Ăn Xong chùi mép

Ăn Xong chùi mép

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ăn Xong chùi mép Tôi yêu người ấy bằng thứ tình cảm chân thành nhất, chỉ cần người đó không buông tay thì dù trái đất này có ngừng quay tôi cũng không bao giờ buông tay người ấy. Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn thấy em cười, được nắm tay em.Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em.

Chương 60 : Về đến nhà

Về đến nhà, sau tắm rửa xong mặc áo ngủ bước ra, Lục Tuyển Chi đang ngồi ở phòng khách xem TV. Nhớ đến lời anh nói lúc nãy ở tiệm áo cưới, tôi vội đi qua, mừng khấp khởi ngó anh, “Anh thật sự thấy vai em trắng nõn mượt mà, xương quai xanh gợi cảm ưu mỹ hả?”

Anh nhìn tôi không chớp mắt, nói rất nghiêm túc, “Không nhớ nữa.”

“Gì?” Tôi lập tức phiền muộn vô cùng, “Sao lại không nhớ?”

Giọng anh như có chút trách móc, “Lâu rồi đâu có nhìn qua, sao anh còn nhớ rõ được.”

Tôi nóng lòng đạt được đáp án vì thế suy nghĩ tất nhiên cũng nóng vội, lập tức kéo dây áo ngủ hai bên xuống, lộ ra bờ vai và xương quai xanh, “Vậy anh nhìn đi!”

Ánh mắt đen huyền hút hồn của Lục Tuyển Chi sâu như đại dương, chăm chú nhìn vào mắt tôi như dấy lên ngọn lửa, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị anh ôm lấy, đi thẳng đến phòng ngủ, “Ở đây thấy không rõ, chúng ta về phòng rồi từ từ cẩn thận nhìn.”

Trong khoảng thời gian này tuy chúng tôi sống cùng nhau, nhưng vẫn là chia phòng ra ngủ, ý thức chuyện “từ từ” của anh là chuyện gì, tôi luống cuống tay chân, “Không được đâu, đứa bé… A…”

Nói còn chưa dứt lời, anh đặt nụ hôn lên môi tôi, nhẹ nhùng mút lấy, đôi môi nóng bỏng khiến tôi không thể chống đỡ được, cũng không cách nào kháng cự, ánh mắt tôi mơ mơ màng màng, mặt đỏ lên, toàn thân không có chút sức lực nào.

Thành công dẹp yên sự phản kháng của tôi, tiếng thở gấp ấp áp của anh vờn quanh tai tôi, cất giọng khàn khàn nói nhỏ bên tai tôi, “Anh đã xem qua tài liệu rồi, biết rõ chừng mực, sẽ rất nhẹ rất nhẹ… Trong khoảng thời gian này một mực không dám đụng em, thế mà hôm nay tại em dụ dỗ anh trước, anh thật sự nhịn không được nữa…”

Mặt tôi đã nóng giờ càng nóng hơn, không đợi tôi kháng cự, đôi môi nồng nhiệt của anh lại lần nữa che lấp tất cả…

Kết hôn là chuyện quan trọng, huống chi mẹ tôi lại có chút mê tín, thế nên bà cảm thấy chọn một ngày tốt để kết hôn thì sẽ càng may mắn, vì vậy, sau khi sàng lọc “ngày hoàng đạo” kỹ càng, ngày vui của tôi và Lục Tuyển Chi được định bảy ngày sau đó.

Nói cách khác, bảy ngày sau tôi chính thức lấy chồng, hoàn toàn từ giã cuộc sống độc thân!

Theo lẽ thường mà nói, trước khi kết hôn vài ngày có thể thoả thích mặc sức ăn chơi, dù sao thời gian có hạn, nếu không tận hưởng thì sau này chẳng còn cơ hội nào nữa. Tuy nhiên,

Lục Tuyển Chi lại viện lý do rằng tôi không chỉ một người, quản lý tôi gắt gao, không có lý do thoả đáng sẽ không cho ra ngoài, do đó, tôi đành phải ngoan ngoãn ở nhà, cùng bạn thân nấu cháo điện thoại mà thôi.

“Cái gì? Hạ Diệp, bảy ngày nữa mày kết hôn hả? Có nhanh quá không?”

Ngải Lị hét lên trong điện thoại, tôi phát chán ôm gối ngồi trên sa lon, uể oải trả lời điện thoại, “Đúng thật là hơi nhanh, nhưng mẹ tao đã coi ngày cả rồi, trong tháng này, ngày may mắn nhất chỉ có bảy ngày sau thôi, nếu không thì phải chờ thêm nữa tháng.”

Nó trêu ghẹo tôi, cười ha hả đáp, “Tháng sau thì có sao đâu? Mày vậy mà không chờ được mong kết hôn rồi à. Theo tao thấy, về mấy chuyện này thì con gái không nên sốt ruột quá, mày có lẽ nên kéo dài thời gian thêm một chút, phải nâng giá mình lên chứ.”

Tôi bất đắc dĩ thở dài, “Hết cách rồi, đây là kết hôn khi đang mang thai mà! Thừa lúc bây giờ thân hình tao chưa từ hình chữ S biến thành chữ D, phải vội kết hôn, bằng không lúc đó mặc áo cưới sẽ khó coi lắm.”

Lúc này, bỗng có một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Tuyển Chi đã ôm cả người tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi, “Vậy sao? Anh thì lại không nghĩ thế.”

Tôi hớn hở, quay đầu vui vẻ nói, “Anh thật không nghĩ vậy? Chẳng lẽ anh thấy em dù dáng người thế nào cũng mặc áo cưới rất đẹp hả?”

Anh nhướng mày, cười như không cười, “Ý của anh là, dáng người em trước giờ vẫn luôn là hình chữ D, giờ mang thai, nhiều lắm cũng đâu tính từ hình chữ D biến thành chữ O đâu.”

Tôi, “…”

Thở hổn hển xoay đầu chẳng thèm đoái hoài đến anh, cầm điện thoại phàn nàn, “Ngải Lị, chúng ta đừng để ý đến anh ấy, nói tiếp đi, anh ấy thích nói nhảm lắm.”

Ở đầu dây bên kia, giọng nói nghiêm túc của Ngải Lị truyền đến, “Nhưng mà… Giờ tao bận chuẩn bị đi tiệc hoá trang tối rồi, ngày mai lại nói chuyện tiếp vậy.”

Tôi nghe xong lời nó nói, lập tức hào hứng, phát cuồng kêu to, “Tiệc hoá trang? Tao đi nữa!”

“Được!”

Ngải Lị phấn khích nói ở bên kia điện thoại, “Tiệc hoá trang lần này cũng thú vị lắm, chủ đề là “Hăm doạ”, tao chuẩn bị rất nhiều mặt nạ khủng bố xấu xí, đến lúc đó mày thích cái nào thì chọn cái đó! Người nào hoá trang kinh khủng nhất ở bữa tiệc thì sẽ có phần thưởngđó!”

Tôi nghe càng thêm hào hứng, “Nghe mày nói vậy cũng đủ thấy thú vị rồi!”

Nó liền đề nghị, “Vậy mày đi với tao đi, tao có tới hai vé, đang lo không biết tìm ai đi cùng đây nè! Tám giờ tối mày đến hẻm XX đợi tao, không gặp không về!”

Nghe Ngải Lị nhắc đến hẻm nhỏ,tôi hơi lo lắng, “Chỗ đó trông rất tối rất vắng vẻ đó, một đứa con gái như tao gặp phải tên sàm sỡ thì làm sao bây giờ? Nguy hiểm lắm!”

Lục Tuyển Chi ngồi một bên tự dưng xen vào, “Không nguy hiểm gì cả, em chỉ cần cầm theo đèn pin là được.”

Tôi không hiểu lườm anh một cái, “Chỗ đó vắng vẻ, cho dù có mang theo đèn pin cũng đâu thể phòng mấy tên sàm sỡ được!”

Anh thong dong trả lời, “Nếu thật sự gặp mấy tên sàm sỡ, em cứ lấy đèn pin soi vào mặt mình là được chứ gì.”

Tôi, “…”

Thấy tôi bực tức đến hai mắt bốc hoả, Lục Tuyển Chi chợt dịu dàng nói, “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện này đâu.”

Tôi ngờ ngợ nhìn anh, “Anh muốn đi với em tham gia tiệc tối hả? Mà Ngải Lị chỉ có hai vé vào thôi à!”

Anh lắc đầu, “Không phải.”