Ăn Xong chùi mép

Ăn Xong chùi mép

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ăn Xong chùi mép Tôi yêu người ấy bằng thứ tình cảm chân thành nhất, chỉ cần người đó không buông tay thì dù trái đất này có ngừng quay tôi cũng không bao giờ buông tay người ấy. Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn thấy em cười, được nắm tay em.Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em.

Chương 49 : Ngồi lên xe

Ngồi lên xe ông chủ Lục đi thẳng về nhà anh, ra khỏi thang máy anh lấy chìa khoá ra mở cửa, đúng lúc cửa căn hộ đối diện mở ra, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu hồng nộn ló ra, chính là Tiểu Nghệ lần trước chọc tôi suýt ói máu gần chết!

Không ngờ nó vừa thấy tôi là hai mắt sáng rỡ, hết sức phấn khởi, bổ nhào đến người tôi, nắm chặt áo tôi y như ân nhân cứu mạng, “Chị Hạ Diệp, em đợi chị bữa giờ rồi, cuối cùng chị đã đến!”

Tôi vô cùng đề phòng thằng oắt con này, cảnh giác gỡ tay nó ra, dè chừng hỏi, “Em chờ chị làm gì? Có chuyện gì không?”

Thấy phản ứng tôi thế, mặt nó hơi buồn, bĩu môi, ánh mắt rất chân thành nhìn tôi và nói, “Em tham gia lớp huấn luyện tạo hình mỹ thuật, cô giáo kêu chúng em vẽ chân dung một người, chị Hạ Diệp, chị có thể cho em vẽ chị không?”

Tôi khó hiểu hỏi nó, “Tại sao lại vẽ chị?”

Nó nói ngon nói ngọt, “Bởi vì chị Hạ Diệp tạo cảm hứng sáng tạo cho em.”

“…” Tôi im lặng, tôi trở thành nguồn cảm hứng sáng tạo cho nó sao? Sao tôi tận bây giờ không biết mình lại có tác dụng lớn đến vậy?

Cuối cùng không thể chống lại ánh mắt nài nỉ đáng yêu như thiên thần của Tiểu Nghệ, tôi đồng ý cho nó vẽ mình, thấy tôi gật đầu, nó hấp tấp đi lấy công cụ vẽ tranh, cùng đi tôi đi vào nhà, vừa chăm chú nhìn tôi, vừa chăm chú vẽ.

Lục Tuyển Chi yên lặng ngồi một bên nhìn hai chúng tôi, ánh mắt không giống như mọi ngày, có gì đó yêu thương và tha thiết, ánh mắt ấy lại khiến tôi liên tưởng đến hình mẫu người đàn ông của gia đình, dịu dàng yêu thương ở bên cạnh vợ và con của mình…

Nghĩ tới đây, tôi nóng ran cả mặt, suy nghĩ bay bổng khắp chốn nào, càng tưởng tượng lại càng chìm đắm trong đó.

Thất thần mông lung suy nghĩ không biết bao lâu, thì nghe Tiểu Nghệ quát to một tiếng, “Vẽ xong rồi!”

Tôi giật mình phục hồi tinh thần, thấy nó cầm bức tranh nhảy dựng lên, khuôn mặt ngây thơ cười phấn khích, “Chị Hạ Diệp, em rất có lòng tin bức tranh này của em sẽ đứng nhất lớp!”

Tôi nghe nó nói mà mở cờ trong bụng, miệng vô thức cười tươi, giả vờ liếc nó, “Nghe em nói vậy chắc bức tranh vẽ chị đẹp lắm phải không?”

Tiểu Nghệ lém lỉnh nhìn tôi, “Dù sao hôm nay em cũng cám chị, chị, anh, em đi về đây, không quấy rầy thế giới hai người.”

Lúc Tiểu Nghệ sắp đóng cửa đi, tôi sực nhớ, tò mò hỏi nó, “Đúng rồi, kỳ này cô giáo em ra đề gì thế?”

Hai mắt nó mở to nhìn tôi đăm đăm, giọng nói vẫn ngây thơ đáng yêu vô số tội, “Cô giáo dạy chúng em không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không chỉ vẽ người đẹp mà bỏ qua người không đẹp, cho nên đề lần này chính là: người xấu nhất thế giới.”

Tôi, “…”

Sau khi cửa khép lại, bóng dáng Tiểu Nghệ biến khỏi tầm mắt, hai tay tôi nắm chặt lại, ánh mắt hừng hực lửa giận, hừ! Nếu không phải thằng nhóc con đó chạy nhanh, nếu không tôi sẽ giống như mẹ của Shin bút chì xông tới đánh nó nhừ tử, cốc lên đầu nó sưng hai cục chù vù !

Lục Tuyển Chi cười nhạt nhìn tôi, thân mật vuốt đầu tôi, “Sao thế, mới có chút xíu đả kích mà đã giận vậy sao?”

Tôi tức tối lườm anh, “Cái này mà gọi là chút xíu đả kích hả? Nếu có người nói với anh như thế, anh không giận hả?”

Anh nhún vai, từ tốn nói, “Chưa từng có ai nói với anh như thế, nhưng em thì khác, ba ngày hai bữa bị đả kích một lần, anh còn tưởng rằng qua nhiều gọt giũa em bách độc bất xâm rồi chứ, xem ra, sức chịu đựng của em cần phải được rèn luyện nhiều đây.”

Gì thế này! Bản thân anh ưu tú không ai chê câu nào, cho nên chẳng lo lắng băn khoăn gì cả, còn tôi thì phải rèn giũa tăng sức chịu đựng lên đúng không?

Trời ơi, tức chết đi mà! Tôi hậm hực liếc anh, xoay người đi thẳng vào bếp, sau lưng tiếng cười sung sướng của người nào đó vang vọng khắp nhà.

Tốc chiến tốc thắng, tôi đi vào nhà bếp đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm, nhưng lúc mở tủ lạnh ra coi thì chỉ có một chút đồ ăn mà thôi, chỉ có mấy quả cà chua, rau và một ít trứng gà, may mắn là trong tủ còn mì, ít nhất cũng đủ làm một tô mì trứng gà cà chua.

Nhưng vừa mới đặt nồi lên bếp chuẩn bị nấu nước, cảm thấy sau lưng có hơi thở quen thuộc tới gần, tôi vô thức xoay người, vừa vặn đụng vào lồng ngực rắn chắc của Lục hồ ly, chưa kịp định thần lại thì anh đã duỗi hai tay ghì chặt eo tôi, trước mắt từ từ tối sầm lại, đôi môi nóng ran cả lên, đầu óc của tôi như quả bom nổ vang lên uỳnh uỳnh.

Anh hôn rất tha thiết rất chân thành, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, hàng lông mi dài rủ xuống, dịu dàng hôn đôi môi tôi, nụ hôn như mật ngọt, khiến tôi không tự chủ được mà đắm chìm trong đê mê, trong tíc tắc tôi cảm thấy mình như cô bé lọ lem đã tìm được chàng hoàng tử đời mình, hưởng thụ niềm hạnh phúc may mắn này, ngây ngất trong câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp, tôi dần dần đáp lại nụ hôn của anh.

Không biết qua bao lâu, Lục Tuyển Chi cuối cùng buông tôi ra, tôi thở nhẹ tựa đầu vào ngực anh, đầu óc vẫn còn mông lung, ánh mắt mơ màng nhìn anh, khẽ gọi, “Tổng giám đốc?”

Không biết có phải dáng vẻ tôi lúc này kích thích anh hay sao mà hai mắt anh nhìn tôi đắm đuối, bỗng nhiên bồng tôi lên, muốn đi ra khỏi nhà bếp.

Tôi lập tức tỉnh táo, rống lên, “Anh làm gì vậy? Không phải nói đói bụng sao? Em còn chưa nấu cơm xong mà…”

Anh rủ đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, như thể muốn cuốn tôi vào trong ánh mắt sâu thẳm như biển đó, cất tiếng nói, “Đúng, anh đói bụng, đã đói mấy ngày liền rồi.”

Lúc đang nói chuyện, dưới người của tôi có gì đó mềm mềm, thì ra là đã nằm trên giường rồi, ngay sau đó cả người bị đè lên, hơi thở anh phả từng hơi trên mặt tôi, tôi bối rối kêu lên, “Tổng giám đốc, không thể… Em cự tuyệt quan hệ trước hôn nhân…”

Lục Tuyển Chi cười khẽ, bờ môi anh kề sát tai tôi, cất tiếng nói mang theo hơi thở ấm áp, “Không phải đã quan hệ rồi sao? Một lần hay hai lần cũng chẳng khác nhau mấy.”

Tôi sững sờ nghĩ nghĩ, đúng vậy, rất hợp lý, một lần hay hai lần cũng không khác nhau mấy…

Trong lúc tôi ngớ người suy nghĩ, anh đã cúi người XXOO, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, hoàn toàn mất đi ý thức.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, rèm cửa he hé có thể nhìn thấy sắc trời sáng bừng, ánh nắng rọi qua tấm màn trên cửa số sát đất chiếu loang lổ xuống mặt đất, chung quanh yên ắng chỉ còn nghe thấy hơi thở phập phồng, tôi ôm mền nằm co ro ở góc giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ say của Lục Tuyển Chi, nhớ đến tối qua mà lệ rơi đầy mặt, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu, bị ăn bị ăn lại bị ăn sạch sành sanh…

Nếu như lần đầu tiên thì còn có thể tự an ủi bản thân là ngoài ý muốn, nhưng lúc này đây phải biện bạch thế nào? Sự thành rành rành trước mắt, tôi thật sự đã trở thành tình nhân của ông chủ rồi!

Chuyện này nhất quyết không thể để mẹ biết được, vả lại cũng không thể để đám đồng nghiệp trong công ty biết, nếu không tôi sẽ chết mất xác ngay… Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Tuyển Chi, tôi giận vô cùng, Hạ Diệp tôi vốn là một thanh niên hăng hái, hiện tại lại bị vùi dập biến thành tình nhân của Lục hồ ly!

Trấn tĩnh cảm xúc đau lòng, tôi rón rén bước xuống giường, y như ăn trộm lén la lén lút nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, xong rồi còn lén nhìn ai đó đang ngủ trên giường, vẫn đang ngủ rất say, xem ra tối qua thật sự rất mệt rồi… Cũng đúng thôi, tối qua hết XX lại OO, không mệt chết mới lạ!

Mới nghĩ thế thôi mà mặt tôi nóng rần lên, vội vội vàng vàng lấy túi rón ra rón rén đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, thừa dịp Lục Tuyển Chi còn chưa tỉnh dậy phải trốn khỏi hang sói ngay.

Lê lết tấm thân lẫn xương sống, lưng rồi chân nhức mỏi về nhà, tôi lên thẳng phòng ngã xuống giường ngủ ngay, mẹ cứ tưởng tôi trực ca đêm cực nhọc, không có đến làm phiền tôi, vì thế tôi đánh một giấc ngon lành thẳng đến chiều.

“Pằng păng pa lăng, pằng păng pa lăng, pằng păng pằng păng pằng păng pa lăng…”

Tiếng chuông quen thuộc đánh thức tôi dậy, mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại, “Alo?”

“Hạ Diệp, nghe giọng mày ngái ngủ quá vậy, bộ mày đang ngủ hả?” Ngải Lị la toáng lên ở đầu dây bên kia, tiếng la oang oáng khiến tôi tỉnh ngay tức khắc.

Tôi ngáp dài một cái, uể oải hỏi, “Tối qua tăng ca, giờ phải ngủ bù, mày gọi tao chi thế, có gì không?”

Nó nghe xong còn rống to hơn, bất mãn hô, “Con quỷ, không có gì thì không thể tìm mày hả? Lâu rồi không gặp mày, mau lăn xuống giường, chị em mình đi dạo phố!”

Tôi ngẫm nghĩ, khoảng thời gian này không phải cùng đi công tác với Lục Tuyển Chi thì cũng ở chung với nhau, đúng là lâu rồi không có cùng chị em tốt của tôi dạo phố mua sắm, nghĩ thế, tôi hẹn địa điểm với Ngải Lị, sau đó thong thả rời giường thay quần áo.

Ngay lúc tôi định bước ra khỏi cửa, chuông điện thoại reo lên, người gọi lần này là Lục Tuyển Chi. Nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi lập tức thấy xấu hổ và bực bội, không dám đối mặt với anh, do dự nhìn màn hình cứ chớp tắt liên tục, nên nghe hay là giả bộ không nghe thấy? Chuông điện thoại cứ vang lên liên hồi, lúc tôi định bắt máy thì tiếng chuông chợt ngừng, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mấy giây sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này tôi quyết đoán nghe, “Alo, chào Tổng giám đốc!”

Giọng Lục Tuyển Chi khó chịu, “Sao lâu vậy mới nghe?”

Tôi tức thì khúm núm xin lỗi, “À… Xin lỗi, nãy giờ em ngủ.”

Giọng điệu anh vẫn lạnh như băng, tra hỏi tôi, “Là ngủ hay là không muốn nghe điện thoại của anh?”

Có cần hỏi thẳng vậy không! Tôi cáu kỉnh, hùng hổ chỉ trích, cả giận nói, “Nếu không phải tại chuyện tốt hôm qua anh làm, em có cần hôm nay mệt mỏi ngủ cả ngày sao?”

Lục Tuyển Chi dường như ngớ ra, mây đen lập tức biến mất, thay vào đó là trời xanh quang đãng, cười khẽ, “Được rồi, là lỗi của anh, lần sau anh sẽ kiềm chế lại.”

Lần sau? Còn lần sau nữa hả? Tôi trừng to mắt, mặt đỏ lên, vội kiếm chuyện khác nói, “À, à… Giờ em muốn ra ngoài dạo phố, Tổng giám đốc, anh gọi điện thoại cho em có gì không…”

Anh im lặng, sau đó chậm rãi đáp, “Anh phải dự một hội nghị quan trọng, cho nên hôm nay phải đáp chuyến bay đi, chắc ba ngày nữa mới về.”

Tôi vô cùng sung sướng, reo lên, “Thiệt hả?”

Giọng nói bên kia lại bắt đầu khó chịu, “Phản ứng của em là sao thế? Mong anh đi tới vậy sao?”

Thấy anh dường như đang giận, tôi tíc tắc đổi giọng nịnh nọt, “À, không phải, ý em là thật sự rât buồn, ba ngày không thấy được gương mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, bảnh bao của Tổng giám đốc, em chỉ sợ mấy ngày này em sống một ngày cứ như một năm vậy!”

“Thế à…” Lục Tuyển Chi cười như không cười, ôn tồn nói, “Thấy em mới từ Quế Lâm về, không nên lặn lội đường xa đi công tác với anh, nhưng thấy em không nỡ xa anh…”

Tôi hoảng hồn, yếu ớt năn nỉ, “Tổng giám đốc…”

“Được rồi, anh còn không biết suy tính của em sao?” Lục Tuyển Chi thở dài, giọng điệu nói như thể là chủ của gia đình, dặn dò, “Mấy ngày không có anh, em phải ngoan ngoãn đợi anh, không được phép gây chuyện, biết không?”

Tôi vội vàng gật đầu, “Vâng!”

Trả lời xong mới phát hiện có gì đó lạ, sao nghe cứ như chồng dặn vợ trước khi đi công tác thế? = =

Khi tôi đến chỗ đã hẹn với Ngải Lị, cũng chỉ đến trễ chút thôi, Ngải Lị vừa thấy tôi đã duỗi ngón tay chỉ vào đầu tôi, “Trời ơi, mày đó, con quỷ, dính vào anh Lục đẹp trai đó, tình cảm mặn nồng xong xuôi rồi mới tới phải không? Làm chị mày đâu đợi lâu muốn chết!”