội đưa tay giữ người tôi lại, hơi nhíu mày, “Ai bảo em chưa kết hôn đã sinh con thế hả?”

Tôi bực tức nhìn anh, “Em giờ không phải là chưa kết hôn đã mang thai sao?”

Anh rất bình thản, nói rất ung dung, “Thế nên chúng ta bây giờ phải kết hôn trước khi bụng em to lên.”

Tôi hơi cúi đầu, vó góc áo, “Nhưng… chúng ta còn chưa chính thức yêu nhau, cũng chẳng có hoa tươi rượu đỏ, hay đi xem phim, hẹn họ gì cả.”

Lục Tuyển Chi cười khẽ, dịu dàng vuốt đầu tôi, ân cần nói, “Không sao, sau khi kết hôn, chúng ta lại từ từ yêu nhau, rồi sẽ có hoa tươi rượu đỏ, đi xem phim, hẹn hò cái gì cũng có cả.”

Tôi lặng lẽ 囧, người ta bình thường đều là yêu trước, sau đó mới kết hôn, rồi mới có con, mà tôi lại có con trước, rồi mới kết hôn, sau đó mới yêu…

Từ ngày mang thai, tôi hoàn toàn trở thành một người nhàn rỗi.

Vốn là một phụ nữ cứng cỏi của thời đại mới như tôi đây vẫn muốn tiếp tục đi làm, thế nhưng Lục Tuyển Chi lại kiên quyết buộc tôi ở nhà không được làm lụng vất vả, cần phải an tâm nghỉ ngơi lấy sức. Để tiện cho anh chăm sóc tôi, vì thế tôi bị ép dọn đến nhà anh ở, trước kia mỗi lần tới đây đều do tôi nấu cơm cho anh ăn, hiện tại thời thế đã thay đổi, rốt cục đến phiên anh hầu hạ tôi rồi, anh cũng rất tự giác học cách nấu ăn, mỗi ngày tự tay nấu canh gà, làm thức ăn dinh dưỡng cho tôi, vân vân và vân vân… à mà khoan đã, còn tỉ mỉ mua rất nhiều thuốc dưỡng thai, càng kỳ quái hơn chính là anh còn coi mấy cuốn sách dành cho phụ nữ đang mang thai, do đó, anh thay đổi thái độ lạnh lùng cao ngạo hàng ngày của một Boss lớn, suốt ngày cứ như bà già lẽo đẽo theo nhắc nhở tôi, nào là không được ăn thức ăn quá béo, quá nhiều đường, ngay cả kẹo cũng không cho phép ăn, đồ uống có chất kích thích cũng không cho uống, cũng chẳng cho chạm vào đồ gia dụng có phóng xạ…

Đối với mấy quy tắc này miễn cưỡng làm theo cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng thời gian dài tôi lại cảm thấy sợ, dần dà cũng bắt đầu sinh bực dọc nóng nảy, vì thế có đôi khi tôi sẽ hỏi vài vấn đề vô lý, thí dụ như có một lần tôi ngồi trên đùi anh, ngước lên trần nhà 45 độ, sầu lo hỏi, “Sau khi con chúng ta sinh ra, có phải anh sẽ xem nó như người anh yêu nhất không?”

Lục Tuyển Chi vỗ về bụng của tôi, dịu dàng nói, “Này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên rồi.”

Vì thế tôi lập tức cáu kỉnh, đập bàn, “Nó là người anh yêu nhất, còn em thì sao? Không được, anh chỉ được yêu mình em!”

Anh vội vàng đỡ lấy người tôi, trấn an, “Được được được, anh chỉ yêu mình em thôi.”

Tôi lại nổi giận, vỗ bàn lần nữa, “Vậy là anh không thương con của chúng ta hả? Anh dựa vào cái gì mà không thương nó, em khổ cực mang thai con của anh, anh vậy mà không thương nó, anh đúng thật không có lương tâm, em không muốn sinh con cho anh nữa…”

Anh, “…”

Bó tay cả nửa ngày, anh lại dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi tôi, “Theo như em nói, anh đây yêu em cũng cần phải yêu luôn con phải không?”

Tôi thở hổn hển bực bội chống nạnh, “Anh nói nhảm gì thế, em mà biết thì hỏi anh làm chi! Nói mau, sau khi con chúng ta ra đời, có phải anh sẽ xem nó như người anh yêu nhất phải không?”

Vì thế, vấn đề lại một lần nữa quay ngược về nơi khởi điểm, cứ thế trả lời vô số lần, nhìn thấy Lục Tuyển Chi bị tôi đày đoạ mà không thể làm gì, tôi sung sướng tột độ.

Cái này gọi là “mẫu bằng tử quý”, trước kia tôi thường bị anh ức hiếp chèn ép không dám hó hé gì, thù này bây giờ không báo thì còn đợi khi nào nữa chứ?

Cũng may ngoại trừ dưỡng thai, tôi còn có một việc để làm, chính là chuẩn bị hình tượng bản thân trong hôn lễ, con gái ai cũng hi vọng mình sẽ làm một cô dâu xinh đẹp nổi bật nhất, tôi cũng không ngoại lệ, vì thế tôi rủ Ngải Lị cùng đến trung tâm thành phố làm tóc.

Đi trên đường ở trung tâm, Ngải Lị chúc phúc tôi từ đáy lòng, “Hạ Diệp, chúc mừng mày nha, mày đã tìm được hạnh phúc rồi, giờ gạo cũng nấu thành cơm, sắp lập gia đình rồi, mà gả cho đối tượng ưu tú như anh Lục đẹp trai đó, mày sướng cả đời rồi nhé!’

Tôi nghe mà mở cờ trong bụng, miệng cười toe toét, vui rạo rực nói, “Ngày kết hôn của tao, mày nhất định phải đến sớm, đến lúc đó nhớ uống thêm vài ly.”

“Dĩ nhiên rồi, tao chuẩn bị sẵn tiền mừng cho mày luôn rồi nè.” Ngải Lị nói xong, sực nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, hôm trước lại đi họp lớp với đám bạn cũ, biết mày đang mang thai nên không có gọi mày, lúc đó nói chuyện vui quá, nên tao nói bọn họ nghe là mày sắp gả vào nhà giàu rồi!”

Tôi nghe xong lòng lập tức nổi lên hư vinh, liền hỏi, “Rồi sao? Sau khi nghe, họ có phản ứng thế nào?”

Ngải Lị trầm tư một lát, “Nói tóm lại, lúc ấy đa số bạn học nữ nghe xong đều rất vui mừng, còn đa số bạn học nam nghe xong thì tâm trạng rất sa sút.”

Lòng tự tin của tôi bành trướng vô hạn, nhìn đi, nhìn đi, điều này quá rõ rồi còn gì? Đây hiển nhiên nói rõ đám bạn học nữ đều xem tôi là kình địch, cho nên khi biết tôi sắp kết hôn, họ mới vui vẻ ra mặt! Mà đại đa số tâm trạng bạn học nam sa sút, chẳng lẽ bởi vì họ vốn có ý với tôi, cho nên nghe tôi lập gia đình liền cảm thấy cô đơn chán chường?

Nhưng không đợi tôi cười vui ra tiếng, Ngải Lị nói tiếp, “Thế nên tao mới hỏi họ, mấy bạn học nữ thì nói, như mày mà còn có thể gả cho một người đàn ông diện mạo vừa đẹp trai, lại tài hoa vô cùng, nên họ tràn đầy tin tưởng vào tương lai của mình, còn bạn học nam thì lại cho rằng, anh Lục đẹp trai đó ưu tú như thế cuối cùng cũng chỉ cưới được một người như mày, khiến bọn họ thất vọng não nề.”

Tôi, “…”

Bỏ ra hơn hai giờ để làm tóc, còn cắt tóc mái ngang, cuối cùng đứng soi mình trước gương, chỉ thấy một cô gái vui phơi phới với nụ cười hạnh phúc rạng rỡ, tóc đen mềm mại xinh đẹp, tóc mái ngang trán loà xoà, tôi thoả mãn gật nhẹ đầu, cảm thấy bản thân cũng không tệ lắm.

Chuyện thứ nhất khi về đến nhà, chính là tỏ ra thẹn thùng đi đến trước mặt Lục Tuyển Chi, chờ mong hỏi anh, “Anh thấy kiểu tóc mới của em thế nào, nhìn được không?”

Anh ung dung ngồi trên ghế salon, cẩn thận đánh giá tôi, gật đầu trả lời, “Rất đẹp, nhất là tóc mái ngang trán của em, nhìn rất đẹp.”

Tôi lập tức mừng rỡ không thôi, “Thiệt hả? Anh thấy tóc mái ngang trán đẹp thật à?”

Anh nhìn tôi và nói rất chân thành, “Đúng vậy, bởi vì nó che mất một phần khuôn mặt của em.”

Tôi, “…”

Vì thế tôi tức tối không thôi, mà khi phụ nữ có thai tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Thế nên, lúc trời tối, tôi nói là muốn ăn gà hầm, ăn hết hai phần thịt gà xong thì nói muốn ăn súp bồ câu, uống xong súp lại kêu muốn muốn ăn táo mà bác Lưu bán ở dưới lầu quẹo trái cách đây hai con đường, ăn xong táo lại bảo đau lưng muốn được mát xa, lại nói đứa bé muốn nghe ba nó kể chuyện xưa, kể xong thì tôi lại kêu đói muốn ăn gà hầm, ăn hết hai phần thịt gà thì nói muốn ăn súp bồ câu…

Về việc chọn kiểu áo cưới, tôi chọn trúng váy cưới dạng quây (váy hở vai và ôm sát ngực), vừa nhã nhặn lại vừa cao quý sang trọng muôn phần, thế nhưng mà Lục Tuyển Chi thì không đồng ý, kiên quyết muốn tôi mặc bộ váy cưới truyền thống, áo cưới cổ cao có dây quanh cổ bưng kín mít, vì vậy hai chúng tôi tranh cãi một hồi lâu ở tiệm thử đồ cưới, tôi lúc đó còn quật cường kiên trì, chiêu gì cũng đem ra hết từ giả khóc đến náo loạn còn thiếu cái thứ ba là thắt cổ mà thôi, nhưng đến cuối cùng, anh nhẹ nhàng kề môi sát tai tôi, nói một câu khiến tôi mềm lòng ngay tức khắc, “Bờ vai trắng nõn mượt mà và xương quai xanh khêu gợi ưu mỹ của em chỉ có thể dành cho anh, anh không muốn em để lộ cho người khác nhìn.”

Tôi bị tâng bốc lên tận trời xanh đầu lâng lâng trên chín tầng mây, lúc này y như chim non nép vào ngực anh, e thẹn gật nhẹ đầu, vì vậy chúng tôi đã đặt váy cưới truyền thống.