Ăn Xong chùi mép
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ăn Xong chùi mép Tôi yêu người ấy bằng thứ tình cảm chân thành nhất, chỉ cần người đó không buông tay thì dù trái đất này có ngừng quay tôi cũng không bao giờ buông tay người ấy. Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn thấy em cười, được nắm tay em.Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em.
Chương 45 : Con không muốn mà mẹ
Nụ cười trên mặt mẹ tắt ngấm, quắc mắt nhìn tôi vẻ như điều tra, “Thật sao?”
Tôi gật mạnh đầu, “Thật mà, mẹ là mẹ của con, con gạt mẹ làm gì?”
“Vậy sao.” Mẹ gật đầu, vẻ mặt thất vọng, sau khi suy nghĩ một chút bỗng dưng trừng mắt quát to lên, “Không sao cả! Đã không có gì hết thì con tiếp tục coi mắt cho mẹ, con trai dì Lý và chú Vương cũng không tệ, con gặp thử xem chọn được không, không được thì lại coi mắt tiếp, còn thiếu gì người sợ gì mà không chọn được người nào.”
“Con không muốn mà mẹ! Con không đi xem mắt đâu, mẹ tha cho con đi.” Nghe mẹ nói xong, tôi khóc lóc thảm thiết, hai người không quen biết lại cùng nhau ăn cơm, bối rối là chuyện bình thường, nghĩ lại tôi càng cảm thấy mình xui xẻo vô cùng, chẳng biết giải quyết thế nào, đúng thật đau đầu chết đi được*.
Mẹ cũng không hề giục tôi, chỉ vỗ vai tôi mà nói, “Vậy thì thôi, không đi xem mắt cũng được, cho con nửa tháng dẫn bạn trai về cho mẹ, không có vấn đề gì chứ?”
Tôi ỉu xìu, “Con có thể nói có vấn đề sao?”
Mẹ gật đầu, “Có thể, nghe nói con trai thứ hai của chú Vương rất thích con đó, hay là tối nay hai đứa đi ăn một bữa cơm tìm hiểu nhau đi.”
Tôi, “…”
*** xui xẻo vô cùng (thành ngữ)
Nhận được tối hậu thư của mẹ, tôi nằm lăn tới lăn lui trên giường mãi không ngủ được, lòng não nề buồn phiền vô cùng tận, trong thời gian ngắn như vậy đi đâu kiếm bạn trai chứ?
Để có thể trong nửa tháng thành công tìm được bạn trai dẫn về ra mắt mẹ, tôi bắt đầu để mắt đến những anh chàng còn độc thân, bởi vì đó giờ cứ hễ tan sở là về thẳng nhà, trải qua bao đêm suy tính kỹ lưỡng, tôi quyết định thu thập thông tin, lựa chọn mấy đồng nghiệp nam trong công ty.
Hôm sau, tôi thức dậy sớm đi vào công ty, bất ngờ phát hiện tổng giám đốc Lục hôm nay còn đến sớm hơn cả tôi, yên lặng ngồi xem tài liệu ở bàn làm việc, thấy tôi đi vào thì chỉ ngước lên nhìn, sau đó lại dúi đầu tiếp tục công việc, ngay cả câu chào hỏi cũng chẳng nói.
Thái độ lạnh lùng như thế khiến tôi hơi buồn bã, phim truyền hình cũng hay chiếu như thế, quả nhiên đàn ông sau khi đã đạt được mục đích sẽ tỏ ra thờ ơ và rũ sạch mọi chuyện, Lục đại Boss à Lục đại Boss, anh sinh lòng ham muốn ăn uống no nê rồi không thèm tôi, không cần tôi nữa đúng không?
Tôi bực dọc nghĩ thầm, cũng lười chào hỏi anh, nhanh chóng thu dọn đống tài liệu lộn xộn trong văn phòng, dọn dẹp trong thời gian ngắn nhất, tôi ôm phần tài liệu cần sao lưu đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài phòng làm việc, các đồng nghiệp đều ngồi ở bàn làm việc riêng của mỗi người, nghĩ đến mệnh lệnh của mẹ, tôi vô thức đưa mắt nhìn các đồng nghiệp nam khá đẹp trai, nếu muốn tìm đối tượng cho bản thân thì không thể nào lựa chọn sơ sài được, quen biết và hiểu nhau là điều rất quan trọng, việc hiện giờ tôi cần phải làm chính là tích cực làm quen càng nhiều đồng nghiệp nam càng tốt, tốt nhất là phải để lại ấn tượng tốt với họ.
Hạ quyết tâm, tội vội vàng đi pha ly cafe nóng, tươi cười như hoa đi về phía một đồng nghiệp nam, “Tiểu Lý, hôm nay công việc nặng nhọc quá ha, này, uống ly cafe để nâng cao tinh thần đi.”
“Thư ký Hạ?” Tiểu Lý ngạc nhiên, ngẩn người một lúc mới phản ứng, vừa nhận ly cafe vừa không ngớt lời cảm ơn.
Sau đó, anh ta tiếp tục đánh máy hùng hục, tôi đứng như trời trồng kế bên, nhất thời không biết nên làm gì, sự thật đã chứng minh, muốn bắt chuyện cũng cần phải có “chiêu”! Tôi hiện tại nên nói gì đây nhỉ?
Như cảm thấy tôi vẫn chưa đi, anh ta ngẩng đầu lên hỏi, “Thư ký Hạ, còn có chuyện gì sao?”
Tôi phản xạ có điều kiện gật đầu, “Đúng vậy, tôi còn có chuyện gì sao?”
Tiểu Lý, “…”
“Khục khục…” Tôi ho khan hai tiếng, vội vàng lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi Tiểu Lý, trưa nay anh có rảnh không? Tôi vô công ty cũng được một thời gian rồi, chúng ta là đồng nghiệp đã lâu mà chưa từng đi ăn cơm chung ngày nào.”
Anh ta do dự nhìn tôi, vẻ mặt khó xử, nghĩ cả buổi mới gật đầu, “Được rồi.”
“Cứ quyết định vậy đi!” Tôi nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai anh ta, hài lòng ôm tài liệu đi photo.
Đang đi bỗng đúng lúc đụng phải Lục tiểu đệ đang cầm đồ lau nhà, tay kia thì xách thùng nước từ toilet đi ra, tưởng cậu ta gặp tôi thì sẽ lại trốn như lần trước, ai ngờ là chạy xộc đến trước mặt tôi, cáu kỉnh gặng hỏi, “Cô và anh tôi xảy ra chuyện gì? Cãi nhau hay là chia tay rồi hả?”
Tôi lắc đầu thở dài, “Không có chia tay.” Tôi và Lục hồ ly chỉ có quan hệ ông chủ và thư ký, làm gì mà chia với tay chứ?
Lục Khiêm ra vẻ ta đây hiểu chuyện, “Vậy là cãi nhau?”
Tôi tiếp tục lắc đầu, “Không phải cãi nhau.” Anh là sếp của tôi, tôi nào dám cãi nhau với anh.
Vẻ mặt Lục Khiêm khó hiểu, “Nói thế là đã chia tay rồi hả?”
Tôi nhíu mày, “Không phải.”
Lục Khiêm hỏi tiếp, “Vậy thì cãi nhau?”
Tôi buồn bực, “Nói chung là không phải! Cậu muốn hỏi bao nhiêu lần hả?”
Lục Khiêm nổi nóng, “Tại vì tôi không biết nên mới hỏi, hai người rốt cục là đã chia tay hay là cãi nhau?”
Tôi, “…”
Nói đến đây tôi cũng ỉu xìu, Lục tiểu đệ à, chẳng lẽ cậu suy nghĩ bằng mông hả? Hỏi hai vấn đề, phủ nhận vấn đề này thì cũng cần phải khẳng định vấn đề kia sao? Chẳng muốn dong dài với thằng ngốc này nữa, tôi tiếp tục đi làm chuyện của mình, nhưng mà chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng Lục tiểu đệ la oang oáng phía sau.
“Này, tôi chưa từng thấy anh trai tôi như thế, cả ngày không nói năng gì, cả người bần thần, liều mạng mà làm việc, như đang trút giận gì đó, lại giống như ngầm chịu đựng cái gì, cô rốt cục có làm chuyện gì quá đáng với anh tôi không hả?”
Nghe xong mấy lời này, tôi nổi khùng lên, không phải tôi làm gì quá đáng với Lục hồ ly, mà chính anh đã quá đáng với tôi, giờ ngược lại cậu ta còn chất vất tôi có làm gì quá đáng không, đúng thực sự là quá đáng mà !
Buổi sáng hôm nay, tôi hoá đau thương thành sức mạnh, xử lý hết công việc trong ngày, cố ý tranh thủ trước giờ nghỉ trưa đi tìm Tiểu Lý, nhưng vừa tới thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Nhìn dáng vẻ anh ta trung thực thế chắc sẽ không cho tôi leo cây đâu hả? Tôi ngờ vực đi qua, chỉ vào cái ghế trống, hỏi đồng nghiệp nữ ngồi cách đó không xa, “Tiểu Lý đâu rồi?”
“Anh ta à?” Đồng nghiệp nữ đó vươn vai, vẻ mặt đồng cảm thở dài, “Bị Tổng giám đốc kêu đi phát truyền đơn rồi, anh ta cũng thật xui xẻo, công việc đang ngập đầu, buộc phải ngừng lại hết, đi làm công việc khổ sai như vậy, chắc tối nay không thức đến sáng để làm xong công việc cũng không được rồi.”
Tôi im lặng, buổi trưa hôm nay vừa hẹn anh ta, thì đã bị kêu đi phát truyền đơn rồi, sao lại trùng hợp như thế?
Hay là Tổng giám đốc cố ý làm vậy?
Bực! Có cần đuổi cùng giết tận vậy không? Lục Tuyển Chi tuổi trẻ tài cao, thiếu gia nhiều tiền nhiều của, tôi trèo cao không nổi, giờ tước mất cả cơ hội làm quen các đồng nghiệp nam của tôi, bộ anh mong tôi cô đơn cả đời này hả?
Ác độc, quá ác độc!
Vì thế, hôm nay tôi không thu hoạch được gì hết, để tỏ rõ sự kháng nghị của mình đối với sự chuyên chế độc tài của ông chủ Lục, sáng hôm sau tôi kiên nhẫn tìm tiếp đồng nghiệp khác, tiếp tục cố gắng làm quen với các thanh niên độc thân, để thành công tìm được đối tượng phù hợp dẫn về ra mắt mẹ!
Lần này tôi tính toán rất kỹ, tránh xảy ra tình huống như ngày hôm qua, tôi cố ý đi hỏi giám đốc Vương xem hôm nay có cần phát truyền đơn gì không, sau đó mới đi tìm đối tượng mới là Tiểu Vương, cũng giống như kế hoạch ngày hôm qua, trước tiên pha ly cafe hỏi han này nọ, sau đó thuận tiện hẹn nhau cùng ăn trưa.
Vốn tưởng không có tí sơ hở nào, thế mà giữa trưa tôi đến tìm Tiểu Vương, thì không thấy anh ta đâu. Tôi không hiểu, bèn hỏi cô đồng nghiệp hôm qua, “Cho tôi hỏi chút, Tiểu Vương đi đâu rồi?”