Ăn Xong chùi mép
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ăn Xong chùi mép Tôi yêu người ấy bằng thứ tình cảm chân thành nhất, chỉ cần người đó không buông tay thì dù trái đất này có ngừng quay tôi cũng không bao giờ buông tay người ấy. Anh sẽ cho em tất cả cuộc đời này để đổi lại được nhìn thấy em cười, được nắm tay em.Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em.
Chương 11 : Nói xong
Lục Tuyển Chi giật mình, vẻ mặt bối rối, “Cô không rửa, chả lẽ tôi rửa à?”
Tôi nhanh chóng gật đầu, dõng dạc khích lệ, “Tổng giám đốc, anh không biết sao? Đàn ông làm việc nhà rất hấp dẫn đó nha! Đặc biệt là khi đeo tạp dề rửa chén, đó chính là mẫu người đàn ông điển hình trong suy nghĩ của mọi phụ nữ, bất cứ người phụ nữ nào vừa nhìn thấy là đổ cái rụp, để có thể trở thành người đàn ông hoàn mỹ, tôi cảm thấy Tổng giám đốc nhất định phải rửa chén!”
Lục Tuyển Chi nghe xong liền gật đầu, trầm ngâm nhìn tôi, ánh mắt chớp động sáng bóng, ngay lúc tôi bị anh nhìn đến phát run, Lục Tuyển Chi bỗng nhiên mỉm cười, “Đàn ông rửa chén rất hấp dẫn?”
Tôi gật mạnh đầu, “Đương nhiên!”
Anh ưu nhã nhướng mày, “Được, tôi tin cô một lần.”
Nói xong, Lục Tuyển Chi quả thật ngoan ngoãn đứng dậy, chậm rãi dọn chén dĩa trên bàn, sau đó khí thế hiên ngang cử chỉ nhanh nhẹn đi vào nhà bếp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem như đã thành công lừa được hồ ly xảo quyệt này một lần, thật sự là không dễ mà! Giờ thì tôi có thể thảnh thơi nghỉ một lát, cái ghế này đúng là thoải mái thiệt, êm êm mềm ềm y như ngồi trên biển vậy.
Nhưng mà nghỉ ngơi chưa được bao nhiêu, Lục Tuyển Chi từ trong bếp gọi tôi, “Hạ Diệp, cô vào đây cho tôi!”
Không phải chứ! Chẳng lẽ cái tên hồ ly sống an nhàn sung sướng này ngay cả cái chén cũng không biết rửa, nghĩ lại muốn kêu tôi vào giúp? Tôi rầu rĩ đứng dậy, lê cái bụng no căng đi vào nhà bếp, tuy là trong lòng bất mãn, nhưng vẫn vác bản mặc tươi cười hớn hở của một nhân viên nịnh nọt, “Tổng giám đốc, anh cần tôi giúp gì hả?”
Lục Tuyển Chi đưa lưng về phía tôi, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bình tĩnh dặn dò, “Cô đứng ở đó, không được nhúc nhích.”
“…?” Tôi ngây ngô nhìn, thấy anh ta đang buộc chặt tạp dề, sau đó đeo bao tay cao su vào, ung dung xắn tay áo lên, cái đầu cao quý hơi cúi xuống, cuối cùng ngượng ngập bỏ hai tay vào bồn và bắt đầu rửa chén.
Động tác của anh nhẹ nhàng thong dong, tuy là không thành thạo, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nói là làm được, căn bản cũng không cần tôi phải giúp rồi.
Tôi đứng được một lát, cảm giác mình đứng đây như vật trang trí vậy, tôi lẩm bẩm nói, “Vậy… Tổng giám đốc, không có chuyện gì tôi đi ra ngoài trước.”
Bên kia từ nãy giờ không nói tiếng nào đột nhiên ngẩng đầu quát, “Đứng lại!”
Tôi lập tức dừng bước, nghi hoặc nhìn anh, mà Lục Tuyển Chi thấy tôi dừng lại cũng chẳng thèm nhìn tôi, vẫn tiếp tục cúi đầu nghiêm túc rửa chén.
Tôi bèn hiểu ra, “Anh bảo tôi vào đây là để tôi… xem anh rửa chén?”
Lục Tuyển Chi nghiêng mặt qua, nhìn tôi lườm lườm, “Cô không nhìn thì tại sao tôi phải rửa?”
Loại người gì vậy trời! Tôi có nhìn anh ta rửa chén hay không thì có liên quan gì? Tôi còn định ngồi nghỉ một lát, nhưng bây giờ lại phải đứng tòng nhòng ở đây, ta nói rửa chén thì rửa chén đi, còn tìm người tới canh chừng giùm, đúng là đồ quái nhân!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lục Tuyển Chi, tôi âm thầm oán trách, tôi nhìn, nhìn, nhìn đến xuất thần, tên này thật đúng là một yêu nghiệt điển hình, chẳng những mặc áo sơ mi hay áo vest đều đẹp đến mến người, mà ngay cả mặc đồ ở nhà cũng đẹp như vậy, trong tự nhiên có chút gợi cảm, trong sự bình thường pha chút cao quý, trong giản dị lại có chút lịch lãm, sau này ai mà làm vợ anh ta sẽ chịu khổ rồi, mỗi ngày đều phập phồng lo sợ đề phòng kẻ thứ ba.
Hôm nay vừa về đến nhà, tôi đã cảm thấy bầu không khí thập phần quái dị, quái dị chính là gương mặt vui vẻ hòa nhã dễ gần của mẹ tôi.
Tôi đang thay giày thì mẹ tủm tỉm cười chạy ra đón, “Con gái ngoan, về rồi hả? Có mệt không? Hay là mẹ làm cho con ly sữa bò uống nha?”
Tôi vội nhảy ra sau một bước, kinh hãi nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ bị quỷ nhập rồi hả?”
Mẹ trừng mắt, vung tay đánh vào trán tôi, “Nha đầu chết tiệt, nói bậy gì vậy hả!”
Tôi thở phào, cuối cùng mẹ cũng bình thường lại rồi.
Ai ngờ, mẹ lại tiếp tục hớn hở nói, “Lâu rồi mẹ không có tặng quà cho con, nói đi, con muốn mẹ tặng gì nào?”
Nghe xong tôi liền hiểu ra, trải qua vô số kinh nghiệm tích góp trước đây, mẹ mỗi lần chỉ cần có việc kêu tôi làm, đều tiên lễ hậu binh, lễ chính là quà, binh chính là chổi lông gà. = =
Người ta nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi rất thức thời nghĩ nghĩ nói,”Con muốn mua dây chuyền cẩm thạch hay là một cái cặp da văn phòng cũng được.”
Mẹ lập tức khó xử, “Dây chuyền cẩm thạch ít nhất cũng phải mấy chục tệ rồi, thôi thì mua cặp da đi ha, không cần bàn nữa, cứ quyết định vậy đi!”
Tôi phấn khích ôm lấy mẹ, “Cảm ơn mẹ, mẹ tốt với con quá, một cái cặp da văn phòng ít nhất cũng mấy trăm tệ lận!”
Mẹ đờ người, “= = đúng rồi, con gái ngoan, con thích đeo dây chuyền màu gì thế?”
tôi, “…”
Thương lượng quà tặng xong, tôi hỏi dò, “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Mẹ vỗ vỗ vai tôi, “Cũng không có gì lớn lao, chỉ là muốn con ra ngoài ăn bữa cơm, tiện thể coi mắt luôn.”
“…” Tôi im lặng một lát, sau đó liền tức giận nói, “Mẹ, mẹ không sao chứ! Với điều kiện của con mẹ thế này, còn phải đi coi mắt nữa sao?”
Mẹ vỗ vỗ vai tôi, một câu cũng không nói, chỉ là trừng mắt nhìn như khẳng định đáp án…
Tôi chợt thấy thế giới này đầy tăm tối…
Mệnh lệnh của mẹ đương nhiên là không thể kháng lại, huống chi tôi cũng đã nhận quà của mẹ luôn rồi, nếu không nghe lời làm theo, khẳng định thế nào cũng bị ăn một trận chổi lông gà. Thời gian coi mắt là lúc 1:00 trưa, giờ làm việc buổi chiều thì bắt đầu lúc 2:00, mà từ công ty đón xe buýt đến chỗ hẹn thì mất gần nửa tiếng đồng hồ, tính tới tính lui thì ăn cơm xong cũng không kịp về công ty, cho nên tôi sẽ xin phép nghỉ chiều mai.
Vì thế, để thuận lợi xin Lục hồ ly cho nghỉ, hôm nay mới vừa vào văn phòng của Lục Tuyển Chi, tôi liền cười rất ngọt ngào, tạo dạng thật yểu điệu, cất giọng nói lanh lảnh, “Tổng giám đốc, hôm nay anh mặc quần áo rất đẹp, đường may tinh xảo tỉ mỉ vừa vặn ôm sát đường cong đầy nam tính của anh, càng tôn thêm phong độ hùng dũng hiên ngang ngọc thu lâm phong, khí chất vương tôn cao quý có một không hai…”
“Được rồi.” Lục Tuyển Chi đang coi tài liệu bỗng nhiên ngắt lời tôi, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lườm tôi, “Vô vấn đề chính đi.”
Tôi vội nắm chặt hai tay lại, bộ dáng nghiêm chỉnh nói, “Chuyện là thế này, vì một lý do hơi tế nhị, tôi muốn xin nghỉ chiều mai, được không?”
Lục Tuyển Chi nhướng mày, “Lý do gì?”
Tôi mắc cỡ nói, “Coi mắt…”
Sắc mặt anh lạnh tanh, lại hỏi, “Ở đâu?”
Tôi cúi đầu khom lưng, đáp, “Hình như là ở nhà hàng XX.”
Anh lại tiếp tục hỏi, “Đối tượng là ai?”
Tôi theo quán tính định trả lời, nhưng chợt nghĩ lại đoạn đối thoại này hình như không phù hợp, anh ta chỉ là ông chủ của tôi có phải là chồng tôi đâu, coi mắt ở đâu lúc nào với ai thì tại sao phải nói cho anh ta biết? Hơn nữa giọng điệu y như đang thẩm vấn phạm nhân vậy!
Nghĩ vậy, tôi không trả lời, chỉ khúm núm nhỏ giọng nói, “Chuyện này… Tổng giám đốc, hình như cái này là chuyện riêng của tôi.”
Lục Tuyển Chi không nói gì chỉ trừng to hai mắt nhìn tôi, sắc mặt tối sầm, làm cả người tôi sởn hết cả gai ốc…
Tôi sợ tới mức im thin thít cúi đầu, không dám nói thêm câu nào, vậy rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý thế?
Sáng hôm nay công ty tổ chức hội nghị công nhân viên chức, thân là thư ký của tổng giám đốc, tôi chịu trách nhiệm ghi chép nội dung hội nghị, đúng 9 giờ, nhân viên công ty ngồi chật kín phòng hội nghị rộng rãi sáng ngời, nhân viên nam nữ phân ra ngồi hai bên trái phải, lúc vừa vào phòng, tôi lập tức nhìn về phía bên trái, mấy đồng nghiệp nam ngồi hàng đầu tướng tá cũng bảnh bao lịch sự lắm, tuy là không phải xuất sắc như Lục Tuyển Chi nhưng mà cũng có thể coi là đẹp trai, thật không hổ danh là công ty lớn, quả nhiên nhân tài vô hạn!”
Phòng hội nghị yên tĩnh và trang trọng, một lúc sau, Lục Tổng giám đốc thong dong trầm tĩnh đi vào phòng, bước lên khán đài dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đôi mắt đen trong trẻo, sáng như trăng rằm, bình thản liếc nhìn cả căn phòng, ưu nhã gật đầu, tuyên bố hội nghị bắt đầu.
Tôi lấy ngón giữa đẩy mắt kiếng, Lục Tuyển Chi mặc một bộ âu phục cắt may khéo léo, đôi mắt đen như màu mực và sâu như một đầm nước, lông mi cong dày, chiếc mũi cao thẳng, làn da trắng nõn tôn thêm khí chất nho nhã của người trí thức, dáng vẻ kiên định bình tĩnh trên khán đài càng tự tin mê người.
Dáng vẻ này đương nhiên là làm bao nhiêu cô gái mê như điếu đổ, nhìn ánh mắt si mê hâm mộ của cả đám nhân viên nữ, tôi rất muốn nói cho họ biết, rằng họ đã lầm, sai lầm rất ư là to lớn, dáng vẻ giả dối, giả dối đến cực điểm, một con sói đội lốt cừu chính tông !
Hội nghị kéo dài hơn một tiếng, ngay khi tôi đang chán gần chết, ghi chép đến mỏi cả tay, Lục Tuyển Chi cuối cùng ngừng lại, mỉm cười nói, “Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc, mọi người có ý kiến gì không?”
Chính vì vậy thời gian theo dõi đọc một cuốn Tiểu Thuyết Ngôn Tình hay cũng là khoảng thời gian bạn đang rèn luyện sự tập trung và khả năng tư duy phân tích của bản thân rất tốt.