Em yêu

Em yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ

Chương 9 : Nhìn dáng vẻ của cô

Nhìn dáng vẻ của cô, Ân Hạo thầm thở dài, cô gái này chưa đầy năm phút không té ngã thì đụng đầu, không hiểu cô làm sao mà bình an lớn lên?

Anh nhăn mày, không nhịn được hỏi: “Hôm nay em có thù oán gì với cái trán sao? Nhất định phải giày vò nó đến như vậy?”

“Là tôi có thù oán với anh…. A!”

Lời vừa dứt, Đồng Vũ Thiến vội che miệng lại, ý thức được mình đã vô tình nói lên cái gì.

“Xin hỏi anh có thù oán gì với em?” Chậm rãi cúi đầu anh nheo mắt lại yên lặng nhìn cô, trầm giọng hỏi.

Bị khí thế của anh đè ép khiến cô không nhịn được lùi lại về sau một bước dài, cười khan, “Ha ha, không có, không có, anh nghe lầm á!”

Phản ứng của cô lần nữa khiến anh nhíu mày. “Em làm sao lại sợ anh đến thế?”

“Không có.” Cô cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của anh, cho anh đáp án giống nhau.

Cô không nói càng khiến anh tò mò, cuối cùng anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, lấy giọng bình thản nói: “Không nói cũng được, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian.”

Lúc làm bác sĩ nội trú anh đã trải qua quá trình làm việc và nghỉ ngơi thất thường, sau khi lên làm bác sĩ chủ trị, anh có yêu cầu khá cao với bản thân, cho nên công việc cũng không nhẹ nhõm, thức đêm làm việc đối với anh là chuyện bình thường như cơm bữa, cho nên dù cô dây dưa suốt đêm cũng không sao.

Lại một lần nữa cảm nhận được một vẻ mặt ác liệt khác của anh, Đồng Vũ Thiến tức giận mặt đỏ lên.

Cô biết, nếu cô không nói, anh tuyệt đối có biện pháp cùng cô dây dưa cả đêm.

Cô đã quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn về nhà tắm ngâm nước nóng, ăn một ly kem lớn, sau đó ngủ một giấc!

“Tôi cảm thấy… Mới biết anh một ngày đã bị anh lừa gạt lên giường, thật sự không tốt!” Cô lấy dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng, hi vọng sói háo sắc có thể tha cho cô một lần.

“Lừa gạt?” Ân Hạo suy nghĩ một chút về quá trình lúc hai người ân ái, anh vô cùng xác định anh không có hèn hạ lừa gạt cô lên giường. “Anh nghĩ chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.”

Cô thưởng cho anh một ánh mắt xem thường.

“Nếu không phải là chê anh kĩ thuật không tốt, vậy sẽ chẳng có vấn đề gì hết.” Tới cạnh xe, anh mở cửa, giục cô lên xe.

Thở dài chấp nhận, Đồng Vũ Thiến ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, trong lòng âm thầm van xin, hi vọng cô có thể sớm thoát khỏi sói trắng háo sắc, có hình tượng vẻ ngoài hoàn mĩ này!

Điều mong ước của Đồng Vũ Thiến đã trở thành sự thật.

Một đêm đó, sau khi đưa cô trở về, Ân Hạo không hề quấn lấy muốn tới chỗ ở của cô, sau khi đưa cô tới nhà liền lái xe đi.

Bẵng qua nửa tháng, anh cũng không tìm đến cô.

Kết quả như vậy, khiến trong lòng cô có ngũ vị tạp trần.

Cô nên cảm thấy may mắn vì Ân Hạo không quấn lấy mình, nhưng mặt khác lại có một cảm giác mất mát không nói ra được.

Thật sự chỉ là tình một đêm?

Đối với anh mà nói, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong những cô gái đã từng lên giường với anh thôi sao?

Nghĩ tới như vậy cô không khỏi ảo nảo, Đồng Vũ Thiến cảm thấy mình nhất định bị anh hạ cổ, cho nên tâm thần mới bất định thế này.

Nhất định là như vậy!

Cô thở dài, hoàn toàn không chú ý tới một người đàn ông cao ráo đang đi về phía mình.

Nếu như bình thường trong tình huống này, hai người tuyệt đối sẽ không đụng vào nhau, nhưng đối với Đồng Vũ Thiến mà nói thì loại trường hợp này lại xảy ra thường xuyên.

“A!” Trong nháy mắt khi lướt qua nhau, Đồng Vũ Thiến nặng nề và vào cánh tay đối phương, nhanh chóng kêu đau.

Người đàn ông dừng chân, không giải thích được vì sao cô gái nhỏ nhắn này có thể đụng vào mình, vẻ mặt không vui nhìn cô chăm chú.

Anh thật sự là đang suy nghĩ, nhưng không đến nỗi là sẽ đụng vào cô.

Chính lúc anh đang nghĩ không thông, Đồng Vũ Thiến nhịn đau che mũi, mắt lưng tròng tố cáo: “Cánh tay của anh…”

Anh nheo mắt lại quan sát cô gái trước mặt, nhớ lại cô chính là hàng xóm của mình, anh đã từng gặp cô vài lần.

Đón lấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của đối phương, Đồng Vũ Thiến đem lời kháng nghị nuốt vào.

“A… Thật xin lỗi….”

Người đàn ông này nhìn trông thật đáng sợ, khiến lời cô vừa nói vội vàng nuốt lại, nhanh chóng muốn thoát khỏi hiện trường.

Kéo cái giỏ nặng, cộng thêm đang khẩn trương, thêm vào bốn bánh xe không phối hợp quẹo trái quẹo phải, khiến cô không có cách nào thuận lợi chạy trốn.

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, anh mở miệng hỏi: “Có cần giúp mang lên nhà không?”

Đồng Vũ Thiến dừng lại một chút, do dự một lúc lâu mới nhìn anh một cái, ngập ngừng hỏi: “Anh nói cái… cái gì?”

“Thiệu Vịnh Hồ, nhà D. Trước đó cô từng gõ cửa nhầm nhà.” Anh chậm rãi mở miệng, lời nói cực kì đơn giản.

Đồng Vũ Thiến ngây ngẩn nhìn anh, nháy mắy suy nghĩ lâm vào sương mù.

Anh ta là Thiệu Vịnh Hồ, hàng xóm nhà cô?

Cô đã làm ra cái chuyện ngu ngốc là gõ cửa nhầm nhà ư?

Không để ý tới vẻ mặt mờ mịt của cô, anh không nói gì, trực tiếp kéo giỏ của cô, sải bước tới thang máy.

Dù sao anh cũng về nhà, thôi thì giúp cô đem giỏ hoa này lên lầu.

Cô mở trừng mắt nhìn anh nhẹ nhàng không cần tốn nhiều sức kéo giỏ hoa của cô lên lầu, cô đứng im tại chỗ không biết tại sao mình lại không có chút xíu ấn tượng với người đàn ông đáng sợ này.

Cô vừa đi vừa nghĩ, hoàn toàn không phát hiện ra cô đã vô tình để anh giúp mình.

“Anh ta là ai?” Giọng nói của Ân Hạo bỗng nhiên truyền đến.

Kể từ sau lần tiếp xúc thân mật đó, đã nửa tháng hai người không gặp, anh bận công việc, thỉnh thoảng cũng nhớ tới cô, muốn trông thấy gương mặt mơ hồ ngốc nghếch của cô.

Nhưng chỉ là nghĩ, bởi vì công việc bận rộn không thể dứt ra được.

Cuối cùng anh như sa vào một vòng tuần hoàn không rõ, không cách nào kiềm chế.

Cho đến khi ông nội la hét muốn gặp cháu dâu, anh mới quyết định tới tìm cô.

Không ngờ vừa mới gặp, anh đã thấy cô đứng cạnh một người đàn ông khác, nhất thời, trong lòng trào lên một cảm giác tức giận không rõ.

Chẳng lẽ sau khi cô trao cho anh lần đầu tiên, đã thoải mái lập tức tìm người đàn ông khác rồi ư?

Ý nghĩ này đột nhiên vọt tới, khiến Ân Hạo buồn bực, cảm xúc hoàn toàn xuống thấp, tâm trạng cũng không tốt.

Giật mình với phản ứng của bản thân, anh suy đoán, chắc là do làm việc mệt mỏi quá độ gây ra.

Nhưng là, mặc kệ cảm giác này có phải là do mệt mỏi đem đến hay không, nhưng anh, vô cùng vô cùng không thích!

Bị giọng nói của anh làm giật mình, cô ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt anh tuấn của anh, hai mắt mở lớn.

“A! Anh làm sao lại…”

Cô nhìn lầm ư? Tại sao Ân Hạo lại đến tìm cô?

Nghĩ phản ứng của cô là chột dạ, Ân Hạo trầm giọng hỏi: “Nhìn thấy anh, em có cần phải lộ vẻ kinh ngạc như thế không?”

Tất nhiên là kinh ngạc a!

Cô vốn tưởng mình có thể thản nhiên đối mặt với tình một đêm, kết quả khi anh chưa đến tìm cô, đáy lòng cô xông lên cảm giác mất mát.

Không ngờ, loay hoay thế nào anh lại xuất hiện trước mặt cô?

“Tôi nghĩ là… Anh sẽ không đến…” Cô lầu bầu, gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống.

Phản ứng của Đồng Vũ Thiến giống như là một ngọn đuốc, đốt sáng lên buồn bực tối tăm trong lòng của Ân Hạo.

“Tại sao lại nghĩ thế?”

“Giữa chúng ta, không phải chỉ là… đêm hôm đó sao?” Cô không hiểu, ngẩng đầu hỏi.

Xác định cô vẫn để ý tới mình, khóe miệng anh chứa đựng nụ cười, ý vị sâu xa nói: “Giữa chúng ta, xác định không phải chỉ có một đêm hôm đó.”

Câu này khiến người ta có vô hạn ý tưởng, khiến tim cô đập rộn lên, đầu óc lâng lâng.

Anh nói bọn họ không chỉ có một đêm nghĩa là… Đồng Vũ Thiến còn chưa kịp hiểu rõ ràng ý anh thì giọng nói của Ân Hạo lại một lần nữa kéo về suy nghĩ của cô.

“Người đàn ông kia là ai?”

“Tôi… Hình như là hàng xóm.” Cô lộp bộp trả lời.

“ ‘Hình như’ là hàng xóm?” Ân Hạo nhíu mày, đối với cách dùng từ của cô vô cùng có ý kiến.

“Mới vừa rồi tôi không cẩn thận đụng vào anh ta, anh ta nói chúng tôi là hàng xóm, nhưng tôi không có ấn tượng… Sau đó, anh ta giúp tôi kéo giỏ hoa lên nhà.”

Lời của cô càng khiến mày Ân Hạo nhíu lại sâu hơn.

“Nếu không có ấn tượng, em còn để anh ta xách đồ giúp lên nhà? Ngộ nhỡ anh ta là kẻ xấu thì sao?”

Cô gái này rốt cuộc là quá ngây thơ, trong đầu thật sự không có chút cảnh giác, đối với người lạ không hề phòng bị? Cô thế mà lại đồng ý cho một người đàn ông xa lạ giúp mình làm những việc này! Ân Hạo có cảm giác mình sắp bị cô chọc cho tức chết.

“Người xấu…” Vẻ mặt Đồng Vũ Thiến kinh hoảng, “Vậy làm sao đây? Anh ta và tôi ở cùng một tầng lầu.”

Cô ở 6A, anh ta 6D, cùng một tầng lầu, vậy thật sự nguy hiểm…